Đêm đó Lý Thất Dạ trở về quốc đô, phủ đệ của Cổ Tùng yêu vương. Lý Thất Dạ quay về phòng mình, ngủ say, không suy nghĩ chuyện khác.
Trong phủ đệ Cổ Tùng yêu vương không ai biết Lý Thất Dạ từng rời đi, không biết trong một đêm hắn đi khắp non sông.
Ngày hôm sau, Lý Thất Dạ lười biếng thức dậy. Hiếm khi trở về quốc đô Cự Trúc quốc nên Lý Thất Dạ ngủ rất ngon.
Người hầu bưng nước cho Lý Thất Dạ rửa mặt, súc miệng. Bạch Ông đứng bên ngoài chờ sẵn. Thạch Hạo dậy sớm, gã thấy Bạch Ông chờ bên ngoài thì không dám làm gì, cùng lão đứng chờ.
Lý Thất Dạ đi ra, Bạch Ông chào hỏi:
- Công tử ngủ có ngon không?
Bạch Ông cảm thấy được hầu hạ bên cạnh Lý Thất Dạ là vinh hạnh.
Đối với một dược sư, hầu hạ dược đế tương lai là vinh diệu vô thượng, như một cường giả cống hiến cho tiên đế, là chuyện quang tông diệu tổ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cũng được.
Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ mình Lý Thất Dạ biết.
Bạch Ông cung kính nói:
- Yêu vương chưa về, đã đi gặp yêu vương khác bàn bạc công chuyện, sợ là giữa trưa mới về. Yêu vương có dặn sau khi về sẽ dẫn công tử gặp bệ hạ.
- Không vội.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hôm nay chúng ta đi dạo, Thạch Hạo lần đầu tiên đến quốc đô, nên mua vài tứ cho hắn. Làm dược sư đan thuật rất quan trọng, mấy vật khác như lô thần cũng quan trọng không kém. Muốn luyện đan tốt cần có lô tốt.
Bạch Ông nói nhanh:
- Nếu công tử muốn tìm lô thần cho Thạch Hạo thì tiểu lão có thể báo với yêu vương. Yêu vương có gom góp mấy lô tốt, không chừng thích hợp với Thạch Hạo.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không cần, để ta chọn.
Bạch Ông hiểu ngay lô thần bình thường không lọt vào mắt Lý Thất Dạ, mở miệng nói:
- Tiểu lão nhân rất quen thuộc quốc đô, biết có mấy gian tiệm báu vật khá lớn. Để tiểu lão dẫn đường cho công tử chọn lựa.
Thạch Hạo đứng một bên nghe Lý Thất Dạ và Bạch Ông đối thoại, gã kinh ngạc khó tin.
Thạch Hạo rụt rè xen lời:
- Lý huynh, ta cũng muốn . . . Mua lô nhưng . . . Nhưng ta không . . . Không có nhiều tinh bích.
Bạch Ông bật cười, không dám nói nhiều. Bạch Ông cho rằng nếu Lý Thất Dạ không trả tiền thì lão sẽ vui vẻ trả thay, dĩ nhiên khi Lý Thất Dạ chưa lên tiếng thì lão không dám tự quyết định.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Yên tâm, chuyện này không có gì, để ta lo.
Thạch Hạo không biết nên nói cái gì:
- Nhưng . . . Nhưng mà . . .
Lý Thất Dạ cho gã quá nhiều, hắn không chỉ truyền đan thuật cho Thạch Hạo, còn dẫn gã vào quốc đô, nói Lý Thất Dạ có ân tái sinh Thạch Hạo cũng không đủ.
Thạch Hạo là người thành thật, quá nhiều cảm kích khó thốt thành lời.
- Đừng có nhưng nhị nữa.
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ vai Thạch Hạo:
- Đây là thứ ngươi nên có được. Nếu muốn cảm ơn ta tì ngươi hãy chăm chỉ tu luyện, luyện đan thuật thật tốt vào, đừng để ta mất mặt, đó là ngươi cảm ơn ta nhiều rồi, hiểu chưa?
Thạch Hạo hít sâu, siết chặt nắm tay, trịnh trọng nghiêm túc nói:
- Lý huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ cố gắng!
Bạch Ông hâm mộ Thạch Hạo. Tục ngữ nói đúng, lù khù vác cái lu chạy. Thạch Hạo được Lý Thất Dạ bồi dưỡng, dù thiên phú của gã không cao nhất nhưng tương lai rất sáng lạn.
Bạch Ông tận mắt thấy đan thuật của Lý Thất Dạ, được hắn đào tạo thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một dược sư lợi hại.
Lý Thất Dạ nói với Thạch Hạo, Bạch Ông:
- Đi đi.
Lý Thất Dạ xoay người đi Bạch Ông, Thạch Hạo vội đi theo.
Ba người Lý Thất Dạ mới bước ra khỏi phủ đệ Cổ Tùng yêu vương dã bị chặn đường. Là một thanh niên chặn đường Lý Thất Dạ, một thanh niên rất kiêu ngạo, mười mấy đệ tử theo sau lưng gã.
Thanh niên chặn đường Lý Thất Dạ kiêu ngạo hỏi:
- Ngươi là dược sư họ Lý đúng không?
Lý Thất Dạ lười nhìn loại người này:
- Đúng thì sao?
Thiếu niên cười khẩy nói:
- Nghe nói ngươi muốn cạnh tranh vị trí dược sư? Ha ha, tốt nhất là mở to mắt ngươi ra, đừng phí công nữa. Danh ngạch Cự Trúc quốc tham gia đại hội dược sư đã quyết định, không liên quan gì ngươi, biết điều thì nhanh chóng rời đi, đừng ở quốc đô lãng phí thời gian.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn lại thanh niên:
- Cạnh tranh vị trí dược sư?
Thanh niên cho rằng Lý Thất Dạ hiểu chuyện. Cười khẩy nói:
- Ngươi biết thì tốt, quốc đô không phải nơi cho nhân tộc lai lịch không rõ ràng như ngươi ở. Quốc đô nhiều ân oán thị phi, cẩn thận chút, lỡ bỏ mạng tại đây thì xui.
Thanh niên nói thoáng nghe là cảnh cáo nhưng thật ra là uy hiếp, gã đang uy hiếp Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bật cười, loại người này không đáng lọt vào mắt hắn. Lý Thất Dạ lười hỏi thanh niên là ai.
Nhìn thanh niên, Bạch Ông đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ sửng sốt. Bạch Ông quen thuộc người và việc trong quốc đô, nhìn tộc huy thêu trên áo thanh niên là đoán ra lai lịch của gã ngay.
Bạch Ông phản ứng rất nhanh, lão đứng giữa thanh niên và Lý Thất Dạ.
Bạch Ông trầm giọng nói:
- Liệt Kiệt công tử, mời trở về đi. Công tử chúng ta không thích gặp Liệt Kiệt công tử.
Thấy Bạch Ông chắn ngang mình, thanh niên cười khẩy nói:
- Nô tài to gan!
Ánh mắt thanh niên sắc bén, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã biết lai lịch của bản công tử thì nên biết bản công tử giải quyết nô tài như ngươi dễ như chơi. Biết điều thì cút ngay, bản công tử nói thêm vài câu với chủ tử của ngươi, để hắn biết quốc đô là địa bàn của ai!
Nếu là trước kia Bạch Ông sẽ nhân nhượng, nhưng tình huống bây giờ đã khác. Bạch Ông không muốn làm Lý Thất Dạ khó chịu, làm hỏng chuyện.
Thái độ Bạch Ông cứng rắn, nét mặt sa sầm:
- Liệt Kiệt công tử, đương niên tiểu lão biết chỗ này là địa bàn của ai. Nơi này chính là địa bàn của yêu hoàng bệ hạ! Nếu Liệt Kiệt công tử có ý kiến gì thì cứ tìm Cổ Tùng yêu vương nói một câu, nhưng bây giờ mời công tử đi cho.
Bạch Ông phất tay.
Đệ tử đóng giữa ở phủ đệ chạy tới ngay, khá nhiều người là môn hạ của Cổ Tùng yêu vương. Đặc biệt vì bảo vệ an toàn cho Lý Thất Dạ, Cổ Tùng yêu vương điều động đệ tử đắc lực nhất của mình đi theo hắn.
Nên Bạch Ông phất tay một cái là đám đệ tử ngăn thanh niên lại ngay. Trong các đệ tử thủ vệ có đại đệ tử của Cổ Tùng yêu vương, khí thế cực mạnh.
Đại đệ tử lạnh lùng nhìn thanh niên:
- Liệt Kiệt công tử, mời quay về, đừng quấy rầy công tử của chúng ta, nếu không chớ trách chúng ta không khách sáo!
Thanh niên bị uy hiếp biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng đám đệ tử phe Cổ Tùng yêu vương người đông thế mạnh, gã chịu thiệt. Thanh niên lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng một bên, hừ mạnh.
Thanh niên ra vẻ tốt bụng cười khẩy nói:
- Quốc đô gió mây khó lường, hãy cẩn thận, lỡ bị cuốn vào vòng xoáy thì sẽ không có cái phao nào nổi lên. Ta là người quanh năm ở quốc đô, có ý tốt nhắc nhở ngươi, hãy sớm rời khỏi quốc đô mới là cách hay.
Thanh niên nói có ý tốt chẳng bằng bảo là uy hiếp Lý Thất Dạ.
Bạch Ông khó chịu nghe thanh niên uy hiếp.