Duy Ngã Độc Tôn

Chương 228: Một quốc gia đổi một kiếm!

Tần gia cũng không sợ hãi. Hiện giờ Lâm gia và Thiên Cơ Môn và rất nhiều cường giả đang ngụ tại Tần gia. Cho dù Thôi gia có muốn trả thù, thì cũng phải lo lắng xem có đáng giá hay không.

Lúc này, lại nghe Lý Tứ Hải lớn tiếng nói:

- Hôm nay, chủ đề của cuộc bán đấu giá thì không cần kể lại nữa, tuy nhiên, trước đó còn có một vật, tin tưởng sẽ có người cảm thấy hứng thú!

Bên dưới lập tức truyền tới tiếng nghị luận. Tất cả mọi người đều hiểu, loại rầm rộ này chỉ sợ một trăm năm cũng khó có một lần. Trừ phi có thể khiến cho tất cả các gia tộc, môn phái trên Huyền Đảo cảm thấy hứng thú, nếu không thì có ai lại ngàn dặm xa xôi chạy tới thành Phong Sa này?

Nếu phòng đấu giá Tứ Hải không mượn cơ hội này để tuyên truyền cho nhà mình, thế thì đúng là đầu óc có vấn đề.

Không ít người lúc này đều hướng ánh mắt về phía ghế lô xa hoa trên lầu hai, thầm nghĩ, Tần gia này cũng thật là thần kỳ, tình trạng đã đên mức đó mà vẫn có thể vượt qua, lại còn có thể trở mình vươn lên, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, bội phục!

- Đầu tiên, kiện vật phẩm được bán đấu giá thứ nhất là một thanh cổ kiếm! Thanh kiếm này được đại sư đúc kiếm Âu Lương Tử thời thượng cổ lúc tuổi già đúc thành, tên là Hàn Băng!

Tuy rằng người tới hôm này hầu hết là hướng về phía đan phương của Tần gia, nhưng sau khi nghe thấy lời của Lý Tứ Hải, vẫn có không ít người lộ vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt nhìn về phía Lý Tứ Hải không khỏi thêm vài phần nghiêm túc.

Vốn Tứ Hải Môn chỉ là một phái nhỏ, địa phương như phòng đấu giá Tứ Hải nhiều người không đặt vào mắt, chỉ sợ sau ngày hôm nay, đời này cũng không còn đứng dậy được nữa.

Nhưng không nghĩ tới, người ta thật sự là có hàng!

Đại danh Âu Lương Tử trên Huyền Đảo gần như không người nào không biết, không người nào không hiểu. Đó chính là chú kiếm sư danh tiếng một thời! Truyền thuyết nói, thực lực Âu Lương Tử đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn, một đời sống hơn chín trăm năm, số lượng kiếm đúc thành cũng không vượt quá năm mươi!

Mỗi một thanh đều bị người người điên cuồng truy lùng!

Tới thời nay, những thanh kiếm do Âu Lương Tử chế tạo gần như đã thất truyền. Cho dù là có cũng đều được cất giấu cẩn thận, rất ít dùng nó đối địch. Cho dù là võ giả cảnh giới Chí Tôn cũng không kìm được động tâm với những thanh kiếm của đại sư Âu Lương Tử.

Tần Lập híp mắt, từ trên ghế lô của Tần gia nghe thấy tiếng kinh hô của những người ngồi dưới, tôn sùng Âu Lương Tử, thầm nghĩ không biết Âu Lương Tử và Ô Quận Vương ai chế tạo kiếm tốt hơn.

Lý Tứ Hải nhìn biểu tình mọi người, trong lòng đắc ý. Thanh kiếm này là năm đó hắn vô tình lấy được từ tay một đệ tử thân truyền của một môn phái nghèo túng. Vốn cái môn phái kia từ thời thượng cổ là một môn phái mười phần huy hoàng, cường giả nhiều như mây, từng xếp thứ mười trên Huyền Đảo.

Nhưng vì lúc ấy chưởng môn tiền nhiệm phát hiện trong một chỗ cấm địa trên Huyền Đảo có một tòa di tích thượng cổ rất lớn, không nhịn được hấp dẫn, dẫn hơn phân nửa tinh anh trong môn phái đi tìm tòi bí mật. Nhưng không ngờ, chưa tiến vào được di tích thượng cổ kia thì đã lọt vào công kích điên cuồng của linh thú nơi cấm địa, tổn hại quá nửa. Sau khi khó khăn tới được, lại phát hiện khu di tích kia giống như một tòa quỷ thành khủng bố.

Trong đó cơ quan vô số, ngay cả cảnh giới Hợp Thiên, cảnh giới Dung Thiên cũng không thể ngăn cản!

Đến cuối cùng, chưởng môn có thực lực Chí Tôn kia chỉ lấy theo được thanh Hàn Băng kiếm này, một mình chạy ra khỏi cấm địa. Chuyện này khi đó đã làm nảy sinh một trận chấn động rất lớn. Nhiều người cũng không biết vì sao mà môn phái cực thịnh nhất thời kia lại đột nhiên mất tích hơn phân nửa tinh nhuệ.

Lý Tứ Hải từ trong miệng đệ tử kia mà biết chuyện này. Lúc ấy phải xuất ra toàn bộ thân gia của hắn mới đổi được thanh kiếm có thể nói là điềm xấu của môn phái kia. Mà Lý Tứ Hải đối với di tích thượng cổ đó cũng cực kỳ hứng thú.

Cho nên, hôm nay hắn đưa ra trước mặt những người này, kể lại tỉ mỉ câu chuyện sớm đã bị vùi lấp vào bụi bặm lịch sử năm đó.

Cả đại sảnh của phòng đấu giá lâm vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cả bốn đại gia tộc và ba đại môn phái trong các ghế lô trên lầu hai sau khi nghe xong cũng không nhịn được kinh hô ra tiếng.

Không biết có bao nhiêu người cùng cảm thán: Thì ra là như vậy!

Lý Tứ Hải thấy phản ứng của mọi người, cười nói:

- Vì để cho buổi đấu giá hôm nay thêm sôi động, phòng đấu giá Tứ Hải chúng ta đành nhịn đau lấy thanh Hàn Băng do đại sư Âu Lương Tử chế tạo ra bán đấu giá, không hạn chế giá cả. Hiện giờ mọi người bắt đầu ra giá, người ra giá cao sẽ được!

Ầm!

Mọi người phía dưới đều kích động cả lên. Không giới hạn giá cả sao? Đây chẳng phải nói, nếu ta ra mười vạn lượng bạc, nhưng không có ai cạnh tranh thì chuôi danh kiếm của đại sư Âu Lương Tử này sẽ thành của ta sao?

Người ôm tư tưởng này không phải số ít. Cũng không phải là họ cho rằng những người khác đều ngốc. Người, tóm lại là đều tồn tại ít tư tưởng cầu may.

Tuy nhiên, có thể sao?

- Ta ra giá năm trăm vạn lượng hoàng kim!

Trong đại sảnh lầu một, một người trung niên tướng mạo nho nhã đầu tiên la lớn.

Trong đại sảnh lập tức im lặng!

Không hề ít người nhận ra người trung niên này, đều phải hít một ngụm khí lạnh.

- Đây không phải là gia chủ Tiền gia Tiền Đa Đa, người giàu nhất thiên hạ sao? Hắn sao lại đến đây? Chẳng lẽ nhà bọn họ cũng muốn tranh đoạt đan phương kia?

- Trời ạ, thật sự là gia tộc giàu nhất thiên hạ. Hắn ra giá chính là năm trăm vạn lượng hoàng kim đó. Không hổ là Tiền Đa Đa!

- Được rồi! Ngươi đừng ngồi đây nói lung tung. So nhiều tiền với Tiền gia sao? Ngươi cũng được sao? Trên thế tục giới người ta cũng khống chế ít nhất là mười tiểu quốc, mà lại toàn là quốc gia cực kỳ giàu có nữa.

Từ trong đám người truyền ra một trận nghị luận ồn ào.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tần Lập không nhịn được phải trợn mắt há mồm. Hắn nhìn Tần Tỏa cách đó không xa hỏi:

- Không phải huynh nói vàng bạc không có người nào để vào mắt sao?

Tần Tỏa không nhịn được xấu hổ cười nói:

- Việc này, tiền nhiều hơn, cũng là có dùng mà, cũng có dùng mà...

Nói xong lau mồ hôi trên trán. Đối với một đại tộc trên Huyền Đảo thì vạn lượng bạc cũng không ai đặt vào mắt. Nhưng năm trăm vạn lượng hoàng kim, cho dù chất đống lại thành một đống chói mắt, không đè chết người cũng có thể dọa chết người. Ai dám không thèm đặt trong mắt?

Lý Tứ Hải cười cười, không nhịn được nghĩ: Tiền này thật là nhiều a, nhưng vấn đề là, cái ta muốn không phải tiền! Tuy nhiên năm trăm vạn lượng hoàng kim thật sự là con mẹ nó con số thiên văn a!

Cho dù là bảy thế lực lớn muốn lập tức xuất ra nhiều hoàng kim như vậy cũng phải thấy đau da thịt. Ngay cả người của bảy đại thế lực nghe xong cũng không nhịn được mà co giật khóe miệng. Nhưng lại nhìn người trung niên nho nhã, vẻ mặt bình tĩnh ngồi đó, dường như người vừa hô lên năm trăm vạn lượng hoàng kim không phải là hắn vậy.

Lý Tứ Hải nuốt nuốt nước miếng, nhìn đại sảnh yên lặng, cười gượng hai tiếng, sau đó nói:

- Gia chủ gia tộc giàu nhất thiên hạ Tiền gia Tiền Đa Đa ra giá năm trăm vạn lượng hoàng kim, còn có ai có thể ra giá cao hơn?

Phía dưới không chút động tĩnh.

Lý Tứ Hải không nhịn được cười khổ, thầm nghĩ: sau hôm nay lão tử cũng thành siêu cấp phú ông rồi!

- Tự giễu một chút, lại nói:.

- Năm trăm vạn lượng hoàng kim lần một! Năm trăm vạn lượng hoàng kim lần hai! Năm trăm vạn lượng hoàng kim...

Ngay lúc hắn giơ búa lên chuẩn bị gõ xuống, trong một ghế lô trên lầu hai truyền tới một tiếng người bay bổng, nhưng cực kỳ rét lạnh.

- Một quốc gia giới thế tục phạm vi năm ngàn dặm.

Phụt!

Tần Lập vừa mới uống một ngụm trà, không nhịn được phun ra, may mà hắn phản ứng nhanh, chỉ phun xuống mặt thảm xa hoa dưới chân.

Lần đầu trải qua việc này, đám người Tần Hàn Nguyệt và Thượng Quan Thi Vũ đã cả kinh trợn mắt há mồm rồi. Thậm chí không ý thức được hành động của Tần Lập.

Năm trăm vạn hoàng kim nhiều không? Nhiều! Tuyệt đối là con số thiên văn!

Hoàng kim đối với các gia tộc Huyền Đảo không chỉ có tác dụng là tiền, mà còn có thể luyện ra được Tinh kim. Tác dụng của Tinh kim thì cực kỳ rộng rãi, hơn nữa võ giả ngoài Chí Tôn có thể dùng Tinh kim, Bí ngân, Thiên ngoại vẩn thạch để tạo ra vũ khí cho mình.

Dùng tài liệu này có thể phát huy nguyên lực tới mức cao nhất! Tuy nhiên, võ giả dưới Chí Tôn sử dụng loại vũ khí này thì tác dụng lại không rõ ràng.

Mà trong truyền thuyết, người trên Chí Tôn còn có thể dùng tài liệu này luyện chế pháp bảo. Tuy nhiên gần như chưa có ai từng gặp qua, đều là truyền thuyết mà thôi.

Thanh Hàn Băng kiếm của Âu Lương Tử sở dĩ đáng giá như vậy, là vì trong thanh kiếm này khẳng định cũng có những tài liệu đó.

Tuy nhiên, năm trăm vạn lượng hoàng kim cũng không thể bằng được một quốc gia!

Lại còn có người dùng cả một quốc gia để đổi lấy một thanh kiếm sao. Thật đúng là, quá lợi hại!

- Là người Băng Thiên Nhai, dường như bọn họ đối với thanh kiếm này mười phần cấp bách!

Tần Hải Dương lên tiếng giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người:

- Người của Băng Thiên Nhai gần như đều tu luyện chiến kỹ thuộc tính hàn. Thanh kiếm này hẳn là có thể giúp họ phát ra sức chiến đấu càng mạnh hơn!

- Nhưng cũng không đến mức dùng cả một quốc gia để đổi chứ!

Tần Tỏa tiếp chuyện, giọng khó tin.

- Ngươi biết cái gì, loại vũ khí ngàn năm một thuở này chỉ có thể dựa vào cơ duyên! Hơn nữa, ngươi cho là mua vũ khí này về cho người dưới Chí Tôn dùng à?

Tần Hải Dương hơi lắc đầu, thở dài:

- Bảy thế lực lớn, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nội tình bọn họ, rất thâm hậu.

Lý Tứ Hải cuối cùng cũng vẻ mặt hớn hở, đây mới chính là thứ hắn muốn! Một quốc gia giới thế tục, phạm vi năm ngàn dặm. Mặc dù trên Thiên Nguyên đại lục không tính là gì, nhưng cũng rất lớn!

Trên mặt Tiền Đa Đa cũng không lộ ra chút biểu tình nào, thản nhiên cười cười, một chút mất mát cũng không có.

Thanh kiếm này, không có gì bất ngờ đã rơi xuống tay Băng Thiên Nhai.

Sau đó lại có không ít những thứ linh tinh từ thời thượng cổ như tranh chữ. Đừng nhìn những đại tộc này đều dùng võ vi tôn, nhưng đối với những đồ vật này cũng có người yêu thích. Sau đó còn có một số chiến kỹ tâm pháp không tồi.

Có thể nói, phòng đấu giá Tứ Hải lúc này cũng coi như có tên tuổi.

Cuối cùng cũng tới đồ vật kia, đan phương của Tần gia bị Tần Lập coi là rác vụn. Gần như mọi người đều ngừng thở, không dám hít mạnh một hơi.

Rất nhiều người tới đây cũng không phải vì tranh đoạt đan phương kia. Bọn họ chỉ không muốn bỏ qua cơ hội được chứng kiến tuyệt thế đan phương này đến tột cùng là nhà nào có được mà thôi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất