Sau khi thanh niên đi, Bạch Ông xin lỗi Lý Thất Dạ:
- Công tử, toàn do tiểu lão nhân không phòng hộ kỹ, xin công tử trách phạt.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Chuyện nhỏ, ta không phô trương như thế.
Bạch Ông nói:
- Công tử cứ yên tâm, ta sẽ phản ánh với thể phách ngay, bẩm lên bệ hạ, khiến người Liệt gia tuyệt đối không dám đến gây sự với công tử nữa.
Đối với Bạch Ông thì Lý Thất Dạ là dược sư vô song vạn năm khó cầu, lỡ chọc hắn bực bội bỏ đi thì lão khó gánh tội lớn này.
Lý Thất Dạ bật cười:
- Gây sự?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Nếu hắn muốn gây sự thì cứ đến đi, ta rất thích có ai gây sự.
Lý Thất Dạ không tìm người gây sự thì thôi, người khác tới kiếm chuyện? Đúng là chán sống.
Lý Thất Dạ nói vậy nhưng Bạch Ông vẫn thấy lo, lão nhắc nhở:
- Công tử, thanh niên đó là công tử của Liệt gia. Liệt gia có thế lực khá lớn trong quốc đô. Gia tộc bọn họ có một mồi lửa, cực kỳ huyền diệu.
Lý Thất Dạ ngạc nhiên, thuận miệng hỏi:
- Có một hỏa nguyên?
Bạch Ông trả lời:
- Đúng vậy! Liệt gia phát tài rất sớm, bọn họ chiếm mảnh đất lớn ngay trung tâm quốc đô. Nghe nói nơi này là một mảnh đất quý, dưới lòng đất có một hỏa nguyên. Bởi vậy cho đến nay Liệt gia có lô thần rất tuyệt, khiến Liệt gia được tạo nghệ khá giỏi trong dược đạo. Liệt gia xem như thế gia dược đạo trong quốc đô.
Lý Thất Dạ cười cười, nghĩ đến mồi lửa dưới lòng quốc đô là hắn muốn cười.
Bạch Ông tiếp tục bảo:
- Liệt gia trong Cự Trúc quốc không tính là thế lực lớn, thực lực của bọn họ chưa bằng yêu vương. Nhưng đáng giá nhắc tới là Liệt gia và Khánh gia có quan hệ họ hàng, Khánh gia là thế gia dược đạo trong Cự Trúc quốc. Đôi khi hoàng tộc còn phải cung kính với Khánh gia, bởi vậy Liệt gia dựa hơi kiêu ngạo lên. Nhưng công tử yên tâm, chuyện này không lớn, bệ hạ ra lệnh một tiếng là Liệt gia không dám đụng vào công tử.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, không nói gì. Với Lý Thất Dạ thì Liệt gia, Khánh gia chỉ là tiểu nhân vật, hắn lười hỏi đến. Loại nhân vật này biết điều thì tránh xa hắn ra, còn không Lý Thất Dạ sẽ nghiền nát.
Lý Thất Dạ cùng lô thần, Thạch Hạo đến khu buôn bán. Lý Thất Dạ nhìn đường cái người qua kẻ lại, mỉm cười.
Có ai biết quốc đô Cự Trúc quốc, thành lớn pồn hoa hưng thịnh thật lâu trước kia chỉ là núi hoang đồi vắng, lúc trước nơi này không có tiếng tăm gì. Ở thời đại xa xôi, chỗ này hiếm có ai qua lại, mảnh đất hoang vu.
Mãi sau này Lý Thất Dạ trồng một cây tre xanh, tụ tập sự sống, sức sống cho mảnh đất này, dần dần có người an cư lạc nghiệp.
Thủy tổ Cự Trúc quốc dựng nước, đặt quốc đô tại đây, xây thành trì khổng lồ, nơi nỳ thành vùng đất phồn hoa.
Bạch Ông rất quen thuộc Bạch Ông, lão dẫn Lý Thất Dạ xem mấy tiệm bảo trai cổ điếm tìm lô thần tốt cho Thạch Hạo. Đoàn người đi vài tiệm vẫn không chọn được lô thần nào thích hợp với Thạch Hạo.
Liên tục đi mấy tiệm bảo trai cổ điếm không chọn được lô thần, Bạch Ông chỉ làm hướng dẫn viên, lão không dám chỉ trò. Trình độ luyện đan như Lý Thất Dạ hơn xa Bạch Ông, nên ánh mắt chọn lô thần của hắn cũng cao hơn hẳn.
Cuối cùng đến một tiệm cổ trai chọn lô thần, Bạch Ông rời đi một lúc lâu, Lý Thất Dạ và Thạch Hạo thì đi dạo quanh tiệm. Lão bản đề cử mấy lô thần không tệ, có cái lai lịch lớn nhưng không lọt vào mắt Lý Thất Dạ.
Thạch Hạo thì hoàn toàn không xen lời được, gã chỉ là một tiểu dược sư, kiến thức có hạn.Thạch Hạo cảm thấy lô thần bình thường đã rất tốt, còn lô thần lai lịch lớn thì gã không dám tưởng tượng. Lý Thất Dạ hoàn toàn chủ động trong chuyến mua sắm.
Lý Thất Dạ, Thạch Hạo đi dạo cổ trai xong Bạch Ông thở hồng hộc chạy về.
Thấy Lý Thất Dạ, Bạch Ông nói nhanh:
- Công tử, ta mới đi ra hỏi thăm thạch nhân phường có cuộc đấu giá, vật đấu giá nặng ký nửa đợt đầu là một lô thần. Đã bắt đầu đấu giá một lúc lâu, ta tìm vé vào cửa rồi, công tử có đi xem không?
Nghe Bạch Ông nói, lão bản cổ trai xen lời:
- Thạch nhân phường đấu giá không chỉ một lô thần.
Lúc đến tiệm Bạch Ông có lén nói chuyện với lão bản, bảo Lý Thất Dạ là khách quý của Cổ Tùng yêu vương. Cổ Tùng yêu vương là một trong mười tám yêu vương, có ai trong Cự Trúc quốc không biết? Nên lão bản hiểu ngay Lý Thất Dạ là khách cực kỳ quý.
Lão bản cổ trai giới thiệu:
- Nghe nói thạch nhân phường đấu giá hai lô thần, cái thứ nhất là nửa đợt đầu, làm báu vật đấu giá chính. Lô thần thứ hai thì không rõ lai lịch cụ thể, thạch nhân phường không công bố ra ngoài. Nhưng nghe nói lai lịch lô thần này hù chết người, đặt ở cuối cùng. Chỉ có khách quý mới tham gia đấu giá phần sau được.
Lý Thất Dạ sờ cằm:
- Lô thần lai lịch hù chết người?
Lý Thất Dạ muốn nhìn xem lô thần lai lịch hù chết người là cái nào.
Bạch Ông giỏi đoán suy nghĩ của người khác, nếu không lão đã chẳng đi hỏi thăm thạch nhân phường đấu giá rồi tìm vé vào cửa cho Lý Thất Dạ.
Bạch Ông hỏi:
- Công tử có đi không?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đi, nếu có lô thần lai lịch hù chết người thì nên đi xem.
Đoàn người đi ra ngoài là vì chọn lô thần cho Thạch Hạo. Dược sư có thể từ bên ngoài kiếm lô thần nhất là mấy nơi nguy hiểm sẽ gặp lô thần tốt.
Đạo hạnh của Thạch Hạo có hạn, không đi mấy nơi nguy hiểm được, vì vậy Lý Thất Dạ chọn mua lô thần tốt cho gã.
Thạch nhân phường là phòng đấu giá lớn nhất quốc đô, thứ đấu giá trong thạch nhân phường toàn là đồ tốt hoặc có lai lịch lớn.
Không phải ai cũng được tham gia thạch nhân phường, mỗi lần đấu giá là thạch nhân phường sẽ phát vé vào cửa. Người có vé mới được vào đấu giá, trong Cự Trúc quốc những người không giàu cũng quyền mới có tư cách sở hữu vé mời.
Phải nói Bạch Ông rất chu đáo, vé vào cửa thạch nhân phường không dễ kiếm. Trong thời gian ngắn Bạch Ông tìm được vé cho Lý Thất Dạ là rất giỏi.
Thạch nhân phường sớm bắt đầu đấu giá, khi Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo tới nơi thì bên ngoài đậu đầy dị thú trân cầm, thần xa bảo kiệu. Nhìn những dị thú trân cầm, thần xa bảo kiệu này biết ngay người tham gia đấu giá thạch nhân phường không giàu cũng quyền.
Lý Thất Dạ, Thạch Hạo, Bạch Ông đến thạch nhân phường, chưa đi vào chợt nghe tiếng nổ ầm vang. Một chiếc xe thần nghiền nát khung trời, đáp xuống thạch nhân phường.
Xe thần dừng lại, một thiếu nữ bước ra. Thiếu nữ vừa xuống xe nhìn thấy Lý Thất Dạ thì con ngươi co rút, ánh mắt sắc bén như mũi tên.
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Thật là oan gia ngõ hẹp!
Nhìn tiêu huy trên chiếc xe thần, Bạch Ông đi theo bên Lý Thất Dạ biến sắc mặt, sợ hãi chân run rẩy.
Lý Thất Dạ nghe tiếng quay đầu, thấy thiếu nữ nhìn mình chằm chằm thì bình tĩnh hỏi:
- Nàng là ai? Chúng ta có quen sao?
Thái độ của Lý Thất Dạ chọc thiếu nữ tức run người. Thiếu nữ chính là thiếu nữ kiêu ngạo mà Lý Thất Dạ đã gặp đêm hôm qua. Lý Thất Dạ làm bộ dáng không quen biết nàng hơi khuếch đại, nhưng đúng là hắn không để nàng trong lòng. Nếu không gặp thiếu nữ kiêu ngạo thì hắn đã quên mất chuyện đêm qua.