Người trẻ tuổi dù cường đại, nghịch thiên cách mấy muốn khiêu chiến với lão tổ đại giáo, đặc biệt lão tổ đế thống tiên môn là chuyện không thể nào.
Đại hiền và thánh hoàng cách biệt rất xa, dù là đỉnh thánh hoàng cũng bị đại hiền bình thường giết dễ như chơi. Giữa thánh hoàng và đại hiền có lạch trời không thể vượt qua. Đại hiền muốn trấn áp thánh hoàng dễ như trở bàn tay.
Khiêu chiến một đại hiền đã làm người ta nghĩ bị điên, một hơi khiêu chiến ba đại hiền, quá kiêu ngạo, bá đạo. Càng kiêu căng, bá khí hơn là Lý Thất Dạ nói không nhúc nhích một ngón tay chờ ba đại hiền tấn công.
Đám người Bảo Quy Đạo Nhân, chư lão Thiên Lý Hà bị lời Lý Thất Dạ nói hù hết hồn, vì bọn họ cảm thấy không thể nào. Đạo hạnh của Lý Thất Dạ rất nghịch thiên, kinh tài tuyệt diễm, nhưng so sánh với đại hiền còn cách một mảng lớn.
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa nói ngay:
- Nếu vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Đối với ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa đây là dịp tốt trời cho, quá tuyệt vời, còn lâu bọn họ mới bỏ lỡ. Lý Thất Dạ tự tìm chết, rách gì ai? Mọi người đều nghe lời Lý Thất Dạ nói, ba lão tổ hợp sức giết hắn thì Thiên Lý Hà không nói gì được.
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa chậm rãi vây quanh Lý Thất Dạ, bọn họ hết sức cẩn thận, không dám sơ sẩy.
Nếu đổi lại người trẻ tuổi khác đòi khiêu chiến với ba người, bọn họ là lão tổ đế thống tiên môn sẽ vươn một bàn tay bóp chết kẻ to gan đó ngay.
Nhưng đám người đều thấy Lý Thất Dạ yêu nghiệt như thế nào, bọn họ không tin một mình hắn có thể khiêu chiến ba lão tổ nhưng vẫn hết sức cẩn thận. Lão tổ Cự Khuyết thánh địa muốn nhìn xem Lý Thất Dạ có thủ đoạn gì, tránh cho lật thuyền trong mương.
Mọi người nín thở, không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm tình hình trước mắt.
Lý Thất Dạ nghịch thiên vô địch, mọi người không phủ nhận điều này. Nhưng vì giới hạn trẻ tuổi, đạo hạnh Lý Thất Dạ như bây giờ muốn khiêu chiến đại hiền còn cần đi một đoạn đường dài.
Mọi người cảm thấy Lý Thất Dạ khiêu chiến một vị lão tổ đã là vô cùng khó khăn, càng đừng nói khiêu chiến ba người, tuyệt đối không thể nào.
Mọi người nhìn tình huống trước mắt, trong bụng có nhiều suy tính. Một số tu sĩ muốn xem kỳ tích sẽ xảy ra ra. Một số người thầm cầu nguyện, mong mỏi Lý Thất Dạ chết thảm trong tay ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa.
Đối với đám người này, nhất là thiên tài trẻ tuổi thì Lý Thất Dạ rất nghịch thiên, miễn hắn còn sống thì người trẻ tuổi mãi mãi không có ngày nổi bật. Đám thanh niên có kinh tài tuyệt diễm, lợi hại đến mấy thì tương lai thiên mệnh vô duyên với họ.
Nên đám thế hệ trẻ cho rằng trong người trẻ tuổi không ai có thể giết Lý Thất Dạ, chỉ còn trông chờ vào thế hệ trước, mấy nhân vật như lão tổ đại giáo.
Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa cẩn thận áp sát, mỉm cười nói:
- Mau lên đi, đừng lề mề lãng phí vô địch của ta.
Vẻ mặt Lý Thất Dạ như vậy, thái độ hờ hững là nhục nhã ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, ít ra trong mắt bọn họ nghĩ thế.
Bọn họ chính là đại hiền, bọn họ có thực lực cường đại vô địch đi đâu cũng là tồn tại khiến người run rẩy. Thế hệ trẻ nhìn bọn họ, dù là truyền nhân đế thống tiên môn cũng sẽ tôn trọng, kính sợ.
Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ hờ hững không thèm để ba lão tổ vào mắt, bọn họ không chấp nhận được điều đó.
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa đạp không bay lên, bọn họ không tin tà, họ không tin Lý Thất Dạ nghịch thiên đến mức một chọi ba. Lão tổ Cự Khuyết thánh địa đạp không bay lên vị trí có lợi nhất cho tấn công.
Ba lão tổ quát to:
- Giết!
Bọn họ ra tay trời sập đất nứt, núi sông nứt nẻ. Một kích đại đạo tan vỡ, vì sao lạc. Khí thế đáng sợ trấn áp làm tim đám người đập nhanh. Người đạo hạnh mỏng bị đè nằm sấp dưới đất, không đứng lên được.
Một kích kia làm tim người đập nhanh. Một kích của đại hiền đáng sợ biết mấy, càng đừng nói đến ba vị đại hiền công kích. Một kích kia thánh hoàng không là gì, thánh hoàng cường đại đến mấy cũng thành tro, càng đừng nói đến người trẻ tuổi như Lý Thất Dạ.
Bảo Quy Đạo Nhân, chư lão Thiên Lý Hà nhìn một kích kia, trái tim nhảy khỏi lồng ngực. Bọn họ rất hối hận, trách Lý Thất Dạ không nên sơ sẩy như thế. Sơm biết vậy Thiên Lý Hà nên chặn kẻ thù thay Lý Thất Dạ.
Rào rào!
Tiếng nước vang lên, một kích kia sắp tiêu diệt Lý Thất Dạ, sắp đánh hắn thành tro bỗng nhiên có con cá chép to nhảy lên.
Không ai biết con cá chép từ đâu nhảy ra, ao nước trước mắt không thể chứa con cá to như vậy. Trong ao nước nhảy ra cá chép to chỉ biển cả mới chứa hết, như thể nó nhảy ra từ thế giới khác.
Cá chép to nhảy lên, há mồm nuốt ba đại hiền Cự Khuyết thánh địa. Trong khoảnh khắc ba lão tổ hoảng hồn, bọn họ muốn trốn. Nhưng khi cá chép há mồm to thì ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không thoát khỏi, bọn họ như miếng mồi ngon bị con cá nuốt tọn.
Tiếng gào không cam lòng của ba đại hiền quanh quẩn trong miệng cá chép to:
- Không!!!
Tiếc rằng ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa không có cơ hội hối hận.
Cá chép to nuốt ba vị đại hiền nhưng chưa thỏa mãn, mới nhét kẽ răng. Ba lão tổ xuất thân đế thống tiên môn bị nuốt trọn, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.
Cảnh tượng đó làm mọi người ngây ngẩn, không ai ngờ đột nhiên có cá chép to chui ra. Làm người khó hiểu là cá chép to nuốt ba vị đại hiền dễ như táp ruồi.
Có người tỉnh táo lại hét to một tiếng:
- Kim cương lý!
Đám người co giò chạy trốn, cách kim cương lý thật xa, không dám đến gần.
- Kim cương lý!
Nhìn cá chép to nhảy lên nuốt trọn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, đám người Bảo Quy Đạo Nhân Thiên Lý Hà sợ hết hồn, lòng thầm run.
Không chỉ đám người Bảo Quy Đạo Nhân sợ, những người từng đuổi theo kim cương lý đều run rẩy, rùng mình.
Đám người Bảo Quy Đạo Nhân mặt trắng bệch, vì bọn họ là nhóm đuổi theo kim cương lý lâu nhất, rượt theo nó khắp thủy vực.
Một đường đuổi theo bọn họ chưa từng thấy kim cương lý công kích ai, vì tính cách của nó dịu ngoan, sẽ không chủ động tấn công. Tốc độ của kim cương lý rất nhanh, thánh hoàng cũng khó bắt kịp.
Dù kim cương lý tấn công người nhưng đám Bảo Quy Đạo Nhân không ngờ nó mạnh đến mức này, nuốt ba vị lão tổ như nuốt rồi, đáng sợ biết mấy.
Đám người Bảo Quy Đạo Nhân thầm lo sợ, nếu lúc trước bọn họ biết kim cương lý đáng sợ như thế chưa chắc có gan đuổi theo nó.
Thử nghĩ xem, kim cương lý nuốt ba lão tổ luôn ở bên cạnh mình, ai dám tùy tiện đuổi theo nó? Lỡ chọc kim cương lý khó chịu, nó há mồm nuốt hết cả đám.
Mọi người rùng mình nhìn kim cương lý, nhất là những kẻ từng có ý định công kích nó càng vã mồ hôi lạnh. May mắn lúc đó không đuổi kịp kim cương lý, nếu không kết cuộc của ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa chính là vết xe đổ cho bọn họ.
Cự Khuyết thánh chủ trong chỗ Cự Khuyết thánh địa cắm trại hét thảm:
- Không!!!