Độc Tôn Tam Giới

Chương 1487: Đi ra Vạn Thi Cốc (2)

Giang Trần trầm mặc một lát, Thiên Mục Thần Đồng nhìn qua Lữ Sư Nam, như có thâm ý nhìn một lát, bỗng nhiên dương tay ném qua một viên thuốc:

- Đây là Thánh Dược chữa thương, xem như trả nhân tình.

Lữ Sư Nam cười khổ nói:

- Đạo hữu thật đúng là định độc thân đi xông đầm rồng hang hổ sao?

- Cái này không cần ngươi quan tâm.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, mặc kệ Lữ Sư Nam nói như thế nào, Giang Trần cũng không có khả năng cùng Lữ Sư Nam làm bạn.

Hắn không có thói quen cùng người xa lạ làm bạn, càng không đem an nguy của mình giao cho một người xa lạ.

Lữ Sư Nam kinh ngạc, Thương Bình Vương khó đối phó, nhưng Thương Bình Vương cũng có nhược điểm. Mà người trước mắt này, nhìn như tật xấu nhiều lắm, nhưng hết lần này tới lần khác dầu muối không tiến, ngược lại để cho Lữ Sư Nam không biết từ nơi nào ra tay.

Không muốn lại được, đối phương căn bản vô dục vô cầu, Lữ Sư Nam hắn tự nhiên không có đường nào rồi.

Nhìn người trẻ tuổi kia dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mình, con mắt của Lữ Sư Nam lập loè, nhưng hết lần này tới lần khác không làm gì được.

Liều mạng?

Ngay cả Thương Bình Vương cũng ở trong tay tiểu tử này chịu thiệt, Lữ Sư Nam không cảm thấy mình có thể cao minh hơn Thương Bình Vương.

Giang Trần chậm rãi đi qua, từ đầu tới đuôi, ánh mắt giống như không có liếc nhìn nấm mồ cùng cờ trắng chung quanh, thế nhưng mà giờ phút này, trong lòng của hắn lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Dùng thần thức cường đại của Giang Trần, tự nhiên có thể cảm ứng được khí tức ma động của nấm mồ cùng cờ trắng.

Thậm chí, hắn còn có thể phát giác được một chút khí tức của Thương Bình Vương, cùng với khí tức ma động cường đại lưu lại.

Giờ khắc này, nếu Giang Trần không mang theo Hoàng Nhi, nói không chừng đã sớm hạ thủ với Lữ Sư Nam. Bởi vì, trực giác của hắn nói cho hắn biết, trong nội tâm Lữ Sư Nam này có quỷ.

Cái gọi là bị thương có phải giả vờ hay không, Giang Trần nhất thời không phân biệt được.

Thế nhưng mà, Lữ Sư Nam này tuyệt đối có vấn đề, điểm này Giang Trần hoàn toàn có thể khẳng định.

- Chẳng lẽ, Lữ Sư Nam này, là nội ứng của Ma tộc?

Trước kia Giang Trần xác định Ma tộc ở trong tu sĩ Nhân loại có nội ứng. Bằng không thì những quái vật bạch cốt hóa hình kia, là tuyệt đối không cách nào nói ra nhiều tình báo như vậy.

Nội ứng này rốt cuộc là ai, trước kia Giang Trần là hoàn toàn không có ngọn nguồn.

Nhưng mà bây giờ, hắn lại có một chút cách nghĩ.

Lữ Sư Nam…

- Cái thằng quỷ không may Thương Bình Vương kia, đoán chừng đã treo rồi. Đáng tiếc trận bàn tám pho tượng, lại lấy không được rồi. Đáng tiếc. . .

Biết Thương Bình Vương chết rồi, Giang Trần thực sự không cao hứng nổi. Dù sao, so với uy hiếp tiềm ẩn như Ma tộc, Thương Bình Vương hoàn toàn là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.

Giang Trần nguyên bản có thể phóng một ít Phệ Kim Thử điều tra ma tung thoáng một phát, thế nhưng mà phiến thung lũng này, dưới mặt đất có rất nhiều sinh linh, Phệ Kim Thử không có bất kỳ ưu thế đáng nói.

Nghĩ tới đây, Giang Trần vẫn quyết định không muốn phức tạp, toàn lực lao ra ngoài Vạn Thi Cốc.

Đã qua Vạn Thi Cốc này, tuy không thể nói mọi sự đại cát, nhưng ít ra Hoàng Nhi sẽ không đến mức bị khí âm tà ăn mòn.

Hiện tại chẳng khác gì là Giang Trần phải chiếu cố Hoàng Nhi, căn bản không cách nào buông tay buông chân ra đại chiến.

Lữ Sư Nam không lưu được Giang Trần, cũng như kiến bò trên chảo nóng, không thể không phản hồi động quật, đem tin tức này bẩm báo cho Cửu Âm Ma Quân đang bế quan.

- Cái gì? Ngươi thả hắn đi qua?

Cửu Âm Ma Quân đang hấp thu ma khí, rèn luyện thân thể, nghe được Giang Trần ly khai, cũng giận tím mặt.

- Ma Quân đại nhân, tiểu tử này thực lực phi phàm, ngay cả Thương Bình Vương cũng đấu không lại hắn. Thuộc hạ lo lắng sau khi ra tay, sẽ ảnh hưởng đại cục a.

Cửu Âm Ma Quân nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

- Tiểu tử kia, thật lợi hại như vậy?

- Hắn đến cùng có bao nhiêu lợi hại, thuộc hạ không rõ ràng lắm. Bất quá từ Thương Bình Vương đến xem, Thương Bình Vương ở trên người hắn, hẳn là ăn một ít thiệt thòi.

Cửu Âm Ma Quân trầm ngâm một lát:

- Mà thôi, vì một tiểu tử Thánh cảnh, không đáng mạo hiểm. Nếu như hắn muốn phản hồi, còn phải trải qua Vạn Thi Cốc của ta. Đến lúc đó bổn Ma Quân dung hợp Ma thể thành công, hắn có chắp cánh cũng không thể bay qua.

Lữ Sư Nam khát vọng đối với Giang Trần, so với những người khác hơn nhiều lắm. Nhịn không được nói:

- Ma Quân đại nhân, kẻ này ly khai Vạn Thi Cốc, là muốn đi vào địa bàn của Mộc Ma nhất tộc. Mộc Ma nhất tộc, sẽ để cho hắn có cơ hội đường cũ phản hồi sao?

Cửu Âm Ma Quân hắc hắc cười quái dị:

- Mặc kệ, chúng ta ăn thịt, dù sao cũng phải lưu chút canh cho Mộc Ma nhất tộc nếm thử. Tiểu tử này, so với thịt mỡ Hoàng cảnh, cũng không quá đáng là một chút súp mà thôi. Ngươi không phải nói lần này có thể sẽ có hai ba vạn người tuôn vào sao?

Lữ Sư Nam bất đắc dĩ, hắn rất muốn nói, kỳ thật Giang Trần này mới là thịt mỡ lớn nhất. Thế nhưng mà lời này, hắn không dám nói lung tung.

Lữ Sư Nam ham chính là trang bị trên người Giang Trần.

- Ma Quân đại nhân, hai ba vạn người tràn vào, chúng ta rất khó lưu được bọn hắn a.

Cửu Âm Ma Quân kia hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi yên tâm, bổn Ma Quân tự có biện pháp. Tiểu tử này là tới sớm, trận pháp của ta không có đại thành. Chờ trận pháp của ta vừa thành, Vạn Thi Cốc chính là một Địa Ngục, chỉ cần tiến đến, cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.

Giang Trần một đường cẩn thận từng li từng tí, vốn cho rằng sẽ có một hồi đại chiến, kết quả lại vượt quá dự liệu của hắn, thẳng đến hắn đi ra Vạn Thi Cốc, cũng không có gặp được bất luận tập kích gì.

Như thế lại để cho Giang Trần có chút chuẩn bị không kịp. Bất quá đã thoát khốn, Giang Trần tự nhiên sẽ không đi cân nhắc nhiều như vậy, án lấy địa đồ, tiếp tục đi tới hơn mười dặm, lúc này mới cởi bỏ ngũ giác của Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi ung dung tỉnh dậy:

- Trần ca, chúng ta đang ở đâu?

Giang Trần chứng kiến tình hình của Hoàng Nhi, thần sắc lo lắng nói:

- Hoàng Nhi, tuy phong bế ngũ giác, nhưng vẫn có khí âm tà xâm lấn thức hải của ngươi. Xem ra, chúng ta phải sớm tìm được An Hồn Mộc, nếu không chỉ sợ không kịp.

Hoàng Nhi áy náy cười cười:

- Trần ca, để ngươi vất vả như vậy, Hoàng Nhi thật sự là băn khoăn.

Giang Trần ôn nhu nói:

- Ta và ngươi tầm đó, không cần nói cái này?

Phóng nhãn nhìn tới, phía trước là một mảnh bằng phẳng, thảo nguyên bao la bát ngát. Xa xa nhìn lại, như là thiên màn.

- Qua thảo nguyên này, sẽ có một rừng rậm Nguyên Thủy. Căn cứ Hà Hồng Thụ thuyết pháp, An Hồn Mộc ở trong rừng rậm Nguyên Thủy.

Giang Trần nhìn địa đồ, nói với Hoàng Nhi:

- Chúng ta đi.

Trong nội tâm Giang Trần cũng cảm thấy kỳ quái, dùng tu vi của Hà Hồng Thụ, sao có thể từ Vạn Thi Cốc thuận lợi thông hành? Chẳng lẽ khi đó, Ma tộc ở Vạn Thi Cốc, còn không có thức tỉnh hay sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất