Dương Thần

Chương 164: Suy Đoán! Chuẩn Bị!.

Một chiếc chén gốm sứ Cảnh Châu Vũ Điểm vỡ nát bấy trên mặt đất.

Đồ gốm sứ Cảnh Châu Vũ Điểm tinh xảo mỹ lệ vô cùng, công nghệ nung chế ra rất phức tạp, hơn mười lò thì đến chín lò không thành công, cho dù một lò có thành công thì cũng tốn một lượng lớn máu người để tế lò. Loại đồ sứ này, ngay cả là ở trong hoàng cung cũng đều là vật phẩm trân quý, mang đến các quốc gia ở hải ngoại buôn bán thì càng là vật phẩm đặc trưng của hoàng thất.

Ngay cả như mảnh vụn của gốm Cảnh Châu Vũ Điểm cũng có giá trị ngang với hoàng kim.

Nhưng thứ đồ gốm tinh xảo mỹ lệ kia, dưới cơn phẫn nộ của Nhan Chấn cũng biến thành phấn vụn.

- Cái lão già kia! Lão già kia! Thật là hiếp người quá đáng! Hiếp người quá đáng!

Đại soái Tĩnh Hải Quân nổi giận lôi đình, đi đi lại lại trong đại doanh quân đội, dưới bước chân của hắn, thiết án đen bóng cọ sát với mặt đất vang lên những tiếng soàn soạt.

Tất cả thân vệ, quân sư, quan văn nhìn thấy Nhan Chấn nổi giận như vậy, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo, lông tóc dựng đứng cả lên, giống như thấy đại họa trước mắt.

Nhan Chấn không có lý do gì mà không nổi giận. Lực lượng chiến đấu cao nhất của Tĩnh Hải Quân, Huyết Sa vệ, đã chết cả bốn mươi chín tên! Trên chiến trường lực lượng này đều là cao thủ một địch mười mấy người, nhất là đầu lĩnh Huyết Sa vệ, là một tiên thiên cao thủ!

Tiên thiên cao thủ! Thứ cao thủ này vô luận là trong quân đội Đại Kiền hay là ở trong quân đội của các nước như Vân Mông, Nguyên Đột, Hỏa La, chỉ cần hơi có chút lòng trung thành, là lập tức được thăng tấn làm tướng quân, thống lĩnh một ngàn binh mã!

Tiên thiên cao thủ thể lực dai dẳng, sức bền rất mạnh mẽ, có thể so sánh với một thớt chiến mã cực phẩm, rất thích hợp với tập kích tác chiến, xuất kỳ binh, phá trận, đánh lén, mai phục, ám sát chủ soái. Chiến lực chủ yếu của một quân đội, một sát thủ lợi hại của một quân đội chính là tiên thiên cao thủ.

Năm đó năm trăm Kim Thân La Hán của Đại Thiện Tự, tất cả đều là tiên thiên cao thủ, có thể được coi là phò tá thiên hạ! Nói cách khác, chỉ cần thiên hạ đại loạn, lúc quần hào khởi nghĩa, phương nào có được năm trăm tăng binh của Đại Thiện Tự ủng hộ, thì phương đó có khả năng lớn nhất đoạt được thiên hạ.

Có thể nói, mỗi một tiên thiên cao thủ đều là lực lượng mà quân đội, phú hộ, quý tộc muốn lôi kéo. Còn về phân đại tông sư, đỉnh cấp đại tông sư thì phi thường ít ỏi, là nhân vật có thể tự mình khai tông lập phái, muốn lôi kéo bọn họ thì phải tiêu tốn cực nhiều.

Bây giờ tốn thất một gã đầu lĩnh Huyết Sa vệ là tiên thiên cao thủ, Nhan Chấn trong lòng đau đớn chẳng khác gì bị đao cứa.

Nếu nói tổn thất của gã đầu lĩnh Huyết Sa vệ này đau như cắt da cắt thịt, thì sự tử vong của năm tên Liệt Kình tử sĩ khiến cho Nhan Chấn đau đớn khủng khiếp. Không phải là dùng dao cắt thịt nữa, mà là trực tiếp chặt đứt tận vai cánh tay phải của hắn.

Liệt Kình tử sĩ không phải là binh lính Tĩnh Hải Quân, mà là hộ vệ, là tư binh của Nhan Chấn! Chính là nô phó cực kỳ trung thành mà Nhan gia hắn trải qua trăm nghìn cay đắng mới có thể bồi dưỡng ra được.

Có thể nói, nếu Nhan Chân cho dù không là đại soái của Tĩnh Hải Quân nữa, Huyết Sa vệ hắn cũng không cần mang đi theo. Nhưng Liệt Kình tử sĩ luôn đi theo hắn, hơn nữa hậu thế của những tử sĩ này cũng đi theo hắn, thậm chí là đi theo con hắn, đây hoàn toàn là lực lượng của Nhan gia.

Huống chi, lực chiến đấu của Liệt Kình tử sĩ so với Huyết Sa vệ thì cao hơn gấp mấy lần.

Thủ hạ của Nhan Chấn hiện giờ cũng chỉ có mười tám tên Liệt Kình tử sĩ. Thoáng một cái bị giết chết năm người, so với việc đào bới mộ tổ của Nhan gia thì còn đau lóng hơn nhiều.

- Lão Đoạn! Ngươi tại sao không ngăn cản!

Nhan Chấn phẫn nộ bừng bừng, liên tiếp đi hơn ba mươi vòng mới dừng lại, trong ánh mắt tóe ra lửa giận, nhìn vẻ mặt chán nản của Đoạn đại tiên sinh.

- Không phải là ta không ngăn cản...Mà là vũ lực của lão già kia quá mạnh mẽ! Sợ rằng, sợ rằng đã đạt tới cấp bậc võ thánh rồi! Ta vốn không phải là đối thủ của lão ta! Đạo thuật đối với lão ta không hề có một chút tác dùng nào.

Đoạn đại tiên sinh niết niết chiết phiến trong tay, nhớ lại sự việc mà còn thấy sợ hãi trong lòng.

- Võ thánh, võ thánh! Làm sao có thể như vậy được. Làm sao có thể một võ thánh lại chấp nhận làm nô bộc! Hắn là võ thánh. Tùy tiện cũng có thể có được một tước vị! Một mình có thể thành lập một gia tộc, làm sao có thể làm nô phó cho người ta được! Tại sao phải làm nô phó cho người ta chứ! Chẳng lẽ hắn có họ Nô sao!

Hai chữ võ thánh này giống như một khối nước lạnh lẽo như băng, tưới vào lửa giận của Nhan Chấn, dập tắt không ít lửa giận của hắn.

- Đại soái, hay là chúng ta còn đánh giá thấp năng lực của Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ? Một võ thánh, tất nhiên không thể nào làm nô phó cho người ta, nhưng cũng phải xem xem vị chủ nhân kia là ai...Hồng Huyền Cơ hai mươi năm trước cũng đã đột phá cảnh giới võ thánh, dung hợp võ công của Đại Thiện Tự và Thái Thượng Đạo, sáng tạo ra Chư Thiên Sinh Tử Luân, Chư Thiên Sinh Tử Luân...Bản thân là chư thiên chúng thần, xoay chuyển bánh xe sinh tử...Suốt hai mươi năm nay hắn không động thủ với bất kỳ ai, chỉ xử lý triều chánh, phụ trợ hoàng thượng, quyền cao chức trọng, ai cũng cho rằng hắn đã xao nhãng luyện võ, vẫn ở cảnh giới võ thánh như xưa, nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ hắn...chỉ sợ hắn...đã...

Đoạn đại tiên sinh nói xong câu cuối, cổ họng có chút giật giật, âm thanh run run, mãi không dám nói ra suy đoán trong lòng. Giống như cái suy nghĩ cuối cùng kia là một ma chú, sau khi nói ra hắn sợ ma chú kia sẽ ám lên hắn.

Ực!

Nhan Chấn nghe phân tích của Đoạn đại tiên sinh, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đứng ngây ngốc như một thằng đần, hoàn toàn không còn chút gì uy nghiêm của một đại soái Tĩnh Hải Quân.

Trong cổ họng của hắn vang lên một tiếng ực, nuốt vào một ngụm nước miếng thật lớn.

Mãi một hồi lâu sau Nhan Chấn mới mở miệng nói. Giọng nói khô khốc, khàn khàn, ngay cả hắn cũng giật nảy mình.

- Nhân tiên...

Dùng hết toàn bộ sức mạnh Nhan Chấn mới phun ra hai chữ cuối cùng....

Hai người nhìn nhau, thật giống như con chuột bị dọa cho chết khiếp. Phía ngoài đại sảnh, gió biển thổi vù vù vù, một vài lá cây bị cuốn lên cuồn cuộn bay vào đại sảnh, phảng phất như tiền giấy đưa tiễn người chết.

- Thực lực của lão già kia quá mạnh mẽ. Tất cả chúng ta liên hợp lại cũng chỉ trơ mắt ra nhìn hắn đồ sát. Ba đại tiên sinh ở kinh thành Ngô, Chu, Lam...Ta xem ra kể cả là Chu đại tiên sinh của Hòa thân vương cùng Lam đại tiên sinh của Thái tử liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của lão già kia đâu!

Không nói đến chuyện trong đại doanh của Tĩnh Hải Quân, nơi mà Nhan Chấn cùng Đoạn đại tiên sinh bị suy đoán của mình mà kinh hãi mặt không còn chút máu. Ở trong đệ ngũ quân doanh cách ngoài xa mấy trăm dặm, Hồng Dịch đã triệu tập tất cả thân tín của mình, mọi người chỉnh tề tụ tập, thương lượng làm thế nào để đối phó với Ngô đại quản gia.

Lúc này, hắn ở chính giữa quân doanh, xung quanh được điều chi chít binh lính tinh nhuệ, trong ba tầng, ngoài ba tầng, có ám có minh, ngay cả nước chảy cũng không lọt.

Hắn huy động toàn bộ hai ngàn năm trăm binh mã tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, tựa như chúng tinh ủng nguyệt, vây xung quanh doanh trướng của hắn, chỉ cần có một chút tình huống nào xảy ra, lập tức tất cả nhân mã xông lên vây công!

Mặc dù đối mặt với Ngô đại quản gia thì vẫn khó có thể bảo đảm an toàn được, bằng vào lực lượng của lão, hoàn toàn có thể lấy thủ câp thượng tướng giữa trăm ngàn quân lính. Nhưng Hồng Dịch biết, đối phương tuyệt đối không dám giết chết một lượng lớn binh lính, nếu không hành động như vậy chính là tạo phản, ngay cả khi Hồng Huyền Cơ dùng ém đi, nhưng cũng trở thành điểm yếu để kẻ khác nắm lấy.

Sau khi được triệu tập tới, lão tiên thiên tuyệt đỉnh cao thủ thân hình uy mãnh cao lớn Thần Đà Sơn Khâu lại là người đầu tiên nói chuyện.

Chân bị thương của hắn hiện giờ đã hoàn toàn bình phục. Cho dù có canh Nguyên Tẫn Thiên Châu, nhưng Hồng Dịch vẫn không truyền Long Tượng Pháp Ấn cho hắn vì thế hắn vẫn dừng lại ở cảnh giới đỉnh cấp tiên thiên, khó có thể đột phá đến cảnh giới đại tông sư.

Đại tông sư cũng không phải là dễ dàng đột phá, nhất là người đã hình thành nền tảng võ công.

Võ công của Lôi Liệt, Văn Phi Yên hay là Sơn Khâu đều đã định hình, khó có thể đột phá chướng ngại. Không giống như bọn người Xích Truy Dương, Hồng Dịch, võ công còn chưa định hình, còn có thể đột phá được. Cho nên bọn hò cho dù có linh dược, pháp quyết đi chăng nữa cũng khó có thể đột phá được.

- Cái lão già kia đúng là xuất quỷ nhập thần, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Cho dù thần hồn ta có tu luyện đến cảnh giới quỷ tiên đi chăng nữa, sợ rằng vẫn không phải là đối thủ của hắn! Cùng lắm chỉ có thêm cơ hội để chạy trốn mà thôi. Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ đem Long Tượng Pháp Ấn truyền toàn bộ cho các ngươi, các ngươi phải hết sức đột phá, tăng cường thực lực.

- Hơn nữa bây giờ chúng ta đều phải tu luyện cùng nhau, cùng ở trong cùng một gian phòng, chiếu cố lẫn nhau. Ba tầng xung quanh bên trong, ba tầng bên ngoài, cường cung, kính nỗ, đao binh, thương binh, cứ năm trăm người một tổ, ngày đêm thay phiên nhau hộ vệ! Bắt đầu từ hôm nay, toàn quân đề phòng, chúng ta toàn lực đột phá.

Ánh mắt Hồng Dịch đảo qua xung quanh, kiên quyết như đinh chém sắt.

Tất cả mọi người bị ánh mắt mãnh liệt của hắn mà cả kinh trong lòng.

Ngay cả Tiểu Mục hiểu rõ hắn lâu nay cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn tàn nhẫn quyết đoán đến như vậy.

Hồng Dịch bây giờ bằng bất cứ giá nào cũng phải tăng cường thực lực của mình.

Ngô đại quản gia không bị mình giết chết, chuyện hắn có được Âm Dương Đào Thần Kiếm tuyệt đối sẽ bị Hồng Huyền Cơ biết, muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi. Mà ngay cả lúc cùng giao thủ với Ngô đại quản gia, đối phương khi thấy được thanh kiếm này cũng sợ hãi than lên, nói rằng có thể tình phụ tử với Hồng Huyền Cơ sẽ bị tan biến.

Hồng Dịch trong lòng sợ rằng Hồng Huyền Cơ sau khi biết chuyện mình giết Triệu Phi Dung thì lập tức đích thần đến lấy mạng mình.

Một Ngô đại quản gia đã lợi hại như vậy, đừng nói là đích thân Vũ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ đến đây.

Hồng Dịch bố trí xong mọi việc thì cũng không nói gì nhiều.

Bảy đại tiên thiên cao thủ bên cạnh hắn cộng thêm Kim Chu đều mang theo binh khí tùy thân cũng như các loại linh dược của Đại Thiện Tự, Nguyên Tẫn Thiên Châu, tất cả đều tập trung ở chính giữa doanh trướng.

Hồng Dịch, Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, thậm chí là Huyết Tích Tử cũng tập trung ở doanh trướng chủ soái. Bốn phía đều có vách tường lớn bao quanh, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp tinh hãn binh lính canh gác, đến giọt nước cũng không lọt.

Tiễn tháp trên tường vây là ngạnh nỗ thủ.

- Ta đã dùng bồ câu gửi thư cho vương gia! Đáng tiếc từ Tĩnh Hải Quân này đến Ngọc kinh, đường đi đến sáu, bảy ngàn dặm, ít nhất cũng mất đến năm ngày. Nhưng chỉ cần vương gia nhận được bức thư này, lập tức sẽ phái cao thủ đến đây.

Huyết Tích Tử lúc này cũng bị nhiễm phải không khí khẩn trương nơi này, hơn nữa đêm hôm trước chứng kiến bản lĩnh võ công cao cường của Ngô đại quản gia cũng khiến hắn khiếp sợ trong lòng, bây giờ cũng tích cực suy nghĩ đối sách.

- Cho dù vương gia có điều động cao thủ, chỉ sợ cũng không thể đến đây nhanh như vậy được.

Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên, nói.

- Vương gia điều động cao thủ đạo thuật, thần hồn dạ du ngàn dặm, nhật du tám trăm.

Huyết Tích Tử cẩn thận nói.

- Vậy thì tốt! Các ngươi hộ pháp giúp ta, ta phải tiến vào trong đào thần kiếm, thu nạp lực lượng đào thần chi linh, làm cho thần hồn lớn mạnh. Nếu ta có thể ngưng luyện đến cảnh giới phụ thể đại thành, lấy thần niệm vận chuyển đạo thuật thì khả năng thắng tăng lên gấp mười lần!

Hồng Dịch cũng không hỏi nhiều, cũng không muốn nghe lực lượng ẩn dấu của Ngọc thân vương.

Trong lúc nói chuyện, thần hồn của hắn liền tiến vào bên trong đào thần kiếm, một cỗ lốc xoáy khổng lồ loáng thoáng tản mát ra.

- Có chuyện gì thế này? Đại doanh của đệ ngũ quân Tĩnh Hải Quân tại sao phòng thủ nghiêm mật như vậy?

Một lúc sau đó, ở trên một ngọn núi nhỏ cách quân doanh hơn mười dặm, bỗng nhiên xuất hiện một tú sĩ phong lưu, tay cầm sáo ngọc. Chính là Chu đại tiên sinh của Hòa thân vương phủ.

- Nhưng cũng không quan trọng, chỉ là một chút binh mã, chỉ là đám gà chó mà thôi.

Chu đại tiên sinh lay nhẹ cây sáo ngọc trong tay một cái, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất