- Thanh kiếm này không ngờ lại có lai lịch như vậy.
Hồng Dịch nắm Âm Dương Đào Thần Kiếm màu bích lục, sáng bóng như nhục chất, rồi nghe giải thích của Xích Truy Dương mà trong lòng không ngăn được vẻ xung động.
Bội kiếm tùy thân của Lạc Thiên Nguyệt, tông chủ một trong Lục Đại thánh địa võ học trong Thiên hạ, Đào Thần Đạo, Thần Phong quốc.
Cầm chuôi thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm lên, Hồng Dịch có cảm giác những đường vân nhục chất trên thân kiếm cùng những kinh mạch trong thân thể mình nối liền quán thông với nhau. Cảm giác này thật sự vô cùng kỳ diệu, giống như thanh kiếm trở thành thân thể của chính mình, và khi mình muốn nó chuyển động như thế nào thì nó sẽ chuyển động như thể đó.
Cảm giác này cũng tựa như khi Thần hồn hắn tiến vào Huyết Văn Cương châm vậy.
Song giờ Thần hồn hắn căn bản còn chưa xuất xác mà chỉ bằng vào việc tiếp xúc mà đã có cảm giác như vậy thì có thể thấy được thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm này thần kỳ tới mực độ nào.
Nhất là, hắn cảm giác khi cầm thanh kiếm này thì bên trong nó tựa như không có lúc nào là không nhẹ nhàng run rẩy, rất giống với một người đang hô hấp rất nhẹ vậy.
Kiếm đang hô hấp!
Đúng vậy! Hồng Dịch từ đáy lòng nổi lên cảm giác thanh kiếm này như đang kêu gọi chính mình, như thể mình chỉ cần thở mạnh một cái là thanh kiếm thần kỳ này sẽ tự động bay lên mà không cần Thần hồn xuất xác thúc đẩy.
- Đào Thần mộc cùng Huyết Văn cương. Một là thiên tài địa bảo. Một là tiên cương do người luyện thành. Cả hai đều là những bảo vật trấn phái. Hay cho một Đại La Phái, môn phái naỳ càng ngày càng không đơn giản. Lạc Thiên Nguyệt năm đó bị hơn mười hộ quốc pháp sư của Vân Mông chúng ta vây sát và do chính Vũ Văn thái sư tự mình ra tay mới khiến hắn bị trọng thương chạy trốn, cuối cùng không biết trốn nơi nào. Tin tức rất lâu sau truyền ra rằng hắn đã bị thua mà bỏ mình. Giờ xem ra là người Đại La Pháiđã nhặt được tiện nghi rồi. Ắt hắn là chúng thừa lúc Lạc Thiên Nguyệt trọng thương mà giết hắn rồi đoạt đi thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm này. Nếu là như vậy thì Hám Thiên Thất Bảo của Lạc Thiên Nguyệt chắc chắn đã rơi vào tay Đại La Phái rồi.
Thần sắc Xích Truy Dương càng trở nên ngưng trọng.
- Cái gì là Hám Thiên Thất Bảo vậy?
Hồng Dịch hỏi.
- Đó là Hám Thiên cung, Vô Cực Tiễn, Ma Sa Giáp, Như Ý bổng, Âm Dương Kinh, Đào Thần Kiếm và Liệt Thần Ngẫu ( ND:Ngẫu ở đây là tượng bằng gỗ hoặc bằng đất).
Xích Truy Dương nói, sau đó lại lắc đầu:
- Đào Thần Kiếm này chính là một trong Thất Bảo. Còn những thứ khác ta chưa từng nhìn thấy nên cũng chẳng biết nó là cái gì nữa. Đúng rồi, Hồng huynh, huynh không có chuyện gì chứ?
- Thần hồn của ta đã bị thương nặng rồi. Giờ cũng chỉ miễn cưỡng chống đở mà thôi. Hiện tại cần phải tìm một chỗ yên tĩnh để tu dưỡng Thần hồn. Song yêu nữ Triệu Phi Dung kia còn nặng hơ n cả ta. Đầu tiên là bị Phá Hồn Tiễn gây thương tích, tiếp theo lại bị ta tiêu diệt Thần hồn ký thác trong Đào Thần Kiếm. Cho dù Đạo thuật của nàng có lợi hại thì cũng đã thành nỏ mạnh hết đà rồi.
Hồng Dịch khi nói chuyện thì sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Giá! Giá! Giá! Giá!
Đúng lúc này, phía xa trên quan đạo đột nhiên chạy tới hơn mười tướng tá cưỡi ngựa mặc Ti Lân khải giáp màu đen, hông đeo đao, tay cầm thương, phía sau là một đám binh sĩ mặc binh phục.
- Các ngươi là ai? Mau mau buông vũ khí! Nếu không giết không cần hỏi. Tiếng nổ mới vừa rồi là cái gì?
Chỉ trong chốc lát, đám tướng quân này đã bao vây đoàn người Hồng Dịch. Binh sĩ xung quanh cũng đã bắt kịp bày trận bao vậy đám người Hồng Dịch,trong ba tầng, ngoài ba tầng, trường thương đâm nghiêng hình thành một rừng thường dày đặc.
Chiến thuật bao vây trong nháy mắt đã hình thành. Điều này thể hiện những người này được huấn luyện rất có tổ chức, so với thổ phỉ Hắc Diêu Trại, họ không biết cao minh hơn gáp bao nhiêu lần.
- Thiết Trụ, đem công văn của bộ binh cho hắn xem.
Hồng Dịch vừa thấy bọn họ tới, tuy nhìn trông thì hung hăng nhưng trong lòng hắn lại thả lỏng đi rất nhiều. Bởi vì Hồng Dịch biết đây là binh tướng của thành Ngô Uyên do nghe thấy có tiếng nổ mà chạy tới đây.
Thành Ngô Uyên thị trấn trọng yếu của Trung Châu. Trong thành có binh hùng tướng mạnh mà từ những binh lính đang bao vây này Hồng Dịch cũng có thể nhìn ra được.
Hơn hết, điều khiến Hồng Dịch nhẹ nhỏm chính là tuần phủ Ngô Uyên tỉnh là người được một tay Ngọc Thân Vương tiến cử mà đi lên.
- Thì ra là đại nhân của bộ binh. Mạt tướng thất lễ! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Kỵ sĩ đầu lĩnh kia vừa thấy công văn của bộ binh liền lập tức cung kính, gật gật đầu rồi xuống ngựa gấp công văn lại đưa trả về.
- Vừa rồi có yêu nhân nửa đường chặn giết ta, song đã bị chúng ta đánh lui rồi. Trên người công tử chúng ta còn có thư của Ngọc Thân Vương, phiền các ngươi trở về bẩm báo cho tuần phủ đại nhân.
Xích Truy Dương tiếp lời nói.
Nghe Xích Truy Dương xưng hô với Hồng Dịch là công tử, Tiểu Mục ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đảo quanh còn trong lòng thầm nghĩ:
" Xích Truy Dương này đã bị Dịch ca ca làm cho thay đổi đi rất nhiều. Hiện giờ hắn như đã thực sự trở thành hộ vệ rồi đó.
- Dạ!
Đầu lĩnh của đám kỵ binh này nghe xong thì vô cùng chân động, sau đó hạ lệnh:
- Các ngươi hộ tống các vị đại nhân vào thành.
- Tuân lệnh!
Binh sĩ lập tức rống lên một tiếng mạnh mẽ rồi khai mở trận hình, xếp thành từng nhóm từng nhóm cách nhau năm mười bước, trường thương tỏa ba bốn phía như rừng rồi đồng thời tiến về phía trước, hộ vệ xung quanh đoàn người Hồng Dịch. Thế trận chặt chẽ, thậm chí đề phóng mọi nhất cử nhất động ở đằng xa, tinh khí thần hoàn toàn được ngưng kết khiến người ta cảm giác được sự hùng tráng của quân uy.
Nhìn cảnh tượng như vậy, ba huynh đệ Hắc Diêu Trạch đều biến sắc.
Bọn họ tuy là thổ phỉ sống trên đầu đao mũi kiếm nhưng cũng chỉ là những kẻ lỗ mãng đi chém đi giết, đánh nhau loạn xì ngậu mà không hề có tổ chức nên giờ thấy những binh sĩ này được chỉ huy thành một thể chỉnh tề hùng tráng, hơn nữa lại còn là nỗi sợ hãi trời sinh của những tên thổ phỉ đối với quan binh, vì thể trong lòng ba người này đã sơm không lạnh mà run.
Mặc dù võ công đoàn người Hồng Dịch đều có thể một địch với bảy tám binh lính này nhưng nhìn quân uy mạnh mẽ và sự chỉnh tề trước sau như một mà tiến lên đã khiến Hồng Dịch cũng phải khiếp sợ. Lại nhớ tới mình sau khi tòng quân cũng rất nhanh sẽ được chỉ huy những người như vậy thì trong lòng hắn có chút hưng phấn. Nhưng mà nhớ tới Hồng Hi là Đại thống lĩnh Thần Cơ doanh, binh lính dưới trướng còn tinh nhuệ hơn so với những người này mà tâm tư hắn lại trở nên nặng nề.
Sau khi vào thành, vị thủ lĩnh của đám kỵ tướng lập tức đi an bài đoàn người Hồng Dịch ở dịch trạm rồi sau đó liền đi thông báo.
Dịch trạm của tỉnh Ngô Uyên được xây dựng trông đầy sức sống, phòng ốc to lớn thuần một màu màu đỏ, trạch viện rất sâu, và cả binh lính tràn trề sinh lực đứng gác trước cửa nữa. Tất cả cho thấy chiến tích của một tuần phủ một tỉnh anh minh.
Hồng Dịch lúc này đang ở dịch trạm. Hết thảy đều là quy cách thượng đẳng mà chỉ có những đại quan ở Ngọc Kinh đi thanh tra mới có được. Đương nhiên những cái này đều là những đãi ngộ mà phong thư kia của Ngọc Thân Vương mang đến.
Mặc dù điều này không phù hợp với thể chế nhưng Hồng Dịch cũng không từ chối. Hắn giờ cũng bất chấp cái việc nhỏ này. Thần hồn bị hao tổn nên cần điều dưỡng chữa trị. Do vậy hắn lập tức đi nghỉ ngơi. Hắn lặng lẽ vận Thần hồn Quan tưởng.
Nghĩ về kinh nghĩa "Quá khứ" rồi dụng hội ý niệm huyền ảo tồn tưởng vào trong Di Đà Đại Phật, pho Quá khứ Đại Phật kia bên trong ý niệm lại càng thêm viên mãn.
" Phá rồi lại lập. Bại để mà thành. Lôi đình có thể sinh cũng có thể diệt vạn vật..."
Tồn tưởng viên mãn Quá khứ Đại Phật, từng đạo từng đạo ý niệm làm dịu đi những tổn hại tới cực điểm của Thần hồn. Thần hồn dần dần được khôi phục. Trong lòng Hồng Dịch đột nhiên nhớ tới một khắc khi mình dẫn nổ Bạo Viêm Thần Phù kiếm.
Khi Triệu Phi Dung thi triển Âm Dương Đào Thần Kiếm áp chế, Hồng Dịch thúc dục Bạo Viêm Thần Phù kiếm nghênh tiếp. Kỳ thật lúc đó hắn đã ôm tâm tư thà làm ngọc vỡ, chứ không chịu làm ngói lành nên đã dồn sức đánh một đòn.
Nhưng hắn lại có thể sau trận nổ còn có thể khôi phục Thần hồn thì điều này quả là vượt ngoài dự kiến của.
Giờ phút này, khi chữa thương, Hồng Dịch lại nhớ lại tình hình lúc Bạo Viêm Thần Phù kiếm bạo tạc.
Trong khoảnh khắc Thần phù kiếm nổ tung, Hồng Dịch cảm giác vô cùng rõ, đầu tiên là ánh sáng khôn cùng trong nháy mắt đâm vào khắp toàn thân mình, rồi ánh sáng bành trướng tới cực điểm, sau đó, ầm một tiếng, pha chấn động mạnh mẽ vô hình xé rách rồi nghiền nát Âm Thần. Chấn động so với tiếng xuân lôi ngày đó tạo ra còn mạnh hơn rất rất nhiều.
Sau khi Thần hồn chấn động tới mức vỡ tan nát thì trở thành hắc ám khôn cùng. Hồng Dịch cảm giác bản thân là một phiến đen tooits, không thể Quan tưởng, không thể suy nghĩ, không thể di chuyển, không thể trốn, và cũng không thể nhìn. Tất cả đều không thể làm bất cứ cái gì cả, và cũng chẳng biết mình còn tồn tại hay không nữa.
May mắn Hồng Dịch kinh nghiệm bị sét đánh tan. Trong khoảnh khắc đó đã bảo vệ được bản tâm, tồn tưởng Quá khứ, mới duy trì được một tia Thần hồn không bị biến mất hoàn toàn.
Nhưng mà lúc đó, Thần hồn Hồng Dịch vẫn không thể khôi phục lại được và cũng không có cách nào ở bên trong bóng tối khôn cùng xuất ra 'Vô lượng quang Di Đà Đại Phật', bởi vì lúc ấy Thần hồn của hắn đã yếu ớt tới mức đáng thương.
Song trong bóng tối, hắn đột nhiên nghĩ tới Định Thần thuật mà ngày đó Mộ Dung Yến thi triển. Một không gian hắc ám yên bình, không danh, không lợi, ở sâu trong hắc áo còn thấp thoáng có đạo tướng kia.
Vì thế, trong bóng tối hắn cũng không có hoảng loạn mà tồn tưởng bản thân trở về trong buổi đêm yên lặng, trong vòng tay ấm áp của mẫu thân, trong giấc nghỉ yên bình. Lực lượng được tích tụ, Thần hồn dần dần lớn mạnh thậm chí còn tăng cường hơn một chút, rồi đột nhiên ' Vô lượng quang' bạo xuất, đạp tan hắc ám, Thần hồn lại ngưng tụ và cuối cùng về xác ngưng thể.
Có thể nói, Hồng Dịch có thể may mắn sống sót sau vụ nổ toàn bộ là dựa vào Di Đà Kinh, cả đại đạo kinh nghĩa của Huyền Thiên Quán mà bản thân lĩnh ngộ được và còn những kinh nghiệm mà ngày đó Thần hồn bị xuân lôi chấn tan.
Hiện giờ khi nhớ lại giờ khắc đó, Hồng Dịch có cảm giác đã trải qua quá trình khai thiên tích địa và cũng có cảm giác như được sống lại khi tắm mình trong lôi hỏa.
Tuy rằng uy lực của Bạo Viêm Thần Phù Kiếm không thể so sánh cùng thiên lôi chân chính nhưng mà lần bạo tạc trên không trung đó lại có thể tương đương với một hồi Lôi Kiếp nho nhỏ.
Hồng Dịch cứ như vậy thủ vững bản tính Chân Như, ý niệm trong đầu không ngừng nhớ lại một màn vừa rồi, một màn khi được sống lại trong sự gột rửa của lôi hỏa, một màn quang ám chuyển hoán lẫn nhau.
Mỗi lần nhớ tới, hắn lại cảm giác được ý niệm bản thân càng thêm kiên định, càng thêm kết thực và Thần hồn càng ngày càng cô đọng.
Sắc trời dần tối, mặt trăng cũng đã xuất hiện, Hồng Dịch rốt cục đã khôi phục lại hoàn toàn. Tinh thần sung mãn vô cùng, Thần hồn lại còn có cảm giác mãnh liệt muốn xuất xác. Thoáng cái, cũng không cần phải trải qua việc Quan tưởng, Thần hồn đã tự động bay ra.
Nguyệt quang vẫn rơi xuống như lúc trước, ý niệm trong đầu Hồng Dịch khẽ động, ánh nguyệt quang bốn phía lập tức ngưng tụ lên trên người mình rồi bị Âm Thần khu động.
Dưới ánh trăng đã hiện ra một nhân ảnh thủy tinh, toàn thân tinh khiết như ngọc lưu ly, không có một chút tạp chất nào cả và cao bằng Hồng Dịch. Đây là Bảo Nguyệt Quang Vương thân chân chính! Pháp thân hình thành rồi đột nhiên lăng không bay ra ngoài đánh vào một cây đại thụ.
Răng rắc! Gốc đại thụ này như bị một viên cự thạch cực lớn ném trúng. Vỏ cây toàn bộ vỡ nát. Thân cây phát ra phát ra những tiếng răng rắc răng rắc như sắp gãy.
Mà cũng chịu một kích mãnh liệt này Bảo Nguyệt Quang Vương Thân mà Hồng Dịch ngưng tụ thành cũng tan tành rồi cứ thế biến mất không để lại dấu vết gì cả.
" Thần hồn của ta không cẩn trải qua Quan tưởng cũng có thể xuất xác. Đây là hiện tượng của Khu Vật đại thành. Chỉ cần ta tiếp tục củng cố một lần nữa là tới cảnh giới Hiện Hình. Lúc đó Bảo Nguyệt Quang Vương Thân sẽ thực sự là đại thành và sẽ không còn bị vỡ ra như khi va chạm lúc vừa rồi nữa."
Thần hồn Hồng Dịch trở về, hắn biết mình sống lại trong sự gột rửa của lôi hỏa đã làm Đạo thuật tiến nhanh tới Khu Vật đại thành, linh nhục phân ly.
Cảnh giới Khu Vật đại thành, sắp sửa bước vào Hiện Hình có đặc điểm lớn nhất là linh nhục hoàn toàn phân ly. Thần hồn không cần Quan tưởng cũng có thể thoáng cái nhảy ra khỏi thân xác.
Nếu là trước kia muốn xuất xác thì rất phiền toái. Trước hết phải định thần rồi thông qua Bảo Tháp Quan Tưởng pháp để nhảy xuất ra Âm Thần.
Mà nếu ở trong thời khắc nguy cấp, hoặc là dưới áp lực khổng lồ thì tâm người ta không thể bình tĩnh được, vậy lúc đó cũng không thể xuất xác.
Hiện tại, Hồng Dịch không cần trải qua quá trình Quan tưởng cũng có thể xuất xác. Có thể nói, hắn giờ đã bước một chân cào cảnh giới Hiện Hình.
" Âm Dương Đào Thần Kiếm này rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ đây? Không ngờ nó lại có thể tự hình hô hấp giống như là một vật sống vậy. Ta phải để Thần hồn tiến vào, khu kiếm thử một lần xem sao? Huyết Văn châm tuy rằng rất tốt nhưng rốt cuộc uy lực vẫn không thể lớn bằng kiếm được.”
Hồng Dịch nhìn cây Âm Dương Đào Thần Kiếm màu bích lục đang đặt ở trên đầu gối của mình. Đột nhiên ý niệm khẽ động, Thần hồn cầm thanh thần kiếm này lên.
Hiện tượng sau đó giống như Huyết Văn cương, Thần hồn còn chưa cầm lên mà thoáng cái đã tiến nhập vào bên trong thân kiếm.
Song khác với việc tiến vào Huyết Văn Cương, Hồng Dịch vừa vào trong thân kiếm đã cảm giác được bốn phía toàn bộ là một màu xanh biếc. mà ở trung tâm không gian màu xanh biếc này tựa như có một sức mạnh cực lớn không ngừng tỏa ra. Cái này giống như trái tim của một người đang đập mà cũng lại giống như một cỗ ý niệm cự đại.
Loại ý niệm này vô cùng cường đại. Hồng Dịch cảm giác như mình đang đối mặt với một người khổng lồ có thần lực khôn cùng.
" Đây là một Thần hồn cự đại? Đây là một Thần!"
Hồng Dịch đối mặt với ý niệm lớn như vậy, trong lòng chỉ có một cảm giác: Cái mà có được cỗ ý niệm lớn tới mức như vậy tuyệt đối không phải người mà là Thần!
Thần hồn của con người căn bản không có khả năng có được ý niệm cường đại như vậy.
" A! Ý niệm này sao lại thuần khiết như vậy? Nó giống như ý niệm của một đứa trẻ mới sinh vậy?
Hồng Dịch cảm ứng tới Quá khứ. Đột nhiên, ý niệm của hắn cùng cỗ ý niệm cự đại đó quấn lại với nhau ở cùng một chỗ. Sau đó cỗ ý niệm cự đại này không hề kháng cự, lập tức cùng ý niệm của Hồng Dịch buộc chặt vào nhau.
Hồng Dịch vào lúc đó cẩm thấy Thần hồn của mình tựa như bị thổi mà bành trướng lên. Một loại cảm giác trần ngập sức mạnh nhanh chóng quay chung quanh hắn.
Lực lượng của Thần hồn mượn cỗ ý niệm cự đại này ngay lập tức đã được tăng cường gấp trăm lần, gấp ngàn lần!
Trong lòng Hồng Dịch đột nhiên có minh ngộ.
" Thanh kiếm này là một Thần! Ý niệm của Thần vô cùng thuần khiết nên người tu luyện Đạo thuật khi tiến vào bên trong kiếm đều có thể mượn lực lượng này của Thần! Do đó, khi ngự kiếm khu động có thể đạt được uy lực kinh thiên động địa.”
Hắn nhớ tới thời điểm khi Triệu Phi Dung sử dụng thanh Đào Thần Kiếm này. Khi đó kiếm ảnh đầy trời, lực lượng bao phủ phô thiên cái địa. Dưới sức mạnh đó con người căn bản có khả năng chống chọi. Nhưng giờ hắn cũng đã hiểu mọi việc đồng thời còn biết được tại sao thanh kiếm này lại có tên là Đào Thần Kiếm.
Bởi vì bên trong kiếm thực sự có một tôn thần linh!
" Cây bích đào ngàn năm trải qua vô số lần sét đánh vào mà bất tử. Trong lõi cây lúc đó sẽ sinh ra loại Đào Thần mộc như thế này. Còn lõi của cây bích đào vạn năm sẽ dần trưởng thành và có dáng dấp của con người.”
" Lôi là sinh lực và cũng là tử lực!"
Hồng Dịch nhớ tới câu nói của Xích Truy Dương và cả đạo lý kinh nghĩa của Huyền Thiên Quán mà Mộ Dung Yến đã nói với hắn trước kia.
Đột nhiên, vào lúc này, Hồng Dịch tựa như thoáng cảm giác được sức mạnh của Dương Thần sau khi trải qua Lôi Kiếp.