Dương Thần

Chương 42: HỒNG NHAN KHÔ LÂU

Lúc Tô Mộc đi tới thì mọi người ở đây đều dường như ngừng cả hô hấp, kinh diễm tới mức không thể nói ra thành lời được.

Đích thực rằng ngay cả Hồng Dịch khi nhìn thấy Tô Mộc đi tới thì cũng bị cái dung nhan xinh đẹp cùng khí chất hoàn mĩ ấy làm khiếp sợ đến mức cảm giác được hít thở không thông. Xinh đẹp khiến người khác quên cả hô hấp.

“Trước kia đọc trong sử sách có nói: Mỹ nhân cười tới khuynh thành, cười thêm một nụ cười nữa thì khuynh quốc. Lại có Hoàng Đế chỉ thích mỹ nhân mà không thích giang sơn. Ta còn tưởng rằng đó đều chỉ là những ý kiến hoang đường không đúng bởi vì há nữ nhân có thể so được với Thần khí của xã tắc? Nhưng mà hiện tại xem ra thì tựa hồ là cũng có chuyện như vậy rồi. Nếu là như vậy thì nữ nhân cùng Thần khí xã tắc, hai cái chỉ được chọn một mà thôi…….Thần khí xã tắc………Mỹ nhân tuyệt sắc………. Thần khí xã tắc………Mỹ nhân tuyệt sắc……….”

“ Ân? Ta như thế nào lại có cái ý niệm này vậy?”

Hồng dịch đột nhiên bừng tỉnh. Hắn sau sát na khiếp sợ ban đầu, trong ý niệm bổn tướng Di Đà chợt lóe qua khiến Thần hồn trẫn tĩnh trở lại.

Hồng Dịch đến cùng thì cũng là người luyện qua kinh văn vô thượng tu luyện Thần hồn “ Di Đà Kinh”, đã từng trải qua Ngọc Nữ quan mà cũng có thể buông tay bất động nên Thần hồn rất kiên cường, không bị mê loạn bởi những thanh, sắc, hương, vị ở bên ngoài.

- Ân?

Tô Mộc chậm rãi đi tới mang theo mùi hương thơm ngát nhưng lại không phải là mùi hương của phấn sáp mà giống như hương của trăm loài hoa hòa quyện với nhau khiến người khác sau khi ngửi thấy thì cảm giác đầu tiên là tinh thần trở nên nhẹ nhàng khoan khoái sau đó lại là cảm giác lâng lâng như đi ở trên mây vậy.

Vị nữ nhân quốc sắc thiên hương này bước liên tục nhẹ nhàng. Trên gười nàng mặc quần bằng lụa mỏng màu nhạt, ngoài thì khoác một cái áo choàng màu trắng, phía sau là mấy người thị nữ. Tất cả hiện lên như một bức họa của một vị tiên tử ung dung hạ phàm.

Nơi này mặc dù là thanh lâu, và những Thanh quan nhân(*) cũng không có thân phận gì gọi là cao quý cả. Vốn càng là những người xinh đẹp thì đó càng là những đối tượng bị người ta đùa giỡn. Nhưng khi Tô Mộc trước mắt xuất hiện thì làm cho những Vương tôn công tử ở đây đều không hề có một chút tâm tư nào gọi là khinh nhờn cả.

Những Vương tôn công tử này, bao gồm cả Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn Tô Mộc đi tới thì đều đứng ngây ra ngay tại chỗ. Ít nhất là trong thời gian ba lần hô hấp thì họ đều hoàn toàn bị mét mặt đó, khí chất đó hớp hồn.

Nhìn thấy nhóm người Vương tôn công tử này thất thần trong thời gian ngắn, ở sâu trong đáy mắt Tô Mộc hiện lên quang mang hài lòng. Nhưng mà khi nàng nhìn lên người Hồng Dịch thì phát hiện ra rằng chỉ trong chớp mắt thanh niên này đã rất nhanh khôi phục.

- Vị công tử này, tài bắn cung mới vừa rồi thật sự làm Tô Mộc được mở rộng tầm mắt.

Tô Mộc lạnh nhạt cười, đi tới nói chuyện với Hồng Dịch.

Tô Mộc mở lời phát ra từng chữ du dương như tiếng ngọc rơi. Người nghe được thanh âm này thì trong lòng cảm thấy tê dại ngứa ngáy. Toàn thân các lỗ chân lông như mở rộng ra tạo cảm giác khoan khoái không thể nói thành lời.

Nghe thấy âm thanh này hướng tới rồi lọt vào trong tai mình, thân thể Hồng Dịch lại trỗi dậy phản ứng khác thường. Đó là khi đôi mắt ngước lên nhìn Tô Mộc đang chầm chậm hướng phía mình đi tới vậy mà bản thân hắn xuất hiện một loại cảm giác né tránh.

“Vô ngã tương, vô nhân tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương, hồng phấn khô lâu, bạch cốt bì nhục(*)(*).”

Hồng Dịch cảm giác được dường như có điểm gì đó không ổn. Trong đầu lập tức nghĩ tới Di Đà Kinh Nghĩa đồng thời trong ý niệm của mình tưởng tượng: Kinh thành đệ nhất tàu nữ, vị nữ nhân có dung mạo tuyệt sắc trước mắt này khắp người nàng bỗng chốc sinh ra giòi bọ, ruồi nhặng bậu đầy khắp thân thể, da thịt mục rữa rồi dần dần lộ ra cả xương trắng.

Lúc tưởng tượng ra Tô Mộc trước mắt mình từ mỹ nhân hóa thành một khô lâu, da thịt mục nát thì cảnh tượng trong mắt Hồng Dịch lập tức bình thường trở lại. Mặc dù vẫn là trang tuyệt sắc thiên hương đó nhưng đã không còn có cái loại mị lực chấn nhiếp tâm thần người nữa.

- Tô cô nương quá khen. Cái này chỉ là chút tài mọn mà thôi.

Sau khi Hồng Dịch hắn trấn tĩnh, âm thanh khiêm nhường vang lên kéo cả đám công tử tại đây đều bừng tỉnh.

“ Thật xấu hổ! Hồng Dịch này hiển nhiên là đã đọc sách tới mức luôn khắc ghi trong lòng nên rốt cuộc cũng không chịu ảnh hưởng của những nữ nhân tuyệt sắc, thấy mỹ sắc mà tâm không loạn. Nếu so sánh thì quả thực ta vẫn còn kém một bậc.”

Trường Nhạc tiểu Hầu gia nghe được âm thanh của Hồng Dịch thì tâm tư hoàn toàn khôi phục sự trấn tĩnh, trong lòng thầm kêu một tiếng xấu hổ.

Mới vừa rồi mặc dù hắn ngay ra chỉ trong thời gian có mấy lần hô hấp nhưng cũng được coi như là đã trầm mê mà không thể tự kiềm chế nổi bản thân trước sự sợ hãi và diễm lệ. Nhưng người ngây ra trong thời gian mấy lần hô hấp này nếu ở trên chiến trường mà như vậy thì không biết đã bị chết bao nhiêu lần rồi.

Trường Nhạc tiểu Hầu gia dù gì cũng là con trưởng, người sẽ kế thừa tước vị Hầu tước nên từng trải qua sự tu dưỡng nếu do với những Vương tôn quý tộc công tử bình thường thì còn nhiều hơn. Nhưng lúc này hắn trong lòng cũng đã bắt đầu suy ngẫm lại.

- Bắn cung là một trong lục nghệ nên không thể xem là tài mon được. Công tử không cần phải tự hạ thấp bản thân như vậy.

Tô Mộc mỉm cười, khom người xuống chúc một câu vạn phúc rồi nói tiếp:

- Tô Mộc tới muộn. Đã để các vị công tử phải đợi lâu rồi.

- Không lâu, không lâu! Chờ Mộc tiên tử một chút thì không có sao cả.

Ngay lúc này, một công tử vội vàng nói rồi một đám nữa cũng nên tiếng phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy. Chờ không lâu mà. Có thể nhìn thấy phong thái của Mộc tiên tử thì ba ngày ba đêm còn chờ được, huống chi là chỉ có một hai canh giờ.

Đám công tử này đều tranh nhau lên trước cứ như là sơ rơi mất câu nịnh hót mà mình vừa nói vậy.

“ Đám Vương tôn công tử này cũng là người có tu dưỡng nhưng tại sao khi thấy nữ nhân mà xương cốt lại mềm nhũn đi vậy? Song cũng khó có thể trách bọn họ, ngay cả ta nếu không luyện Quan tưởng pháp trong Di Đà Kinh thì sợ rằng cũng không có khả năng tập trung được. Thật sự là vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất nữa.”

Trong lòng Hồng Dịch thầm nghĩ.

Vù vù, vù vù.

Thì ra là Lạc Vân nhìn thấy đám Vương tôn công tử này xúm lấy Tô Mộc mà nịnh hót khiến nàng tức giận mà thổ dốc một hồi. Cây quạt trong tay nàng quạt manh một cái rồi Ba một tiếng cây quạt được thu lại, được nắm chặt trong tay nàng phát ra những tiếng cốt cốt.

Vốn là nàng đang bị chúng tinh phùng nguyệt nhưng bây giờ lại trở nên yên tĩnh mà trăng kia lại thành Tô Mộc vì thế trong lòng nàng hiển nhiên là vô cùng tức giận nhưng lại không thể phát tác ra nên chẳng thể làm gì khác hơn là tạo ra nhưng âm thanh khó chịu đó.

- Công chúa! Vừa rồi đa tạ ngươi cho ta mượn Trảm Sa Kiếm làm vật cá cược. Hiện tại kiếm vẫn còn nhưng ta lại thiếu công chúa một cái nhân tình nữa rồi.

Đột nhiên trong lúc đó Hồng Dịch vẫn rất đúng mực cầm thanh Trảm Sa Kiếm nọ, hai tay đưa lại cho Lạc Vân, thanh âm đúng mực, lồng ngực mở rộng giống như là đang đọc sách thánh hiền, âm thanh rất vang vọng.

Lúc này đám vương tôn công tử đang tranh nhau nịnh nọt, muốn nói chuyện cùng với mỹ nhân Tô Mộc, bị dọa tới nhảy cả lên. Vừa lấy lại được tình thần thì nhìn thấy sự không hài lòng của Trấn Nam công chúa đang đứng ở giữa sân, nhất thời cả đám đều hết sức xấu hổ.

Mà đám Vương tôn công tử này cũng không phải là người thích gây rắc rối nên biết hành vi của mình đã chọc khiến công chúa không hài lòng.

Thấy bộ dạng xấu hổ của đám công tử mỹ nhân trước mặt, vừa ngứa ngáy trong lòng tới mức không nhịn nổi muốn tới gần mỹ nhân bắt chuyện vừa lại sợ Trấn Nam công chúa không thoải mái, trong lòng Hồng Dịch cũng có chút buồn cười.

Mới vừa rồi là hắn thấy Lạc Vân không được thoải mái vì thế mượn lí do tới trả lại thanh kiếm mà tới an ủi nàng. Dù sao thì vị Trấn Nam công chúa này cũng giúp mình rất nhiều nên vẫn là một chút nhân tình mà.

“ Vẫn là ngươi trấn tĩnh.”.

Lạc Vân nhìn Hồng Dịch mang kiếm tới khom người trả lại, thấy trong đôi mắt hắn vẫn trong sáng thể hiện nội tâm có vẻ chính trực không hề nhìn thấy được một chút tà niệm hay ý nghĩ bậy bạ nào, tâm tình Lạc Vân cảm thấy được một hồi dễ chịu.

“ Giữa nhiều người như vậy cũng chỉ có mình Hồng Dịch là người trấn tĩnh.”

Lạc Vân cắn nhẹ môi nói:

- Hồng Dịch, thanh Trảm Sa này tặng cho ngươi.

- Đây là bội kiếm mà công chúa yêu thích. Cho ta mượn để đặt cược đã là một cái nhân tình rất lớn rồi. Thử hỏi ta làm sao dám nhận chứ.

Hồng Dịch kinh hãi. Hắn nhìn khuôn mặt đang cắn răng mà nói của Lạc Vân nên cũng biết rằng nàng rất yêu thích thanh bội kiếm Trảm Sa này.

- Ta nói tặng cho ngươi là tặng cho ngươi mà. Nếu ngươi từ chối nữa là ta sẽ tức giận đó.

Lạc Vận lại mở quạt ra, quạt thật mạnh.

Hồng Dịch lắc đầu không thể làm gì khác hơn là đành phải đem bội kiếm nhận lấy.

- Nghe danh Kinh thành đệ nhất tài nữ của Tô Mộc cô nương từ lâu, lại là người thích nhất thảo luận về huyền lý. Nghe nói có một lần trong một yến hội luận về huyền lý, cô nương đã khiến cho một vị trưởng lão phải á khẩu không thể trả lời được. Mà vị Hồng Dịch công tử này cũng là một người yêu thích đàm huyền. Không bằng hai người các ngươi tranh luận để ta được mãn nhĩ (Nhĩ: Tai, lỗ tai), được không?

Sau khi nhìn thấy Hồng Dịch nhận Trảm Sa, Lạc Vân nói với Tô Mộc.

- Vị này là Hồng Dịch công tử sao? Vừa rồi chúng ta đã nói qua huyền lý nên không cần phải bàn lại chứ.

Tô Mộc mỉm cười, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc đầy thâm ý nhìn Hồng Dịch một cái.

(*) Thanh quan nhân: Trong truyện là để chỉ những người kĩ nữ sống trong thanh lâu nhưng không bán thân xác mà chỉ bán tài nghệ của mình. Bán nghệ không bán thân.

(*)(*)Vô ngã tương, vô nhân tương, vô chúng sinh tương, vô thọ giả tương, hồng phấn khô lâu, bạch cốt bì nhục: Đây chắc là giáo lý kinh phật nên hổng hiểu lắm. Có anh chị em nào biết rõ thì nhắn cho mình để mình bổ sung nha.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất