Đúng như Sở Thiên đã nghĩ, sau khi A Cổ Lạp Sơn tổn thương nguyên khí nghiêm trọng thì không có sức mà uy hiếp Bố Lôi Trạch nữa.
Cuối cùng, Phất La Đa cũng không dám đổ tội danh của Long Hoàng lên đầu Sở Thiên mà chỉ tuyên bố ra bên ngoài là A Cổ Lạp Sơn bị Thượng cổ ma thú tấn công tổn thất nghiêm trọng, từ đó đóng cửa trăm năm phục hồi nguyên khí.
Tuy không chính thức thừa nhận nhưng trên đại lục vẫn lưu truyền một tin. Đó là, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc bình định Cự Long tộc, Sở Thiên dùng ba trăm khẩu đại pháo bắn sập A Cổ Lạp Sơn. Chớp mắt danh tiếng Bố Lôi Trạch đã đuổi kịp với Biển Cấm.
Có điều, lúc này thì Sở Thiên lại mặt mày ủ rũ.
Đại pháo Cấm Chú bị hỏng hết rồi, A Mạt Kỳ thì bị Thần Lực tầng thứ ba đánh, trong thời gian ngắn chưa hồi phục ngay được. Trận này, chỉ có thể gọi là thắng trong thảm hại.
Đứng trước đầm lầy Trần Nê, Sở Thiên nhìn các binh lính bị thương của mình hỏi: "Ba Bác Tát, những mảnh vỡ của đại pháo đưa về hết chưa?"
"Ông chủ yên tâm." Ba Bác Tát nói: "Dựa vào đầu óc của Tề Bách Lâm, những khẩu pháo này trong nửa năm sẽ trở lại như cũ."
Ngừng một chút, Ba Bác Tát nói tiếp: "Ngoài ra, Phi Đĩnh mà Boeing dẫn đến đón chúng ta cũng sắp tới rồi.
Sở Thiên gật đầu, thì ra Phi Đĩnh đưa chúng đi đã hỏng rồi, còn Phi Đĩnh vận chuyển đại pháo thì lại dùng để chở các mảnh đại pháo. Giờ có thêm Thánh Điện Kỵ sĩ của Bội Kỳ nữa, lúc này chỉ còn có Phi Đĩnh điều động từ Khải Tát đến đón thôi.
Vỗ vỗ A Mạt Kỳ đang nằm trên cáng, Sở Thiên thở dài: "Ài~ Ông chủ nợ ngươi một cơ thể tốt!"
"Ông chủ, không trách ông chủ được!" A Mạt Kỳ vội vàng nói: "Nếu không phải tốc độ tu luyện của ta quá chậm thì Long Hoàng cũng không thể tóm chúng ta được!"
"Không, đều tại ta lúc đó không ngờ được!" Sở Thiên cười khổ, "Lúc đó ta tưởng hợp tất cả tinh hoa các chủng tộc lại thì là tốt nhất rồi. Nhưng ai ngờ, chúng có cả Tinh Hạch tầng thứ hai. Ài~ nếu ngươi có thân thể Thượng cổ giống như Long Hoàng, lại thêm sự trợ giúp của Thần Mộ, không biết chừng sắp đạt đến tầng thứ ba rồi!"
A Mạt Kỳ vẫn muốn nói gì đó, nhưng Sở Thiên xua xua tay để hắn nghỉ ngơi.
Đồng thời, Sở Thiên bắt đầu suy tính xem có thể kiếm ở đâu được một cơ thể khỏe mạnh? A Mạt Kỳ hiện nay cũng giống như máy bay chiến đấu ở trái đất, máy móc hàng đầu nhưng lại chỉ có một cái vỏ ngoài ọp ẹp.
Ở phía xa, Anh Cách Lạp Mẫu đang nói chuyện với thúc thúc, còn Bội Kỳ thì đang chôn các chiến mã.
Tiến lại gần, Sở Thiên tiện tay kiểm tra các chiến mã của Thánh Điện Kỵ Sĩ rồi cau mày. Những chiến mà này tuy không bằng độc giác mã của Khải Tát nhưng cũng là ngựa tốt nhất trên đại lục, giờ thì chúng đã thịt máu lẫn lộn.
"Bội Kỳ, những chiến mã này sao lại chết hết vậy?" Sở Thiên hỏi.
"Ông chủ!"
Tất cả các Thánh Điện Kỵ Sĩ đều dừng công việc đang làm lại, thực hiện quân lễ với Sở Thiên.
Bội Kỳ nói: "Khi chúng ta tấn công Lĩnh Vực đã phải chịu lực phản hồi rất lớn, dù các kỵ sĩ vẫn chống lại được nhưng chiến mã thì chết hết cả."
Vỗ vỗ bộ giáp cũ kỹ trên người Bội Kỳ, Sở Thiên nói: "Kỵ sĩ sao có thể không có chiến mã? Khi nào về ta sẽ đi Bàng Bối Thành đến Quân Bộ lấy vài nghìn con độc giác mã."
"Không cần đâu ông chủ!" Bội Kỳ từ chối: "Thực lực của chúng ta hiện nay đã không còn chiến mã nào chịu được nữa. Từ nửa năm trước, mỗi lần chiến đấu là chúng ta lại phải thay một đợt chiến mã!"
"Khà khà, các ngươi tu luyện thế nào vậy? Đến Long Hoàng cũng đả thương được?"
Nói xong thì Sở Thiên vỗ trán, "Ha ha ha ha, ta quên, đây là bí mật của Thiết Kỵ Khải Tát, các ngươi dù chết cũng không nói!"
"Đa tạ ông chủ đã hiểu cho!" Bội Kỳ cảm động.
Sở Thiên cười, nghĩ bụng các ngươi không nói thì ta không biết sao? Mạch Khẳng Tích ngay đến thân thể của nữ thần Băng Tuyết cũng có được, phương pháp luyện binh của Chúng Thần Thượng Cổ năm đó thì có gì khó?
"Ngựa cưỡi có ảnh hưởng thế nào đến chiến lực của chúng ta?" Sở Thiên hỏi: "Giờ trên đại lục trừ ma thú cấp cao ra thì còn những thú cưỡi nào có thể chịu được sức mạnh của các ngươi?"
"Không có!" Bội Kỳ lắc đầu, "Dù bọn ta có mạnh đến mức nào thì cơ bản kỵ sỹ cần người và thú cưỡi phải hợp nhất. Nhưng giờ dù là Cự Long của A Cổ Lạp Sơn thì e là cũng không phối hợp được với bọn ta!"
"Tại sao?" Ba Bác Tát tiến lại.
"Xin chào quản gia!" Bội Kỳ cúi người nói: "Long Kỵ Sĩ trên đại lục đều cần thuộc tính tương đồng với thú cưỡi thì mới có thể phát huy tối đa uy lực. Cũng giống như tướng quân Tạp Nạp Tư với Xích Diễm đại nhân cùng là thuộc tính hỏa, vì thế mới có thể thăng cấp lên Thần Thánh Long Kỵ Sĩ chỉ trong mười năm. Còn bọn ta giờ đã trở thành người không có thuộc tính rồi." "
"Cũng có nghĩa là, chỉ có thú cưỡi không có thuộc tính mới phối hợp được với các ngươi?" Sở Thiên nheo mắt cười thầm.
Ba Bác Tát cũng cười theo.
Bội Kỳ không hiểu, "Ông chủ, quản gia, mọi người cười gì vậy?"
Sở Thiên nói: "Ai bảo trên đại lục không có ma thú không có thuộc tính? Hả?"
"Ma thú nào mà không có thuộc tính?" Bội Kỳ ngạc nhiên, thấy Sở Thiên nhìn Ba Bác Tát cười, bỗng nhận ra, liền cười: "Ta hiểu rồi! Vong Linh ma thú không có thuộc tính. Quản gia đại nhân, phiền ngài chế tạo cho bọn ta một đoàn thú cưỡi rồi!"
Ba Bác Tát cười khà khà, phẩy tay qua thi thể một con chiến mã.
Ngay sau đó, rục rịch,
Bội Kỳ nhún người nhảy lên thử cưỡi một vòng, rồi cười lớn: "Quả nhiên mạnh hơn nhiều so với chiến mã thông thường!"
"Đấy chỉ là hàng mẫu!" Ba Bác Tát cười: "Thực lực của Vong Linh ma sủng có quan hệ rất lớn với khi chúng còn sống. Ta chỉ có thể giữ được sức mạnh khi nó còn sống chứ không thể nâng cao. Ta sẽ dùng độc giác mã của Khải Tát làm cho người một đoàn chiến mã!"
"Không, không được!" Sở Thiên bỗng xua tay, "Độc giác mã chỉ là cấp ba, nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn dịch ma pháp trung cấp. Thân Vệ Kỵ Sĩ đoàn của Phất Lạp Địch Nặc ta sao có thể dùng những thứ vứt đi ấy được?"
"Không lẽ ông chủ có thứ tốt hơn?" mắt Ba Bác Tát sáng lên.
Lấy một chiếc nhẫn trên tay, Sở Thiên mở ra.
Uỳnh!!
Xác Cự Long chất như núi, chôn vùi luôn mấy người.
Nguồn tại http://Truyện FULL"Long Cốt?" Bội Kỳ và thủ hạ ánh mắt thèm thuồng như muốn ăn luôn đám xương này.
Ba Bác Tát chết sững, "Ông chủ, cái này…"
"Ta đã đào trộm Long Mộ ở A Cổ Lạp Sơn!" Sở Thiên lại lấy cái nhẫn khác đưa cho Bội Kỳ, "Hơn nữa còn tiện thể chuyển bảo khố của Long Hoàng đi luôn. Trong đây là vũ khí và áo giáp, các ngươi chia nhau!"
Tưởng tượng cảnh bọn Bội Kỳ cưỡi Cốt Long, Sở Thiên cười: "Sau này, các ngươi được gọi là Vong Linh Thánh Kỵ Sĩ!"
"Vong Linh? Lại còn Thánh?" Ba Bác Tát chép miệng, ông chủ cái gì cũng tốt, chỉ tội hay đặt tên lung tung.
"Sao? Không hài lòng à?" Sở Thiên trừng mắt, "Nữ thần Sinh Mệnh từng nói, phải diệt quân địch từ bên trong. Vì thế Quang Minh Thánh Đồ của lão nhân gia phải có một đoàn thú cưỡi Vong Linh!"
……………….
"Ái Lệ Ti từng nói câu đó sao?"
Ở trên không trung, một người với ánh sáng đỏ bao quanh đang cau mày, nghi hoặc nhìn xuống Sở Thiên ở phía dưới. "Diệt kẻ địch từ bên trong? Ừm, có lý! Nhưng, Ái Lệ Ti có thể nói ra câu nói có lý vậy sao?"
Đường chân trời phương đông bỗng sáng lên một vệt sáng đỏ.
"Bào Uy Nhĩ? Hừ, lại bị ngươi phát hiện rồi!" người đó đột ngột biến mất, để lại một làn khói bay về hướng A Cổ Lạp Sơn.
…………….
Phi Đĩnh từ Khải Tát cuối cùng cũng đến.
Nhưng Sở Thiên không quay về Bố Lôi Trạch ngay mà đi Đế Đô, Bàng Bối Thành. Hắn muốn thăm Tạp Nạp Tư rồi mượn Mã Khoa Lý về giúp xây dựng quân đội.
Ở một nơi còn cách xa Bàng Bối Thành, Ba Bác Tát nhìn đội quân xuất hiện phía trước mặt cười, "Ông chủ, Lô Địch Tam Thế đích thân ra đón ông chủ kìa."
"Xa vậy mà đã ra đón rồi?" Sở Thiên nhún vai, "Thật là có thể diện!"
Hai đội Phi Đĩnh gặp nhau, không đợi Sở Thiên ra, Lô Địch Tam Thế đã tự bay đến Phi Đĩnh của Sở Thiên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên cười, "Sao bệ hạ lại đích thân…"
"Em rể!" Lô Địch Tam Thế vội vàng, "Cục tình báo mật báo, em rể ngươi đã thắng Long Hoàng, khiến A Cổ Lạp Sơn phải đóng cửa trăm năm, có thật không?"
Sở Thiên chép miệng, "Có lẽ là thật! Dù sao thì giờ A Cổ Lạp Sơn cũng đóng cửa rồi."
"Ha ha ha ha, tốt, tốt!" Lô Địch Tam Thế cười điên cuồng, "Lần này đế quốc không còn phải lo lắng gì nữa, Lôi Tư không có A Cổ Lạp Sơn bảo vệ, hừ, đế quốc có ba mươi vạn quân Thiết Kỵ đang chờ lệnh!"
Nói rồi, Lô Địch Tam Thế thân mật cầm lấy tay Sở Thiên, "Em rể à, sau khi ngươi từ Thiên Hải Quốc về, chúng ta sẽ cùng đánh Thái Thạch Bảo, đánh đến Đế Đô của Lôi Tư!"
"Cái này… hắc hắc" Sở Thiên cười, "Bệ hạ, thực lực của A Cổ Lạp Sơn bệ hạ cũng biết đấy, tuy ta thắng nhưng mà tổn thất…"
"Tổn thất bao nhiêu?" Lô Địch Tam Thế vội vàng hỏi, "A Mạt Kỳ không sao chứ?"
"A Mạt Kỳ bị trọng thương, phải mất rất nhiều thời gian mới phục hồi được, hơn nữa Thân Vệ Kỵ Sĩ Đoàn của ta cũng…" các tổn thất Sở Thiên đều nói quá lên đến mấy lần.
"Vậy à?" Lô Địch Tam Thế nhăn tít lông mày.
Sở Thiên cười, "Vì thế, ta phải hoãn kế hoạch lại, phải hổi phục nguyên khí cho Bố Lôi Trạch trước đã."
"Được, ta đợi. Ài~!" Lô Địch Tam Thế thở dài.
Còn Sở Thiên thì thở phào. Hắn hoãn kế hoạch không phải không đủ thực lực mà là vì câu nói của Thánh Nữ Trinh Đức --- Không muốn chết thì đừng đi Thiên Hải Quốc!
Sau khi thăm Tạp Nạp Tư và Xích Diệm, Sở Thiên cùng Mã Khoa Lý về Bố Lôi Trạch.
Uỳnh! Uỳnh!
Vừa vào đến không phận của eo biển, Sở Thiên nghe thấy tiếng pháo nổ.
"Ba Bác Tát, đi xem chuyện gì!" Sở Thiên thấy kỳ lạ, không có mệnh lệnh của hắn, ai dám bắn pháo ở đảo Bố Lôi Trạch?
"Điện hạ, không cần đi xem nữa." Mã Khoa Lý chỉ phái dưới cửa sổ, "Điện hạ nhìn những chiến thuyền kìa, đều là của Thiên Hải Quốc!"
Thiết giáp, không buồm, pháo ba tầng, thêm cả tượng hình rắn ở phía mũi thuyền, loại thuyền này chỉ có Thiên Hải Quốc mới có.
"Khốn kiếp, lão tử tha cho mà các ngươi lại động thủ trước." Sở Thiên cười, "Mã Khoa Lý nguyên soái, ngày mai bắt đầu xây dựng quân đoàn giúp ta. Một tháng sau, ta sẽ thân chinh Thiên Hải Quốc!"