Từng cây từng cây nối nhau, trong chớp mắt khu rừng đã sinh trưởng nhiều hơn gấp đôi.
Tiếp đó, đất dưới chân A Mạt Kỳ và Sở Thiên bắt đầu có cỏ mọc rậm rạp.
Trong tiếng gió biển vù vù, ba người Sở Thiên không biết từ lúc nào đã bị khu rừng bao vây. Từng tầng từng tầng cây cuộn lên như thủy triều.
"Ha ha, hình như anh bạn giận rồi!" Sở Thiên cười lớn.
"Đúng thế, nhất định là hắn tức giận rồi!" A Mạt Kỳ chặt đứt một cành cây đang định tấn công mình, rồi hai tay liên tục bắn ra các quả cầu lửa, "Ông chủ, lâu rồi chưa động thủ, chúng ta chơi cùng hắn đi!"
Ngược lại với sự thoải mái của Sở Thiên, Tinh Linh Vương mặt mày nặng nề, đối với Tinh Linh Vương thực lực của khu rừng này quá mạnh.
Như đang luyện công, A Mạt Kỳ thiêu trụi hết cây cố xung quanh, nhưng hình như mấy cái cây này sinh trưởng quá nhanh.
Sở Thiên rất nhẹ nhàng, nhưng hắn thích nghiên cứu con ma thú đã định trước này của mình hơn.
"Nhìn xem ngươi to quá!"
Sở Thiên chặt đứt một cây cổ thụ, rồi nhìn vào vòng tuổi ở bên trong, "Chẹp chẹp, đã có mấy trăm vòng rồi, có thể nhanh bằng với Thời Gian Thuận Lưu của lão tử rồi đấy!"
Trong lúc Sở Thiên nói thì cây cổ thụ vừa bị chặt đó lại có thêm một vòng tuổi nữa, mà từ mặt cắt lại mọc ra hai cành cây nữa.
"Ha ha ha, ta thích lắm!" Sở Thiên ngày càng vui mừng, nói lớn: "Này, ngươi có nói được không? Lão tử muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi!"
"Ta không bàn!"
Bỗng từ trong rừng phát ra một giọng nói, nhưng giọng nói của đối thủ này không hề lạnh lùng mà lại rất thuần phác, êm dịu, nghe rất dễ chịu.
"Ừm, có thể nói được!" Sở Thiên cười, "Có bàn hay không không phải ngươi nói là được!"
"Anh bạn nhỏ, nghe giọng của ngươi có lẽ tuổi không lớn, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Text được lấy tại Truyện FULL"Ta ba tuổi rồi… à phì phì! Sao ta phải nói cho ngươi chứ?!"
Ba tuổi ư? A Mạt Kỳ gật đầu với Sở Thiên như tỏ ý: ông chủ, năm đó ông lừa tiểu Hãn Mã, nó cũng ba tuổi.
"Ha ha, vẫn còn là trẻ con à!" Sở Thiên nheo mắt cười "Ngươi thích ăn gì nào? Ở đây thúc thúc có nhiều đồ ngon lắm!"
"Ta thích ăn cây trúc… ấy, phì phì, đừng có nói chuyện với ta, ta không nói chuyện với người lạ!"
Nói rồi sức tấn công của khu rừng ngày càng mạnh hơn, nhưng không làm gì được Sở Thiên.
"Bệ hạ, Tinh Linh Quốc có trúc không?" Sở Thiên ngoảnh cổ ra hỏi.
"Không có, trúc đều ở trên Thánh Sơn!" Tinh Linh Vương đối phó với mấy cái cây vô cùng vất vả, nếu không phải có Sở Thiên chắc đã bị dây cây trói lại rồi.
"Anh bạn nhỏ, thúc thúc tên là Phất Lạp Địch Nặc, ngươi nghe qua chưa?" Sở Thiên lại bắt đầu dụ dỗ trẻ con.
"Chưa nghe bao giờ!"
Giọng nói nghe rất ngây thơ đáng yêu.
"Ha ha, đến tên thúc thúc cũng chưa nghe sao? Thế thì không đúng rồi!" Sở Thiên nói, "Anh bạn nhỏ, thúc thúc rất quen với người trên hòn đảo đối diện kia. Ngươi thích ăn trúc, thúc thúc có thể giúp mà!"
"Ngươi quen với người ở đó? Hừ, ta đánh ngươi!"
Vút vút!!
Hai cành cây trên dưới chia nhau quấn lấy cổ và chân Sở Thiên.
"Cậu nhóc này nghịch ngợm quá!" Sở Thiên vung đao chặt đứt cây.
Bỗng bên dưới chân Sở Thiên nở ra mấy nụ hoa, nó càng ngày càng to ra, chớp mắt đã không hề thua kém cây cổ thụ bên cạnh.
Bông hoa động mấy cái, phấn hoa bay khắp bầu trời.
"Khụ khụ!!" Sở Thiên không chú ý bị phấn hoa chui vào mũi, "Chết tiệt, tiểu tử, lão tử không dạy bảo là ngươi không biết nghe lời!"
"A Mạt Kỳ không đùa nữa! Dạy bảo tên gia hỏa này trước đã!" Sở Thiên kéo Tinh Linh Vương bay lên không trung.
"Được thôi!"
A Mạt Kỳ đã đạt đến đỉnh phong Thần Lực tầng thứ hai, tuy chưa đến mức khuynh đảo thiên địa nhưng đối phó với mảnh đất vài nghìn mét vuông thì không thành vấn đề.
Hét lớn một tiếng, A Mạt Kỳ cho Thần Lực ngấm vào lòng đất, rồi hai cánh phát động, nhấc cả khu rừng lên trời.
"Ai da, ngươi làm cái gì vậy?"
Khu rừng bắt đầu rung chuyển.
"Làm gì? Khà khà, thúc thúc đưa ngươi ra biển tắm!" A Mạt Kỳ dùng Thần Lực đẩy khu rừng về phía eo biển.
"Cái này…" Tinh Linh Vương há hốc mồm nhìn cái hố lớn.
Uỳnh!
A Mạt Kỳ ném cả khu rừng xuống biển, "Anh bạn nhỏ, ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không sẽ mãi mãi ở dưới biển đấy!"
"Các ngươi bắt nạt người, hừ hừ, nhưng ta không sợ!"
Cây cối ngâm dưới nước bắt đầu co lại, ngay sau đó là một lớp hải tảo phủ trên mặt biển.
"Anh bạn nhỏ thú vị đấy!" A Mạt Kỳ bắt đầu nghiêm túc.
"Ta không sợ! Không sợ, không sợ đâu!"
Trong tràng cười tinh nghịch đó, hải tảo trôi thuận theo sóng biển vào bờ. Trên bờ biển, nơi có hải tảo lại bắt đầu mọc cây cối.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sao lại ra rồi!" nhìn cây cối ngày càng rậm rạp, Sở Thiên nghĩ bụng, cậu nhóc này đừng hòng chạy khỏi ta!
Không phải thực lực A Mạt Kỳ không đủ mà là thuộc tính Lĩnh Vực của hắn không đối phó được với cậu nhóc này. Vì thế mà Sở Thiên đích thân ra tay.
"A Mạt Kỳ, đưa bệ hạ rời khỏi đây!"
Sở Thiên bay lên trời, không ngờ mấy cây cổ thụ cũng mọc đuổi theo đến chân, "Khà khà, xem ngươi có thể móc nhanh đến mức nào!"
Sở Thiên bay được một đoạn là cây lại mọc theo thêm một đoạn, cứ thế người bay cây mọc, không bao lâu đã bay được gần nghìn mét rồi.
"Hừ, ngươi giở trò vô lại!"
Giọng nói đã có hơi chút thở dốc, rõ ràng là độ cao này đã chạm đến cực hạn của nó.
"Ha ha, thế nào? Không đuổi kịp hả?" Sở Thiên nheo mắt cười, "Lĩnh Vực, Cầm Cố!"
Nháy mắt, cây cối dừng hết lại.
"Anh bạn nhỏ, còn nói chuyện được không?"
Một lúc lâu không có trả lời, Sở Thiên cười hắc hắc, Thần Lực của tên nhóc này yếu quá, có lẽ là bị cầm cố hoàn toàn rồi.
"A Mạt Kỳ, dùng phân thân của ngươi vào rừng tìm xem có thấy thứ gì đặc biệt không!"
Phân thân A Mạt Kỳ tìm một lượt nhưng đáng tiếc không tìm thấy gì cả, "Ông chủ, không có bất cứ điều gì bất thường cả, có cần ta chặt hết cây không?"
"Không cần!" Sở Thiên vẫn không muốn làm hại đến cậu nhóc này vì thế giải phóng cấm chế, chỉ dùng một tầng Thần Lực bao lấy khu rừng, "Anh bạn nhỏ bị ta bắt rồi, không muốn bị đánh thì ra đây cho thúc thúc xem nào!"
"Hừ, ta không sợ! Có giỏi thì giết ta xem!"
"Ồ, ngươi không sợ chết sao?"
"Ta sợ chết, nhưng ngươi không giết chết được ta, hi hi, trên hòn đảo đối diện có một tên lợi hại hơn ngươi còn không giết được ta!"
"Vậy ta thử xem sao!" Sở Thiên đưa A Mạt Kỳ vào trong Lĩnh Vực, rồi nói: "Dùng tất cả ma pháp của ngươi biết đánh xuống khu rừng!"
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Phong Hỏa Lôi Thổ, Quang Minh Hắc Ám, mọi loại ma pháp bắn liên tiếp xuống, chớp mắt khu rừng đã tan hoang.
Sau một hồi tĩnh lặng, Sở Thiên giải trừ cấm chế, giọng nói vừa đáng yêu vừa đáng ghét lại vang lên, "Ha ha, ta không sợ, không sợ, không sợ!"
Cùng với tiếng nói đó, các loại cây lại bắt đầu mọc.
"Này, ngươi còn có chiêu gì không? Đem hết ra đi!" tên nhóc vô cùng đắc ý.
"Ài~ tên tiểu tử này nghịch ngợm quá!" Sở Thiên cố tình thở dài, rồi cười: "Nhưng ta rất biết cách trị những đứa trẻ nghịch ngợm! Chỉ là thực vật thôi mà! Hà hà, A Mạt Kỳ, nhấc mảnh đất này lên rồi gạt hết đất bên dưới cây đi. Hừ, không có đất xem ngươi làm thế nào mà sống được!"
"Ngươi… ngươi bắt nạt người ta!" cậu nhóc cuối cùng cũng hốt hoảng, khóc rống lên: "Cứu ta với, giết người!"
"Thế thì ra đây đi!" Sở Thiên cười đắc ý!
"Hừ, ra thì ra! Nhưng ngươi đuổi người đàn bà kia đi đã!"
Tinh Linh Vương không đợi Sở Thiên mở miệng đã rời đi rồi.
Ngay sau đó, một cục thịt béo ú, tròn xoe lắc lư đi ra từ khu rừng.
"Hả, không thể nào?" A Mạt Kỳ dụi dụi mắt, kêu lên: "Đáng yêu quá đi mất!"
Sở Thiên thì sững người, chép chép miệng, rồi lắc đầu cười, "Khốn kiếp, thế giới này mà cũng có gấu trúc?"
Cậu nhóc vừa đi ra bên ngoài giống hệt quốc bảo ở quê Sở Thiên, chỉ là nhỏ hơn nhiều, chỉ cao có hơn hai thước! Hơn nữa cũng béo hơn rất nhiều, bề ngang cũng phải hai thước hơn.
Đôi mắt cậu nhóc tròn xoe, lại thêm bộ lông đen trắng, trông như quả bóng đá vậy!
Đôi chân ngắn cũn, cậu nhóc đi đến trước mặt Sở Thiên, rồi ngồi phịch xuống đất, chu môi nói: "Muốn nhìn thì nhìn đi, nhưng ta cảnh cáo, không được hôn!"
"Sao ngươi biết ta muốn hôn ngươi?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Hứ, ai nhìn thấy ta cũng đều muốn hôn hết!"
Nhóc gấu trúc muốn dùng hai tay ôm đầu thể hiện sự đau khổ, nhưng tay quá ngắn, hoặc có thể nói là quá béo, dù sao thì hai bàn tay chỉ ôm được đến cằm.
Một con gấu trúc mini, khuôn mặt ai oán, môi trề ra, hai tay lấy ôm cằm, hình tượng này thật đáng yêu hết sức!
"Ha ha, ngươi tên gì?" Sở Thiên bế gấu trúc lên, cảm nhận một bộ lông mềm mượt.
"Ni Cổ Lạp Tư! Này, đừng có nhìn ta như thế, ta là con trai đấy!" thấy ánh mắt Sở Thiên có vẻ dịu dàng, cậu nhóc gấu trúc Ni Cổ Lạp Tư giãy giụa.
Bịch!
Bộ lông của Ni Cổ Lạp Tư quá mượt, Sở Thiên không kịp đỡ, gấu trúc rơi bịch cái xuống đất.
Bịch! Bịch!
Cậu nhóc vẫn còn ở dưới đất ngã lên ngã xuống, rồi nằm luôn xuống đất không thèm dậy nữa. Ừm… chủ yếu là tại bốn chân cậu nhóc ngắn quá…
Đôi mắt gấu trúc của Nê Cổ Lạp Tư chằm chằm nhìn Sở Thiên, giận dữ: "Làm sao? Quá đáng yêu không phải lỗi của ta!"
"Quá đáng yêu không phải lỗi của ngươi, nhưng hại người thì là ngươi không đúng rồi!" Sở Thiên đi thẳng vào đề, "Có muốn sau này ngày nào cũng có trúc để ăn không?"
"Muốn!"
"Có muốn sau này không ai bắt nạt mình không?"
"Muốn!"
"Có muốn có một ngôi nhà to không?"
"Muốn!"
"Vậy làm ma sủng của ta đi!"
"…" gấu trúc không nói gì, hai mắt nhìn Sở Thiên, rồi để hai tay lên bụng bắt đầu tính toán. "Cho ta một ngôi nhà làm bằng trúc được không?"
"Ta cho một hòn đảo trồng đầy trúc!"
Một giọt nước miếng rớt ra từ miệng cậu nhóc gấu trúc, "Được, sau này ngươi là lão đại! Huynh đệ ta cùng lăn lộn với ngươi!"