Duy Ngã Độc Tôn

Chương 3: Vận may

Nguyên vốn mười mấy năm tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết cũng chưa từng có chút cảm giác gì, ngay tại khoảnh khắc vừa rồi hắn vừa mới vận hành, không ngờ...có phản ứng!

Một dòng khí cực nhỏ, bắt đầu từ huyệt Hội âm Nhâm mạch, chạy dọc theo Khúc cốt, Trung cực, Thần khuyết...Trung đình, Thiên đột mãi cho đến huyệt Thừa tương. Dòng khí lưu này, tuy rằng giống như một sợi tóc bình thường, có chỗ tích tụ kinh mạch thậm chí có chỗ đứt quãng, nhưng lấy một loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay, một đường đả thông tất cả các huyệt vị trên Nhâm mạch!

Sắc mặt Tần Lập giờ phút này tuy rằng vô cùng quái dị, nhưng Tiên Thiên Tử Khí Quyết vẫn lưu chuyển không ngừng lại chút nào. Cái này giống một người khát nước sắp chết trong sa mạc, quanh quẩn thật lâu ở một chỗ, bỗng nhiên nhìn thấy một dòng suối mát, cho dù trong lòng có kinh ngạc đến mấy đi nữa, phản ứng đầu tiên của hắn cũng nhất định là nhào tới uống một ngụm.

Tần Lập đúng là như thế! Lúc này hắn hoàn toàn không hơi sức đâu đi lo lắng, mình làm như vậy, có thể có cái gì thương tổn đến thân thể hay không? Hoặc như người ta bấu vào đùi, để xem mình có phải nằm mơ hay không? Tóm lại, đồng chí Tần Lập của chúng ta chỉ toét miệng vui vẻ tươi cười, không thèm biết sống chết, dẫn dắt dòng khí đó một đường xông tới hướng Đốc mạch...

Kinh thư nói "thuận thành người, nghịch thành tiên", tức là Đốc mạch chạy ngược lên mà Nhâm mạch thì chạy trở xuống. Chỉ cần người hành công luyện pháp đúng, nguyên khí xoay vần trong thân thể. Nữ thì lấy luyện Nhâm mạch là việc chính, chủ kỳ huyết, nam thì lấy luyện Đốc mạch là việc chính, chủ kỳ khí; đồng thời theo "điều tâm", "nhập tĩnh" bắt tay vào làm, đảo ngược xoay vần, mà bồi dưỡng cho thân hình vững chắc, cho khí thông hai mạch Nhâm Đốc. Cái gọi là song tu tính mạng cũng là điều này.

Nhưng Tần Lập làm sao hiểu được những điều này? Thật ra lão đạo sĩ hiểu được, nhưng cho tới bây giờ lão đạo sĩ cũng không cho rằng đứa trẻ mình nhặt được này là người thích hợp tu tiên, vì thế đâu thèm phí tâm tư giảng cái này cho hắn chứ?

Cho nên, Tần Lập vẫn cho rằng: sau khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, tức sẽ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Hơn nữa từ nhỏ trời sinh hắn lớn gan, tâm tư cũng rất tinh tế! Dưới tình huống hắn xác dịnh rõ ràng vị trí huyệt vị trong cơ thể, bèn cứ như vậy nằm trên giường, vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, không đến hai khắc thời gian (khắc=15 phút), không ngờ lại xui khiến hắn đả thông toàn bộ hai mạch Nhâm Đốc!

Nếu để cho người ta biết, chỉ sợ sẽ hô to: yêu nghiệt!

Tần Lập này cũng coi như đánh bậy đánh bạ, vận may tốt tới cực hạn. Bình thường mà nói, một cao thủ chân chính muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, người nào không phải qua hơn trăm tuổi? Không tu luyện mấy chục năm, dùng hết vô số thiên tài địa bảo, thì đừng mơ đả thông được kinh mạch toàn thân. Đó cũng đúng thực là trong tiểu thuyết của Tiểu Đao Phong Lợi mới có thể xuất hiện cảnh tượng này.

Tần Lập ở Thiên Nguyên Đại Lục, ở Tần gia có một cái ngoại hiệu làm cho Tần Lập trước đây cảm giác rất sỉ nhục: Đại Sư Cơ Sở!

Đúng vậy, cơ thể của Tần Lập chẳng những bên ngoài căn cơ tuyệt hảo, căn cơ bên trong cũng vô cùng tốt, hết thảy những điều này đều do Tần Hàn Nguyệt có một bản 'Yếu Quyết Cơ Sở' rất bình thường. Nói bản công pháp này bình thường, là bởi vì những thứ viết trên nó rất dễ hiểu, đến mức chỉ cần biết đọc chữ là có thể xem hiểu được. Hơn nữa có thể tu luyện! Nói nó không bình thường, bởi vì quyển sách này, là vật duy nhất của người cha mà Tần Lập chưa bao giờ gặp mặt kia, lưu lại cho Tần mẫu!

Không phải trâm cài, không phải vòng ngọc, gần như không hề có người nào nghĩ tới, lại có nam nhân tặng cho người yêu mình thứ này, hơn nữa còn trịnh trọng nói với nàng điều này mới kỳ lạ:

- Nếu nàng có con nhỏ, để cho nó tu luyện cái này. Không cần quản tới người khác nói thế nào, nàng chỉ cần làm theo ta. Một ngày nào đó, ta sẽ tới đón các người!

Cũng chính vì những lời này, mười ba năm qua riêng bản thân Tần Hàn Nguyệt dù phải nhận hết những lời châm biếm, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng Tần Lập cũng không có rời bỏ Tần gia. Bởi vì Tần Hàn Nguyệt sợ một khi mình rời đi, người nọ quay về tìm không thấy mình.

Có nhiều khi chỉ một niềm tin cũng đủ để con người bám víu ra sức chống chọi suốt cuộc đời. Đối với Tần Hàn Nguyệt mà nói, chính là như thế.

Bản công pháp này năm đó cũng từng có người Tần gia cầm đi nghiên cứu, kết quả họ cho là đồ rác rưởi ném trở về. Cơ sở ư? Cơ sở nếu hữu dụng như vậy, còn muốn tâm pháp nguyên lực cao cấp làm gì? Còn muốn chiến kỹ cao cấp làm gì?

Mà Tần Lập bị kích động đến hộc máu mà chết, cũng có liên quan với điều này!

Tuy nhiên Tần Lập này không phải như Tần Lập kia, Tần Lập đã tu luyện Tiên Thiên Tử Khí Quyết nên hắn biết rõ hơn ai hết: bộ thân thể này của mình, nếu nói theo lão đạo sĩ, đây quả thực chính là một cái lò luyện cực tốt, một cái thể chất tu luyện trời sinh!

Đến cuối cùng có thể thành tiên hay không, Tần Lập không biết. Nhưng chỉ cần mình tiếp tục tu luyện, trước hai mươi tuổi, trở thành một cường giả tuyệt thế, điều đó cũng không phải là chuyện khó.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghĩ đến sự không cam lòng cùng bi phẫn ở chỗ sâu trong trí nhớ của mình kia, nghĩ đến cuộc sống của Tần Hàn Nguyệt mười mấy năm qua, nghĩ đến Tần gia từ trên xuống dưới mấy năm nay đối xử tệ bạc với hai mẹ con mình.

Lòng người dễ thay đổi, thân tình phai nhạt như tờ!

Tần Lập từ trên giường bước xuống, không kìm nổi cất tiếng cười to!

Từ hôm nay trở đi, ai dám trêu chọc lão tử, liền đánh gảy chân chó các ngươi! Ai còn dám sỉ nhục cha mẹ ta, liền đánh vỡ miệng chó các ngươi!

Thứ tâm huyết này, cho tới bây giờ ta cũng không thiếu! Ta sẽ không ẩn nhẫn gục đầu nữa, nếu ai không sợ ta ở sau lưng giống như lang sói nhìn chằm chằm các ngươi, tùy thời chuẩn bị phập cho các ngươi một cái, cứ việc phóng ngựa đến trêu chọc ta đi!

Tần mẫu đang nấu nướng, đột nhiên nghe tiếng cười điên cuồng của con trai, vội vàng bỏ xuống chuyện đang làm. Tần Hàn Nguyệt ở bên ngoài nhìn vào thấy Tần Lập chân trần đứng trên mặt đất ngây ngô cười, không kìm nổi trong lòng dâng lên một nỗi bi thương thật lớn:

- Chẳng lẽ ta đã mạng khổ như vậy, con ta nó...lại điên rồi sao?

- Tiểu Lập! Nói với mẹ, con làm sao vậy?

Tần Hàn Nguyệt dịu dàng hỏi, không dám khuấy động đến Tần Lập chút nào, sợ thần kinh đứa con nàng mẫn cảm yếu ớt sẽ hỏng mất.

Lúc này Tần Hàn Nguyệt bỗng nhăn nhíu mũi của nàng. Là một tiểu thư khuê các xuất thân cao quý, cho dù nghèo túng, trong căn nhà cũ nát này nàng cũng dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ. Nhưng lúc này nàng lại ngửi được một mùi lạ thập phần khó ngửi, giống như là từ trên người một tên khất cái...chưa bao giờ tắm rửa phát ra cái mùi thum thủm chua lét.

Điều này làm cho Tần Hàn Nguyệt cảm thấy phi thường kinh ngạc: đứa con nàng nằm trên giường mấy ngày nay, nhưng mỗi ngày nàng đều lau mình cho nó sạch sẽ, như thế nào lại truyền đến cái mùi này chứ? Ánh mắt Tần Hàn Nguyệt mơ hồ quét một vòng, cũng không có phát hiện vấn đề gì.

Lúc này cái mùi khó chịu kia lại truyền đến, để nàng xác định đó chính là từ trên người đứa con truyền tới. Phát hiện này khiến Tần mẫu lại càng thêm thương tâm muốn chết, trên người đứa nhỏ đã phát ra cái mùi khó ngửi này, vậy nó còn làm sao tốt cho được chứ?

Nghĩ vậy, Tần Hàn Nguyệt rốt cuộc bất chấp cái mùi kia làm cho mình ngạt thở cơ hồ sắp ngất đi. Nàng chạy vào choàng tay ôm Tần Lập vào lòng, rốt cuộc không kìm nổi nỗi đau xót trong lòng, nàng lớn tiếng khóc ròng. Mười ba năm ủy khuất, mười ba năm lòng chua xót, mười ba năm nhẫn nại...Tất cả tâm tình tích tụ ở trong lồng ngực nàng đúng vào lúc này, toàn bộ phát tiết ra.

Tần Lập chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, để mặc cho Tần Hàn Nguyệt ôm, có chút mờ mịt luống cuống không biết làm sao, thầm nghĩ:

- Làm sao vậy? Chuyện tốt đẹp thế này, vì sao lại khóc ầm ĩ vậy chứ?

Có điều Tần Lập nghĩ trong lòng, nhưng lại không biết làm sao nói lên, hắn dung hợp trí nhớ nơi này, nên cũng biết rõ mười mấy năm nay mẹ của mình bị biết bao ủy khuất. Từ trên góc độ sinh lý học mà nói, áp lực lâu ngày mà không được giải phóng, sẽ dẫn tới bệnh cho người.

Cho nên, khóc rống một hồi giải phóng hết ra ngoài, đối với thân thể cũng mới có lợi.

- Chao ôi! Tới sớm không ngờ thật đúng lúc! Đẹp thay cho cảnh thâm tình mẫu tử nha! "Chậc chậc", ta không nhìn lầm chứ! Đây chính là Đại tiểu thư cao quý kia sao? Hẳn không phải...muốn dùng cách này, trốn tránh tội của các ngươi chứ? Thật đúng là ý kiến hay đây!

Một giọng nữ bén nhọn bỗng nhiên vang lên ở ngoài cửa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất