Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân giật nảy mình.
Lam Vận Trúc rung động hỏi:
- Thật sự có thuật trường sinh bất tử?
Trường sinh bất tử là thứ tu sĩ luôn theo đuổi. Từng có tin đồn tiên đế cũng không thể trường sinh bất tử, sau này tiên đế đi về đâu thì không ai biết. Có người nói đã chết, có người bảo lên giới thứ mười.
- Nếu trên đời có thuật trường sinh bất tử thật thì ta sẽ liều mạng già cướp lấy.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Muốn trường sinh cũng có cách, trong đệ nhất hung mộ có thứ khiến người sống rất lâu, nhưng cái giá vượt mức tưởng tượng của các người.
Toán Thiên Đạo Nhân tò mò hỏi:
- Là thứ gì?
Trường sinh bất tử tràn ngập cám dỗ với bất cứ ai, bao nhiêu lão bất tử vì bất tử mà phong ấn mình.
Nhưng dùng thì huyết thạch phong ấn không phải trường sinh bất tử mà là trốn, phong ấn mình trong thì huyết thạch né tránh qua từng thời đại, không trải qua thời đại thay đổi. Khi ra khỏi thì huyết thạch vẫn khó thoát khỏi cái chết!
Lý Thất Dạ cười bí hiểm, không trả lời Toán Thiên Đạo Nhân.
Toán Thiên Đạo Nhân thở dài, không hỏi tiếp.
Lam Vận Trúc nhìn hồ nước xanh trước mắt, hỏi:
- Bí cảnh so với mộ vực có gì khác nhau?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Rất đơn giản, miễn là vào bí cảnh sẽ được một tạo hóa. Loại tạo hóa này chỉ có một cơ hội duy nhất, không có bất cứ nguy hiểm nào.
Toán Thiên Đạo Nhân nghi hoặc hỏi:
- Liều chết nhảy xuống đổi một tạo hóa có đáng không? Cái này như chín chết một sống, hoặc chết mười mươi.
Chọn đúng chỗ nhảy xuống là chuyện không thể nào. Trời biết bí cảnh ở đâu, h không bao la mênh mông, chọn đúng chỗ khó hơn cả biển rộng tìm kiếm.
- Chỉ cần ngươi tốt số thì . . . Đáng!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Không thể tưởng tượng lai lịch đệ nhất hung mộ, mỗi bí cảnh có một báu vật trấn cảnh. Nếu có được báu vật trấn cảnh đó, biết đủ thì không cần đi mộ vực, ra ngoài là được. Báu vật trấn cảnh đó cực kỳ lợi hại.
- Mỗi bí cảnh có một báu vật trấn cảnh?
Lam Vận Trúc kinh ngạc hỏi:
- Rốt cuộc đệ nhất hung mộ có bao nhiêu bí cảnh? Nếu có vô số bí cảnh vậy chẳng phải báu vật trấn cảnh không đáng giá?
- Nàng nghĩ hơi quá.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nếu có vô số bí cảnh thì cần gì chọn? Nhắm mắt lại nhảy xuống là xong, ngốc nghếch cũng có thể đụng trúng một bí cảnh. Trong đệ nhất hung mộ rất khó xác định số lượng bí cảnh, theo ý ta thì chỉ có một cái.
- Tía ơi, chỉ có một cái?
Toán Thiên Đạo Nhân sợ hết hồn, chân mềm nhũn suýt quỳ dưới đất.
Mặt Toán Thiên Đạo Nhân không còn chút máu nói:
- Đại gia, vậy chẳng phải toàn nhò đoán mò? Xác suất thấp hơn cả biển rộng tìm kim.
Nghĩ đến giữa hư không bao la chỉ có thể chọn đúng hướng, hai chân Toán Thiên Đạo Nhân mềm như bún. Toán Thiên Đạo Nhân rất sợ, nếu chỉ có một bí cảnh thi thật kinh khủng. Vừa rồi bọn họ xui một chút, chọn địa điểm nhảy không đúng là xong phim. Toán Thiên Đạo Nhân toát hồ hôi như tắm.
- Như thế nào? Không tin ta?
Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc Toán Thiên Đạo Nhân:
- Hơn nữa ta không sợ chết thì ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ mạng của ngươi đáng giá hơn mạng ta sao?
- Ha ha ha, bệnh cũ.
Toán Thiên Đạo Nhân cười gượng:
- Càng biết bặc tính thì càng sợ chết, lúc ta còn nhỏ mỗi ngày ra đường đều tính một quẻ cho mình xem có nguy hiểm gì không. Hì hì, nhưng tiểu nhân biết đại nhân là quý nhân của ta, tin tưởng đi theo đại nhân sẽ có phúc tinh chiếu rọi.
Toán Thiên Đạo Nhân vuốt mông ngựa, Lý Thất Dạ cười cười hưởng thụ.
- Được rồi, đừng vênh mặt nữa.
Bộ dạng Lý Thất Dạ hưởng thụ làm Lam Vận Trúc bực bội trừng hắn:
- Hư không bao la, sao ngươi biết bí cảnh ở đây?
Nói thật là khi Lý Thất Dạ nói trong đệ nhất hung mộ có lẽ chỉ có một bí cảnh thì Lam Vận Trúc sợ hết hồn, nàng nghĩ lại cũng rất sợ, lỡ nhảy nhầm chỗ thì chết chắc.
Lam Vận Trúc ngẫm lại nàng không phát hiện có điểm nào đặc biệt, bây giờ kêu nàng làm lại lần nữa cũng khó chọn đúng chỗ. Hư không mênh mông, không có chỗ đặc biệt nào cho thấy dấu hiệu bí cảnh.
Lam Vận Trúc đặt câu hỏi, Lý Thất Dạ thẫn thờ nhìn hồ lớn trước mắt.
Lý Thất Dạ tỉnh táo lại, cười bí hiểm:
- Đây là một bí mật chỉ mình ta biết.
Lý Thất Dạ không thể nói cho Lam Vận Trúc rằng hắn từng đến đây một lần, chuyện liên quan bí cảnh có người nói cho hắn biết. Sau này Lý Thất Dạ thử nghiệm nhiều lần mới biết cách tìm ra bí cảnh, may mắn hắn bất tử nên có thời gian tìm bí cảnh.
Như chủ nhân Tổ Lưu nói, khi Lý Thất Dạ là Âm Nha hắn trường sinh bất tử, nên mới to gan thử nghiệm. Lý Thất Dạ vẫn phải trả giá đắt, nỗi đau đớn đó khó có người chịu nổi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Được rồi, tạo hóa ngay trước mặt các người, tự mình chọn đi.
Lý Thất Dạ đứng dậy đi hướng hồ lớn.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân vội theo sau Lý Thất Dạ. Ba người đi qua ghềnh đá, Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân không chú ý mình đạp lên các tảng đá tròn xoe.
Khi bọn họ đạp lên tảng đá tròn xoe thì tảng đá hất Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân xuống. Hai tảng đá bị Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân đạp đứng dậy.
Hai tảng đá hét to:
- Ui da, kẻ nào mù mắt dám đạp lên người ta?
Hai cục đá tròn xoe bỗng dựng đứng, biết nói tiếng người làm Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân sợ hết hồn.
Toán Thiên Đạo Nhân, Lam Vận Trúc khó tin nhìn hai cục đá tròn xoe trước mặt. Không, đây không phải tảng đá mà là hai người, hai người lùn, hai người lùn mập. Bọn họ có lỗ tai dài dọn, da xanh, chóp mũi nhọn, trông rất buồn cười và quái dị.
Tu sĩ thường xuyên thấy các loại việc lạ nhưng đột nhiên gặp chuyện như vậy, người to gan mấy cũng giật nảy mình.
Toán Thiên Đạo Nhân khó tin nhìn hai người lùn chưa từng thấy:
- Tía nó, đây là thứ quỷ quái gì?
Nghe Toán Thiên Đạo Nhân nói, một người lùn nạt lại:
- Ngươi mới là thứ quỷ quái, chúng ta là tinh linh bí cảnh, nhãi ranh hiểu không?
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân trợn mắt há hốc mồm. Tinh linh bí cảnh, cái tên dễ nghe biết mấy, nhưng khác hẳn với tinh linh trong tưởng tượng. Người lùn là tinh linh, nói ra tuyệt đối không có người tin.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Xin đừng trách, bọn họ là người mới, không biết các người đang ngủ.
Hai tinh linh bí cảnh bất mãn, hừ mạnh:
- Hừ! Không giao dịch, không lựa chọn gì hết, đừng quấy rẫy chúng ta!
Hai tinh linh bí cảnh hùng hổ cuộn người nằm dưới đất, trông bọn họ như tảng đá tròn xoe.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân thế mới biết trước mắt không phải ghềnh đá, toàn bộ đều là tinh linh bí cảnh.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Được rồi, qua đây đi, cẩn thận bước chân, đừng đạp trúng tinh linh bí cảnh. Quấy rầy người ta ngủ là rất bất lịch sự.
Lam Vận Trúc bực bội trừng Lý Thất Dạ:
- Ngươi cố ý đúng không? Trước đó không nhắc nhở chúng ta, cố ý để chúng ta đạp lên người tinh linh bí cảnh.
Lý Thất Dạ cười xòa, nhàn nhã nói:
- Cái này . . . Ta bỗng quên.