Trong ngọn núi lớn ở La Nhĩ Công Quốc, Lang tộc mà Khải Văn thống lĩnh đang nồng hậu khoản đãi Sở Thiên.
Sói ăn thì không dùng bàn nên ba người bọn Sở Thiên và Tiểu Bạch đành nhập gia tùy tục, cùng ngồi đất với Khải Văn.
Tuy tư thế không ra làm sao, có điều Khải Văn đều thuê những người đầu bếp nổi tiếng, hơn nữa cơm rượu cũng phong phú, khiến Sở Thiên phải thốt lên: Ở thời đại này, trà trộn vào xã hội đen quả thật kiếm được rất nhiều!
Sở Thiên là bạn, cũng là khách quý của Lang tộc bờ Tây Hải, Khải Văn đương nhiên không có gì phải giấu hắn, nên trên bàn rượu, Khải Văn giới thiệu tường tận về cuộc sống của tộc mình. Nói đơn giản thì công việc hàng ngày của hắn là xã hội đen.
Vùng núi hàng nghìn dặm chiếm giữ bởi Lang tộc, Thương Đội và con người muốn đi qua các con đường xung quanh đây phải nộp tiền mãi lộ cho Lang tộc, hơn nữa Khải Văn rất có đầu óc tính toán, trên đường, cứ cách vài chục dặm hắn cho đặt một hang sói, ừm, hoặc có thể nói là trạm thu phí. Các trạm thu phía bao trùm dày đặc toàn bộ vùng núi, con người muốn tránh cũng không nổi chỉ có thể ngoan ngoãn nộp tiền.
Cư dân trên núi cũng là nguồn thu nhập quan trọng của Khải Văn. Sở thích lớn nhất khi nhàn rỗi của họ chính là nộp tiền phí bảo vệ, với những người không có cái sở thích này thì hầu như ngày nào cũng bị Lang tộc quấy nhiễu.
Người trên núi ai cũng phải nộp tiền, không có ai là ngoại lệ hết, chỉ là phương thức không giống nhau. Ở mấy quốc gia đi ngang qua dãy núi gần như trong mỗi thành phố đều có sản nghiệp của Khải Văn, mỗi ngày kiếm cho hắn hàng đống tiền.
Thêm vào nữa là thỉnh thoảng làm thuê cho con người, hoặc dẫn đàn sói xuống núi cướp phá một chuyến, nên tài sản của tộc trưởng Lang tộc Khải Văn này tuy chưa bằng Sở Thiên nhưng cũng không kém là bao.
Nghe Khải Văn giới thiệu xong, Sở Thiên gục gặc ngưỡng mộ "Khải Văn đại ca, huynh giàu thật đấy!"
"Ha ha, tiền của ta chính là tiền của đệ!" nỗi lòng bao năm nay đã được Sở Thiên giải quyết, Khải Văn tỏ ra hào phóng lạ thường, "Đúng rồi, đệ làm dong binh nên đại ca ta tặng đệ một món quà nhỏ!" nói rồi, Khải Văn vẫy tay một cái, vài con Cự lang to lớn lôi một người đi vào.
"Đái Duy Tư?" Sở Thiên sững người, tên này không phải bị Gia Đặc đưa đi rồi sao? Sao lại ở trong tay Khải Văn?
Đái Duy Tư bây giờ không còn nhìn ra hình người nữa, nằm im thở khó nhọc trên mặt đất.
"Đại ca, không phải huynh muốn tặng đệ người này đấy chứ?" Sở Thiên cười khổ.
"Không phải hắn!" Khải Văn cười khà khà, lắc đầu "Mà là binh đoàn của hắn!"
"Cái gì!?" Sở Thiên, Lạc Khắc, Chu Lệ Á ba người cùng hét lên.
"Khốn kiếp!" Khải Văn chửi, với dáng vẻ của một ông trùm xã hội đen nói với Sở Thiên: "Tên Gia Đặc thật không biết giữ quy tắc gì hết, trên bờ Tây Hải này có ai không biết đại ca ta đây có thể không cần tiền nhưng nhất định cần người. Nhưng tên khốn Gia Đặc nhân cơ hội Lỗ Tây Nạp còn trẻ người non dạ, dám lừa mất Đái Duy Tư đi!"
Dốc một cốc rượu, Khải Văn tiếp tục: "Khốn kiếp, Gia Đặc có chút thực lực. Ha ha… nhưng đại ca ta nhiều huynh đệ, mười vạn con Cự Lang vừa xuất động đã dọa cho tên tiểu tử ấy sợ phát khiếp, ngoan ngoãn trả lại Đái Duy Tư!"
Khải Văn nói khiến Sở Thiên cứ trợn ngược mắt, còn Lạc Khắc và Chu Kệ Á thì đang chết sững hết cả, hai huynh muội nhà họ đã bao giờ nghe chuyện xã hội đen như vậy đâu!
"Hì hì, cái loại có mắt không tròng ấy cần phải được dạy bảo!" Sở Thiên nâng chén rượu lên uống một ngụm rồi đưa hết cho Tiểu Bạch sau đó tự rót cho mình chén khác. "Đại ca, huynh tặng đệ binh đoàn này làm gì? Đệ cũng không biết làm đoàn trưởng à!" Sở Thiên muốn đổi cái lợi này thành cái thiết thực một chút, ví dụ như tiền mặt chẳng hạn.
"Không biết thì có thể học mà!" Khải Văn giơ một ngón chân ra vỗ vỗ vai Sở Thiên, "Đại ca là ma thú, có nhiều cái không tiện khi ở với con người, vì thế sau này phải nhờ đệ giúp đỡ rồi!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên lập tức hiểu ra, Khải Văn muốn mình hợp tác với hắn cùng kiếm tiền, ra mặt làm người đại diện cho hắn ở xã hội loài người.
"Thế thì đệ hiểu rồi. Không vấn đề gì!" Sở Thiên đồng ý không chút do dự. Hắn tính cứ làm cùng Khải Văn một thời gian, sau khi kiếm đủ tiền lập tức gọi taxi, à không, gọi khí cầu Tề Bách Lâm về nhà.
"Đã thật!" Khải Văn vỗ vỗ chén rượu. Một con sói cái với bộ lông trắng, dung mạo thanh tú miệng ngậm một cuộn giấy Ma pháp đi vào sơn động, giọng nói ngọt ngào: "Tộc trưởng, khế ước viết xong rồi."
Khải Văn ra hiệu cho Sở Thiên nhận lấy tờ khế ước rồi nói: "Từ hôm nay binh đoàn Bạo Phong là của đệ." Lệnh cho thủ hạ kéo Đái Duy Tư ra ngoài, Khải Văn nói tiếp: "Đệ yên tâm, cao thủ dưới trướng Đái Duy Tư đã bị Gia Đặc giết hết rồi, còn lại thì cho nhiều tiền một chút là chúng nghe theo đệ ngay. Nếu có ai không phục, đại ca cho đệ mượn vài huynh đệ xử lý chúng!" nói rồi, Khải Văn suy nghĩ một chút, "Năm vạn Cự Lang đủ không? Tất cả đều là cấp ba trở lên!"
Lạc Khắc suýt chút nữa thì ngã ngửa, năm vạn con Cự Lang cấp ba có thực lực thế nào chứ? Lạc Khắc hắn chẳng qua cũng chỉ là kiếm sỹ quèn.
"Khà khà, không cần huynh đệ của đại ca đâu, đệ đây giải quyết được!" Sở Thiên nói sắc mặt không hề biến đổi, dường như không coi năm vạn con Cự Lang là cái gì hết. Thật ra thì Sở Thiên không quan tâm thật. So với ma thú của Sở đại thiếu gia thì năm vạn con Cự Lang có là cái gì? Thậm chí không cần A Mạt Kỳ, bảo Kim Cương lăn một vòng thôi là đè chết một nửa rồi, bảo Hãn Mã chạy vài vòng nữa là diệt nốt phần còn lại!
"Khải Văn đại ca." Sở Thiên nhớ đến một chuyện khác, "Quốc vương và quan lại của La Nhĩ Công quốc liệu có đồng ý không? Sở Thiên thân là Hữu thừa tướng của đế quốc Khải Tát, hiểu rất rõ áp lực của triều đình lên các dong binh đoàn --- một loại lực lượng vũ trang nhân dân.
"Không lo bọn chúng!" Khải Văn nói: "La Nhĩ Công quốc không có ma thú hay chức nghiệp giả cấp tám, không vui, đại ca ta đem huynh đệ đến diệt bọn chúng!"
"Vậy thì đệ an tâm rồi!" Sở Thiên thấy coi thường La Nhĩ Công quốc, nếu bang xã hội đen của Khải Văn mà ở Khải Tát thì sớm đã thành một nồi thịt sói rồi, mức sống của nhân dân đã được cải thiện rồi.
"Ha ha ha…" Khải Văn bỗng cười lớn, "Huynh đệ, đại ca ta không nói khoác với đệ, Lang tộc bờ Tây Hải chúng ta là sống thoải mái nhất trong Tứ đại Lang tộc đấy!"
"Đấy đều là do đại ca biết cách lãnh đạo mà!" Sở Thiên đã lại tiếp tục vỗ mông ngựa.
"Đâu có, đâu có!" Khải Văn khiêm tốn: "Vẫn là nơi đây tốt. Đệ xem, bờ Đông Hải vẫn nằm trong tay Khải Tát. Lang tộc ở đó, đừng nói đến thu phí bảo vệ, không bị Thiết kỵ Khải Tát nướng lên ăn là may lắm rồi!" Khải Văn cay đắng nói: "Mấy năm trước, tộc trưởng Lang tộc bên ấy đem huynh đệ đánh với Thiết kỵ Khải Tát. Kết quả là mười mấy vạn huynh đệ bị một tên Xích Diễm thiêu thành thịt quay! Còn cả trận trước, nghe nói Khải Tát xây dựng cái gì mà đội Cung kỵ, đem huynh đệ chúng ta ra làm bia tập bắn. Ài~ huynh đệ bên đó thật thảm!"
"Đại ca, thế còn huynh đệ các nơi khác?" Sở Thiên vội vàng chuyển chủ đề, vì Xích Diệm, người quay thịt mười mấy vạn con sói chính là đại tẩu của hắn, mà đội Cung kỵ lại chính là do một tay hắn xây dựng nên, nếu để Khải Văn biết được thì…. Chậc chậc….
"Nơi khác cũng chẳng tốt hơn là bao." Khải Văn tiếp tục than vãn "Một bộ phận huynh đệ bờ Nam Hải gia nhập quân đội, cùng quân Lôi Tư tham gia trận chiến Thái Thạch Bảo. Nghe nói bị ma thú A Mạt Kỳ của Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc giết không ít; một bộ phận đáng lẽ ra ở yên trong hang nhưng không ngờ đột nhiên lại có việc Tinh linh tộc muốn phục quốc, hơn nữa không biết đám Tinh linh ấy lấy đâu ra một đống vũ khí với ma thú, suýt chút nữa thì giết chết tộc trưởng bờ Nam Hải.
"Nơi khác thì sao?" Sở Thiên chửi thầm, sao lại liên quan đến lão tử rồi?
"Lang tộc ở trung tâm đại lục cũng khá tốt. Họ dựa vào buôn bán Mã Lệ Liên kiếm được không ít, nhưng cũng sắp không ổn rồi. Hai năm nay, gia tộc Phan Mạt Tư ở đế quốc Khải Tát buôn lậu thuốc cấm như điên, kiếm hết kim tệ của huynh đệ ta, sắp sửa ngay cả đồng tệ cũng kiếm không nổi nữa rồi."
"Lang tộc ở thảo nguyên Huyền Hà phương Bắc thì khỏi nhắc nữa, họ kiếm được đồng nào đều phải nộp lại hết cho Lang Vương. Nhưng nghe nói có vài trăm huynh đệ cấp thấp làm phản, theo Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, sống cũng khá ổn!"
"Ai dà, anh bạn nhỏ tửu lượng cũng không tồi" Khải Văn bỗng phát hiện Tiểu Bạch thật sự uống được rượu, "Kể ra cũng lạ, nghe nói tộc trưởng Ngưu Đầu tộc Ba Tư Đằng, tên sâu rượu này đột nhiên cai rượu, hơn nữa cứ nhìn thấy ma thú nhìn giống chó là giết, khốn nạn, có không ít trẻ con Lang tộc chúng ta bị hắn vô cớ giết rồi…"
Sở Thiên nghe Khải Văn ai oán xong rút ra kết luận, thì ra lão tử và Lang tộc là kẻ thù không đội trời chung! Hình như hai năm nay vận hạn của Lang tộc đều có liên quan đến Sở Thiên.
"Đại ca, huynh còn có chuyện gì không?" Sở Thiên hỏi, "Nếu không thì đệ đi tiếp nhận binh đoàn đây."
"Ừ không còn chuyện gì nữa" Khải Văn ném cho Sở Thiên một viên đá liên lạc, "Có chuyện gì thì dùng cái này tìm ta."
Bây giờ Sở Thiên nhớ đống đá liên lạc của mình ghê gớm. Vì đá liên lạc chỉ liên hệ được với nhau thông qua liên kết ma pháp. Nhưng viên đá Khải Văn đưa Sở Thiên thì không liên kết được với A Mạt Kỳ cũng như các ma thú khác. Dùng thuật ngữ của trái đất nói thì chính là ngoài vùng phủ sóng, không có tín hiệu!
"Đúng rồi, đại ca à. Cái tên pháp sư gọi là A Luân cũng ở trong tay đại ca chứ?" Ấn tượng của Sở Thiên với tên Tế Tự ấy cũng không tồi, hơn nữa mọi người đều theo Nữ thần Sinh mệnh nên Sở Thiên nhắc đến A Luân, "Có thể cho đệ tên ấy không? Đoàn chúng ta thiếu một pháp sư giỏi, tên này cũng được."
"Không vấn đề gì, khi nào đi đệ hãy đưa hắn theo!"
Được đàn sói nhiệt tình đưa tiễn, ba người Sở Thiên mang theo A Luân đang bất tỉnh, cưỡi Cự Lang rời khỏi vùng núi. Trước khi đi, Khải Văn bày tỏ ý sau khi Lỗ Tây Nạp khỏe lại sẽ đến thăm Sở Thiên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Trên đường đi A Luân tỉnh lại, dưới sự lôi kéo của Sở Thiên, tên Tế Tự đáng thương này đã tự nguyện gia nhập vào binh đoàn của Sở Thiên, nhưng hắn có một điều kiện. Đó là binh đoàn không được truy sát thần tượng của hắn --- Tế Tự thần thánh Phất Lạp Địch Nặc. Điều kiện này thì Sở Thiên đương nhiên cười thầm trong bụng mà chấp nhận thôi!
"A Luân, binh đoàn chúng ta rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền?" Sở Thiên đang tính có nên bán luôn cái binh đoàn này rồi mua chiếc khí cầu Tề Bách Lâm về nhà hay không.
"Cụ thể thì chỉ có đoàn trưởng Đái Duy Tư biết thôi." A Luân đáp, "Đại khái thì khoảng một trăm vạn."
"Một trăm vạn?" Lạc Khắc hạnh phúc đến suýt ngất, còn Chu Lệ Á thì không có khái niệm gì mấy về tiền bạc nên không hề tỏ ra kinh ngạc.
Còn về Sở Thiên thì tức muốn khóc, khốn nạn, một trăm vạn cũng gọi là tiền sao? Đến chiếc khí cầu Tế Bách Lâm cũng không mua nổi. Xem ra việc về nhà của lão tử còn phải đợi rồi…