Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Ừm! Long tàm trùng thảo mười một biến làm tay sai thì hơi xa xỉ.
Lam Vận Trúc cười khổ, Lý Thất Dạ biết cái gì là xa xỉ sao? Bây giờ trên đời không có ai xa xỉ hơn Lý Thất Dạ! Lam Vận Trúc thầm ngạc nhiên, long tàm trùng thảo mười một biết, chuyện này làm người giạt mình biết bao, dược sư truyền kỳ nghe cũng sẽ sợ hết hồn.
Lam Vận Trúc hiểu biết rất ít về long hồn long tàm trùng thảo, nhưng bộ dáng nó nghiêm túc như vậy chắc chắn chuyện không đơn giản.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Được rồi, vậy chúng ta hãy ký khế ước đi, dùng chân mệnh hứa.
Lam Vận Trúc cười khổ, nhìn Lý Thất Dạ xem, bộ dáng thật miễn cưỡng. Nếu người ta biết Lý Thất Dạ miễn cưỡng ký khế ước với long tàm trùng thảo sắp mười một biến chắc cả đám người sẽ đập đầu tự sát.
Cho dù là dược đế cầu một gốc long tàm trùng hồn thảo mười biến còn không được, Lý Thất Dạ ngược lại miễn cưỡng như thể hắn chịu thiệt thòi lớn.
Thấy tham tổ, long tàm trùng hồn thảo mười biến ký khế ước chân mệnh với Lý Thất Dạ, một gốc tiên dược chui ra khỏi dược điền, vội lao đến nói:
- Mang theo ta luôn đi?
Luân hồi thiên hồn đằng sợ mình tụt hậu, buông xuống dè dặt, vội xông lên đề cử:
- Ta nữa, ta tuyệt đối có ích!
Một gốc tiên dược khác chen chúc lên:
- Mang cả ta đi!
Lam Vận Trúc nhìn ba gốc tiên dược chạy tới bên cạnh Lý Thất Dạ cầu hắn mang mình đi, nàng trợn mắt há hốc mồm. Đây là tiên dược, bình thường đại nhân vật lợi hại đến mấy cũng không cầu được một gốc tiên dược. Nếu được tiên dược như vậy, đại giáo cường quốc nào cũng sẽ xem nó là báu vật trấn quốc trấn giáo trấn tộc.
Giờ các tiên dược xin Lý Thất Dạ mang đi, chuyện này vượt sức tưởng tượng, người khác nghe sẽ không tin, không thể xảy ra được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Từ từ, từ từ thôi. Hãy nói ra ưu điểm của các ngươi, nói xem các ngươi mang đến ích lợi gì. Nếu có ích thì ta vui lòng ký khế ước, tất cả đồng ý không?
Lam Vận Trúc câm nín. Đó là tiên dược, nhưng vào tay Lý Thất Dạ thành rau cải. Lam Vận Trúc chết lặng đến lười cảm thán, bây giờ Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích gì cũng không lạ lùng nữa. Lý Thất Dạ có bản lĩnh, có đủ thứ nghịch thiên.
Cuối cùng các tiên dược dùng chân mệnh giao ước, ký khế ước với Lý Thất Dạ.
Trong dược điền còn mỗi binh vệ thụ, nó còn chút dè dặt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn binh vệ thụ:
- Ngươi có đi không?
Binh vệ thụ chưa kịp nói thì trong dược điền vang lên thanh âm, có cục đất vọt lên.
Một cục đất biết nói tiếng người, Lam Vận Trúc trợn tròn mắt, đây là quái vật gì?
- A . . .
Lý Thất Dạ nhìn cục đất, hỏi:
- Ngươi muốn giao ước với ta? Ngươi có ưu điểm gì? Có thể mang đến ích lợi gì?
- Ta là một phần của dược điền, ta chịu tinh hoa thiên địa, mở linh trí.
Cục đât nói:
- Ngươi mang theo mấy gốc tiên dược, nếu có thêm ta thì chúng nó sẽ có chốn dung thân. Ta sẽ luyện ra một khối dược điền ghê gớm cho ngươi, dù kém hơn dược điền này một chút nhưng quá đủ để trồng linh dược ngươi muốn.
- Ừm! Không tệ, nói có lý.
Lý Thất Dạ gật gù:
- Đúng là có ích nhiều, vậy thì thu ngươi.
Cục đất vui vẻ ký khế ước với Lý Thất Dạ, bây giờ chỉ còn lại binh vệ thụ, dược điền.
- Ngươi có đến không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi đến thì ta sẽ suy xét thu ngươi.
Binh vệ thụ ngần ngừ.
Tham tổ dụ dỗ:
- Đến đi, mọi người đều đi ròi lão Binh ngươi muốn ở lại đây sao? Thanh đăng đã bị khai quật, giờ là cơ hội tốt nhất để chúng ta rời đi.
Long tàm trùng thảo góp lời khuyên:
- Đúng rồi, chúng ta cùng đi đi, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy cũng nên đi.
Binh vệ thụ khẽ thở dài:
- Được rồi, có thể tệ đến đâu được? Đã vậy rồi còn biết làm sao?
Cuối cùng binh vệ thụ ký khế ước với Lý Thất Dạ, giờ thì tiên dược tốt nhất, cao cấp nhất dược viên chúng tiên lạc mất đều bị hắn gom hết.
Đám binh vệ thụ, long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ là tiên dược tốt nhất dược viên chúng tiên lạc mất, tất cả bị Lý Thất Dạ dụ đi hết.
- Lên đây đi, chúng ta đi.
Bùn dược điền biến thành một khối dược điền, tuy so với dược điền phun khói xanh trước mắt hơi kém chút nhưng tuyệt đối là một khối bảo điền.
Đám tham tổ cắm rễ ào khối dược điền, Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra hút dược điền vào trong.
Lý Thất Dạ nhìn dược điền trống rỗng trước mắt, phủi tay.
Lý Thất Dạ cười nói với Lam Vận Trúc:
- Được rồi, chúng ta đi, không uổng chuyến này.
Lam Vận Trúc cười lắc đầu, bây giờ nàng không còn lời nào để nói. Đâu chỉ không uổng chuyến này, là thu hoạch lớn. Cơ duyên lớn đến mấy cũng không bằng thu hoạch của Lý Thất Dạ, thu hết thứ tốt trong dược viên chúng tiên lạc mất.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc rời khỏi dược viên chúng tiên lạc mất. Sau khi đi ra, hai người định rời đi mộc vực, mới vượt qua mấy sơn mạch thì đất đai nổ ầm ầm, mộc vực run rẩy.
Lam Vận Trúc nhìn một hướng:
- Đó là cái gì?
Một gốc cây to kinh thiên, nguyên gốc cây như muốn che lấp cả mộc vực.
Lý Thất Dạ nhìn gốc cây càng trở nên thô to, cao đâm trời, nheo mắt nói:
- Địa Sơn bảo thụ? Nó định liều mạng già?
Ban đầu Lam Vận Trúc không nhận ra Địa Sơn bảo thụ, bây giờ nó thô to hơn bình thường, dường như đang bộc phát hết tiềm lực ra để mình càng cường đại hơn.
Lam Vận Trúc nhìn Địa Sơn bảo thụ thô to hơn bình thường, bất ngờ hỏi:
- Địa Sơn bảo thụ đang định làm gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhìn thì biết.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc chạy tới chỗ xảy ra vụ việc. Hai người mới biết không chỉ bọn họ đến nơi, đã có mặt hàng ngàn cường giả. Toàn là cường giả mạnh nhất của truyền nhân các đại giáo phái trong mộc vực, có cả lão tổ đại giáo.
Đám người vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú đằng trước. Địa Sơn bảo thụ cắm rễ trên một sơn mạch, thân hình khổng lồ, nó biến thành mũi dùi đâm xuống đất. Dường như Địa Ngu tiên đế muốn đâm thủng sơn mạch, chui thẳng xuống lòng đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Địa Sơn bảo thụ lần lượt trùng kích, mặt đất ủng rinh, chấn động khiến người lo lắng có khi nào mặt đất bị chấn nát không.
Lam Vận Trúc nhìn Địa Sơn bảo thụ chui xuống lòng đất, nhỏ giọng nói:
- Ngu Sơn lão tiên quốc định làm gì?
Lý Thất Dạ nhìn Địa Sơn bảo thụ khoan mặt đất, nói:
- Bọn họ đang tìm một thứ, một vật mà Ngu Sơn lão tiên quốc khao khát.
Lam Vận Trúc nhớ đến một truyền thuyết:
- Vật khao khát? Là cái gì?
Trong U Thánh giới lưu truyền suy đoán này từ rất lâu rồi.
Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:
- Chẳng lẽ là một nửa thuật trường sinh bất tử khác?
- Nếu trên đời có thuật trường sinh bất tử thì chắc chắn ta là người đầu tiên cướp lấy.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Dù là đồ thần thí tiên cũng không tiếc!
Lam Vận Trúc ngây người, tỉnh táo lại hỏi:
- Nếu không phải thuật trường sinh bất tử thì là cái gì?
Trong U Thánh giới luôn lưu truyền Ngu Sơn lão tiên quốc có một nửa thuật trường sinh bất tử.