Dị Thế Tà Quân

Chương 1113

Nhóm Dịch

Kiều Ảnh ở một bên mỉm cười khoanh tay đứng nhìn.

- Cái này... cái này...

Quân Mạc Tà vắt óc tìm mưu kế, xem ra hôm nay phải trổ tài đạo văn trộm thơ rồi.

- Tuyết Yên nói cũng phải. Ta đây làm một bài thơ dành cho Tuyết Yên trước.

Quân Mạc Tà hắng giọng một cái nói. Chúng nữ đều có một loại ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Tuy nhiên cũng không thiếu người vui sướng khi thấy hắn gặp họa.

Tỷ như Miêu Tiểu Miêu, hiện tại trong lòng lại cười ngất trời. Ngươi là một tên võ phu lại khoe khoang nói mình sẽ làm thơ. Nhiều lắm thì viết được vài chữ cua bò mà thôi. Hừ hôm nay ta sẽ xem ngươi xấu mặt như thế nào. Để xem ngươi còn mặt mũi nào dám so sánh với Quân Dạ của ta không?

- À, có rồi. Tuyết Yên ung dung rộng lượng, dáng vẻ bao dung, làm cho ta rất có cảm hứng.

Quân Mạc Tà thong thả đi ba bước, vỗ tay phát ra tiếng nói

- Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng; nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng.

(NB: đây là bài đầu tiên trong 3 tác phẩm Thiên Bình Điệu ca mà Lý Bạch viết về Dương Quý Phi

Ngô Tất Tố dịch

Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.

Gió xuân dìu dặt giọt sương trong

Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,

Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông."

Các bạn có thể tìm hiểu thêm về 3 bài Thiên Bình Điêu ca tại đây:

http://4vn/showthread.php?t=10261)

Chúng nữ tức thời chấn kinh

Miêu Tiểu Miêu lại càng khiếp sợ nói không ra lời.

Chẳng lẽ Quân Mạc Tà thật sự là yêu quái? Có vẻ như hắn cũng chẳng phải lo lắng gì, chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi, đi ba bước liền làm một bài thơ hơn nữa còn là vô cùng thâm tình, đạt ý, rất phù hợp với thân phận khí chất của Mai Tuyết Yên.

Phần thơ này, vị tất đã kém Quân Dạ của ta. Không, chỉ là ngẫu nhiên thôi... Nhất định là ngẫu nhiên thôi.

- Hay lắm, hay lắm, giờ đến lượt Thanh Hàn.

Mai Tuyết Yên nghe xong bài thơ cảm thấy rất thỏa mãn, bài thơ tuyệt đẹp đủ để truyền lưu thiên cổ, khóe mắt hiện liên vẻ tươi cười hạnh phúc, còn ngoài miệng thì lại thúc dục.

- Thanh Hàn... Thanh Hàn... À có rồi.

Quân Mạc Tà giả bộ cau mày vòng vo, rồi lại vỗ tay một cái vang lên.

- "
Ngã hựu hữu liễu,

Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan,

Trường đắc quân vương đới tiếu khan.

Giải thích xuân phong vô hạn hận,

Trầm Hương đình bắc ỷ lan can.

(NB: Bài thứ 3 của Thanh Bình Diệu Ca ae có thể đọc bên trên

Dịch nghĩa:

Danh hoa nghiêng nước cùng sánh đôi vui.

Luôn được quân vương nhìn ngắm tươi cười.

Gió xuân làm tiêu tan nỗi giận hờn vô kể

Khi cùng nhau ngồi tựa lan can nơi đình Trầm Hương phía bắc.

Dịch thơ

Sắc nước nghiêng thành hoa sánh đôi

Quân vương say đắm ngắm hoa cười

Gió xuân thổi hết bao hờn giận

Đình Trầm phơi phới tựa hiên vui.

Xem thêm về giải nghĩa của 3 bài thơ

http://thohoangnguyenchuong.weebly.c...ory/all/1.html)

Mọi người đều sững sờ.

Mạc Tà lại có thể làm ra bài thơ này. Bên trong bài thơ này có câu "Vô hạn hận""Khỉ lan kiền" quả thực vô cùng phù hợp với khí chất độc đáo và cái mông to tròn của Quản Thanh Hàn.

Thiên tài!

Chúng nữ trong ánh mắt đều bắn ra tinh quang.

Độc Cô Tiểu Nghệ là người duy nhất trong chúng nữ từng biết qua tài nghệ làm thơ của Quân Mạc Tà, đó chính là lúc ở Kim thu tài tử yến. Bất quá nhớ tới Quân Mạc Tà làm thơ khi đó, chính Độc Cô Tiểu Nghệ cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng xấu hổ vô cùng: "Muốn cùng ta nói chuyện hả? Không xinh đẹp thì khỏi đi; không cần nói lời yêu ta, ta là người xấu xa; không cần quyến luyến ta, ta chính là truyền thuyết; Không nên trêu chọc ta, ta làm cho ngươi hộc máu." ( NB: tại hạ miễn bình luận về bài thơ này)

Vậy mà cũng kêu là thơ? Quả thực chính là đồ bỏ đi, nghe xong giống như ngửi mùi *** chó.

Cho nên Độc Cô Tiểu Nghệ chưa từng mong mỏi có một ngày Quân Mạc Tà có thể làm thơ, ca. Nhưng trước tất cả những chuyện này làm cho Độc Cô Tiểu Nghệ miệng mở to, hai tay dụi dụi mắt. Là Quân Mạc Tà thật sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?

Miêu Tiểu Miêu cũng dụi dụi mắt, quả thật là làm cho người khác kinh sợ mà.

Nếu nói lần đầu là ngẫu nhiên thì cũng có thể chấp nhận nhưng lần thứ hai cũng như lần đầu thì có ngẫu nhiên nữa không?

Rốt cục dưới sự mong mỏi của chúng nữ, Quân Mạc Tà đi đông đi tây làm cho mỗi người một bài thơ, cái này mới xem như dẹp tan cỗ oán khí trong lòng các nàng.

Cuối cùng ngay cả Kiều Ảnh cũng được Quân Mạc Tà tặng một bài thơ tuyệt cú:

" Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập,

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.

Giai nhân nan tái đắc"


(NB:Bà Vệ hoàng hậu được Vũ Đế sủng ái, tuổi già sắc đẹp suy giảm, nhà vua muốn chọn một người đẹp sung vào cung.

Anh của Lý phu nhân là Lý Diên Niên, một người giỏi âm nhạc nổi tiếng đời Hán. Có một bận, Lí Diên Niên được triệu vào cung biểu diễn âm nhạc, biết Hán Vũ Đế đang tìm nguồn vui mới, bèn biễu diễn tiết mục " Bắc Quốc Giai Nhân". Khi âm nhạc trổi lên du dương, Lí Diên Niên hát rằng:

" Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập,

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.

Giai nhân nan tái đắc"


Dịch:

" Phương Bắc có người đẹp,

Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc,

Quay nhìn một lần làm nghiêng thành,

Quay nhìn lần hai thì nghiêng nước.

Thà là không biết cái đẹp khuynh thành khuynh quốc.

Người đẹp khó gặp đến hai lần"
.

Sau đó từ "khuynh thành khuynh quốc" trở thành điển cố để hình dung người đẹp.

Hán Vũ Đế xem tiết mục ấy, và bị thu hút, mới hỏi Lí Diên Niên: " Người đẹp mà ngươi hát đó, trên đời này thật có người con gái đẹp như vậy sao?".

Chị của Hán Vũ Đế là Bình Dương công chúa nói: "Lí Diên Niên có người em gái, là một người đẹp khuynh thành khuynh quốc như thế". Lí Diên Niên qua biểu diễn ca múa, đã khéo léo đem em gái mình tiến cử vào cung. Chi tiết xem tại:

http://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%B...C4%90%E1%BA%BF)

Tất cả đều vui vẻ.

Mọi người nhìn Quân Mạc Tà bằng ánh mắt cực kỳ khâm phục. Thật lợi hại. Rất tài hoa. Chỉ nháy mắt đã làm ra liền mấy bài thơ hơn nữa đều là tuyệt tác, kinh điển trong kinh điển. Cho dù là thi sĩ đương thời cũng khó mà làm được như vậy. Thật là một nhà thơ vĩ đại.

Nếu Quân Mạc Tà biết các nàng đang nghĩ gì chắc sẽ buồn bực: thì ra nhà thơ vĩ đại nhất đã ra đời như vậy.

Chỉ có Miêu Tiểu Miêu cho dù trong lòng bội phục nhưng cũng có chút buồn bực: Người này sao có thể lợi hại như vậy? Bộ dạng thì ẻo lả như vậy không có chút phong phạm nam nhân nhưng lại có thi phú như vậy, ông trời thật sự là không có mắt mà.

Nếu Quân Mạc Tà biết Miêu Tiểu Miêu nghĩ gì trong lòng chắc sẽ ộc máu tại chỗ: Bộ dạng của ta chỉ tuấn tú một chút thôi, sao lại gọi là ẻo lả? Sao lại không có phong phạm nam nhi?

Thấy chúng nữ đều dùng một loại ánh mắt mến mộ nhìn chăm chú vào Quân đại thiếu gia, mỗi người ai nấy mặt mày đều hớn hở, bộ dạng vô cùng hài lòng. Miêu Tiểu Miêu trong lòng vô cùng khó chịu, cặp mắt trắng dã, hừ, sùng bái dữ vậy sao? Chỉ biết làm vài câu thơ thôi mà, làm sao được như Quân Dạ của ta, tinh thông cả âm luật.

Nghĩ đi nghĩ lại, ngọc thủ liền vuốt nhẹ dây đàn, ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm và nhớ nhung: Quân Dạ... chàng ở đâu? Chàng có biết ta nhớ chàng nhiều thế nào không?

Nếu chàng ở đây, vị Tà chi quân chủ này làm sao so với chàng được? Cũng làm cho chúng nữ biết, Quân Dạ của ta mới là giỏi nhất.

Tiếng đàn vang lên lại làm cho chúng nữ khôi phục lại vẻ ban đầu: Thơ thì cho qua, còn nhạc thì sao đây? Mỗi người một bài?

Hừ, chàng có thể chỉ vì Miêu Tiểu Miêu soạn ra một bài thôi sao. Không được! Không thể nhẫn được. Không thể không nói nữ nhân khi ghen quả thật rất đáng sợ.

Tuy rằng chúng nữ đã biết bài hát này không phải Quân Mạc Tà đặc biệt làm cho Miêu Tiểu Miêu nhưng chỉ cần chúng nữ nghĩ rằng như vậy thì đúng là như vậy, nói do người thì đúng là do người rồi.

Cho nên...

Mạc Tà một khắc trước còn dương dương tự đắc hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người nhưng ngay lập tức lại lâm vào một mảnh hỗn độn...

Ách.

Vẫn như cũ, mỗi người một bài.

Yêu cầu này làm cho Quân đại thiếu muốn hộc máu tại chỗ.

- À, các nàng nghe xong nhiều thơ như vậy chắc là mệt rồi, để ta đi xem Đường bàn tử đang làm gì, ngăn ngừa hắn làm hại Tà Quân phủ của chúng ta.

Quân Mạc Tà tìm lý do trốn tránh nhưng lại bị Mai Tuyết Yên ngăn lại. Tiếp theo đám người Độc Cô Tiểu Nghệ như ong vỡ tổ ào ra lấp lối đi.

Còn muốn chạy? Không có cửa đâu.

Nhìn thấy một đám nữ vương ngăn ở cửa, Quân đại thiếu chỉ có cười khổ, trong lòng hô to một tiếng:

- Cứu mạng a. Các vị mỹ nhân của ta, xin hãy thương xót. Các nàng biết soạn nhạc chứ đâu phải ăn rau cải đâu, cũng phải có cảm hứng, sau đó nảy sinh ca từ, rồi lại cân nhắc chỉnh sửa đi, chỉnh sửa lại mới có thể ra được một bài, các nàng không biết gian nan thế nào đâu.

Quân Mạc Tà mặt mày ủ rủ nói.

Đại thiếu gia bên này diễn khổ hi vọng có thể khiến cho chúng nữ hiểu và bỏ qua chỉ là không được như ý nguyện của hắn, sự đáng thương của hắn chẳng những không có sự đồng tình, mà còn có tác dụng ngược lại.

Khí thế chúng nữ có vẻ như tiếp tục tăng lên, một đám mặt mày đỏ gay. Quân Mạc Tà trong lúc nhất thời có điểm nghi hoặc, không hiểu.

- À, thì ra Mạc Tà ca ca ghét bỏ ta, khinh thường ta không hiểu ca từ là gì. Khó trách chàng ở trước mặt ta một chút hứng thú sáng tác cũng không có.( NB: xác đinh a Tà)

Độc Cô Tiểu Nghệ lấy tay lau nước mắt nói. Mới chỉ có chút xíu thôi mà tiểu nha đầu nước mắt đã chảy ròng ròng, sắp khóc thành tiếng.

Đại thiếu gia ta ngây ngốc một hồi:

- Ta nói vậy hồi nào? Ta đâu có nói vậy? Ta cái gì cũng không nói a.

- Còn nói nữa? Chúng ta đều không biết soạn nhạc là gian nan, chỉ có biết ăn rau cải trắng thôi, thật hâm mộ Miêu tiểu muội, người ta có một trượng phu tri kỷ, hai người rất hợp nhau, như song kiếm hợp bích, như trời sinh một đôi. Chàng không cần phải nói nữa, chúng ta hiểu rồi.

Mai Tuyết Yên có chút ai oán nói.

Mai đại mỹ nhân kiểu này xem ra là định phá tới bến luôn rồi.

Đại thiếu gia nhà ta không những choáng váng mà còn hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt trợn ngược:

- Sao lại như vậy, ta làm gì có ý đó. Oan cho ta quá.

Miêu Tiểu Miêu nhanh chóng khuyên giải

- Chư vị tỷ tỷ, Quân phủ chủ nói cũng đúng, chuyện này phải có cảm hứng, nếu không thì cho dù có là thiên tài cũng không làm được đâu.

- Thì ra chúng ta khi ở cùng một chỗ thì không có cảm hứng, còn phu quân của Miêu muội khi ở gần có rất nhiều cảm hứng phải không? Xem ra thì hai vợ chồng muội tình cảm thật là tố...t

Hàn Yên Mộng chu miệng, chua chát nói.

Mạc Tà hoàn toàn đầu hàng, vô cùng buồn bực, miễn cưỡng cầu xin tha thứ

- Thú vui giải trí này không phải lúc nào cũng có được, cho dù ta là thần tiên cũng không làm được, các mỹ nhân xinh đẹp, tha cho ta lần này đi.

Nói thì như vậy nhưng Quân đại thiếu cũng không gặp nhiều khó khắn khi nhớ lại những ca khúc kinh điển có sẵn trong đầu hắn. Nhưng nếu cứ nuông chiều các mỹ nữ như vậy thì sau này đừng nói là một bài hát mà còn nhiều thứ khác nữa, to lớn hơn nữa, sớm hay muộn thì hắn cũng chết chắc, người ta thường nói miệng ăn núi lở mà.

Chúng nữ thấy Quân đại thiếu gia vẻ mặt hổn hển cũng không phải giả bộ bèn nhìn Quản Thanh Hàn. Nói đến thi từ ca phú, thì Quản Thanh Hàn được xem là cao thủ, trình độ so với Quân Mạc Tà lại càng cao hơn. Nên mọi người nhìn để nghe ý kiến của nàng.

Quản Thanh Hàn vừa rồi cũng không hùa với chúng nữ công kích Quân đại thiếu gia bởi vì nghe Miêu Tiểu Miêu nói lời ngẫu nhiên mà lâm vào trầm tư, hồi tưởng đến tình cảm Quân Mạc Tà dành cho mình, quả thật rất tốt, chàng yêu mình thật lòng.

Chúng nữ đem ánh mắt tập trung vào Quản Thanh Hàn liền làm cho nàng thức tỉnh, ôn nhu nói

- Các vị tỷ muội, lời Mạc Tà nói cũng không sai, vô luận là viết thơ, vẽ tranh, hay soạn nhạc, phàm là tác phẩm càng hay thì càng phải có linh cảm, và cơ hội. Mạc Tà tuy rằng siêu phàm nhưng hắn vừa rồi đã vì chúng ta làm nhiều bài thơ hay như vậy, tài trí hao tổn rất lớn, nếu ép hắn viết nhạc nữa thì cũng được nhưng có gượng ép, kết quả sẽ không hay ho gì, chi bằng tỷ muội nên châm chước cho hắn.

Quản Thanh Hàn không dễ dàng mở miệng, nhưng một khi mở miệng, lời nói rất chính xác. Chúng nữ vừa nghe nàng liền chấp nhận đạo lý này. Thương nghị một lúc sau vẫn đưa ra một yêu cầu: hôm nay chúng ta không làm khó chàng nhưng bài hát thì vẫn phải viết, hơn nữa phải thật hay làm mọi người vừa lòng, nếu không phải thì phải sửa lại cho đến khi nào mọi người cảm thấy hay thì thôi, không thể nào để thua Quân Dạ phu quân của Miêu Tiểu Miêu được.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất