Thần y nàng tung bay, dáng người thon dài, khuôn mặt trái xoan như ngọc thạch, không hề tì vết, tràn ngập thanh tú, thúc dục Quảng Hàn Khuyết muốn thu mấy người vào.
- Nhiều Thánh binh tưởng là đã khá sao?! Muốn định trụ chúng ta sao?!
Diệp Phàm không sợ, vừa thúc dục Thần Nữ Lô vừa đột nhiên vận chuyển bí quyết chữ Binh.
Ầm!
Thần Nữ Lô phát ra một mảnh áng sáng thần bí, lao ra một mảnh dao động kỳ dị, Thánh binh của Thái Âm Giáo và Kim Ô tộc không thể áp chế được lô này, bị nó thoát khôi.
Bí quyết chữ Binh lại chuyển, dao động kỳ dị phát ra từ Thần Nữ Lô lại càng mãnh liệt, ảnh hưởng tới những người khác khống chế Thánh binh. Thân thể Lục Nha di chuyển, Thái Âm thần tử cũng rút lui, binh khí trên tay bọn họ thiếu chút nữa đã mất đi khống chế.
- Được được được!
Nhìn thấy một màn này, ngay cả Yến Nhất Tịch cũng phải kinh thán.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Tất cả điều này không phải hoàn toàn là công lao của hắn. Bí quyết chữ Binh của hắn cồn thiếu, không thể như bệnh lão nhân, có thể căn thiệp vào binh khí vô thượng được.
Tuy rằng không có hiệu quả can thiệp nhưng cũng gia tăng oai lực Thần Nữ Lô. Bên trong Thần Nữ Lô lại có Đế văn, dù không phải là Đế binh Cực Đạo nhưng được Đại đế cổ xuất thủ cho nên có được những thần năng không tầm thường.
Diệp Phàm, Lệ Thiên và Yến Nhất Tịch cùng nhau thúc dục Thần Nữ Lô, phóng lên cao, hướng về phía Quảng Hàn Khuyết.
Ầm!
Đây là một lần va chạm kịch liệt, Quảng Hàn Khuyết như một đạo lưu quang văng ra ngoài, Y Khinh Vũ cũng gần như ngã ra khôi Thánh binh này.
Không thể không nói Thần Nữ Lô quá cường đại, bị ba kiện Thánh binh kiềm chế nhưng cũng không rơi xuống hạ phong. Đương nhiên đây cũng có công của Diệp Phàm, vận dụng bí quyết chữ Binh để quấy nhiễu những binh khí này.
Ầm!
Đúng lúc này, những người khác cũng đã ra tay, lại có Thánh binh truyền thế khác áp tới, đánh về phía Thần Nữ Lô.
- Chiếc lô này lưu tiếng ác mười mấy vạn năm, những việc phát sinh ngày xưa chính là điều sỉ nhục đối với tổ tiên chúng ta, cùng nhau diệt nó!
Thanh âm như vậy sau khi truyền ra lập tức số lượng Thánh binh được gia tăng khiến đám người Diệp Phàm cảm nhận được áp lực thật lớn. Binh khí còn chưa áp tới, khí tức Thánh nhân đã cuồn cuộn mành liệt.
- Ta nói Thần Nữ Lô này đúng là quá chiêu hận rồi, như chuột qua đường, ai cũng muốn đánh cả!
Diệp Phàm lúc này cảm giác cố hết sức, khố chế lô này tấn công bốn phía.
- Không còn cách nào nữa, vị Khí Đồ tiền bối của giáo ta tạo đại nghiệt, không nên đổ lên đầu chúng ta chứ!
Yến Nhất Tịch rất bất đắc dĩ.
- Ngươi... Tam Khuyết đạo nhân ngươi là thằng khốn, ở thời thượng cổ các ngươi có nữ đệ tử sao?!
Lệ Thiên giận dừ nói.
Lúc này người của Trường Sinh Đạo Quan cũng ra tay, trấn áp về phía trước.
Ở giờ khắc này, không ít hơn năm kiện Đế binh đè xuống, gần như tất cả Thánh binh đều đã được xuất ra. Dù Thần Nữ Lô cường đại mấy đi nữa cũng không thể chống đỡ được.
Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Binh quấy nhiễu, tự có biện pháp rời đi nhưng vô cùng không cam lòng. Thần thụ ở ngay trước mặt, cung điện chứng đạo của Thái Dương Cổ Hoàng cũng ở nơi này, khẳng định trong đó có Thần Tàng.
- Tiến vào Thang Cốc đi!
Lệ Thiên nói. Hắn cũng muốn mạo hiểm nhất bác, Yến Nhất Tịch cũng đồng ý.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu, ba người cùng nhau thúc dục Thần Nữ Lô, hóa thành một đạo ánh sáng, bay thẳng vào Thang Cốc.
Khoảnh khắc vừa mới tiến vào lập tức có Thái Dương thánh lực vô tận ập tới, nhưng đều bị Thánh binh này chống đỡ hết, thời gian ngắn không thể tới gần người.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNhững người khác thấy vậy cũng thúc dục Thánh binh truyền thế bay tới, không muốn rơi lại phía sau, muốn sớm thu được thần vật do cổ Hoàng Nhân tộc lưu lại.
- Chư vị, Thần Nữ Lô hiện vẫn là một đại uy hiếp, chúng cần đồng tâm hiệp lực trấn áp!
Y Khinh Vũ mở miệng.
Sau khi tiến vào Thang Cốc, mọi người vẫn như cũ, lựa chọn tấn công đám người Diệp Phàm, mà không lập tức đi tranh đoạt Thần thụ và cổ điện của Đại đế cô.
Thánh binh giao phong, tiến hành trên hòn đảo, từng đạo lưu quang bắn ra. May mắn đây là Thang Cốc trong truyền thuyết, là nơi mặt trời lên nếu không chỉ dưới một kích cũng đủ khiến hết thảy hóa thành tro bụi, không còn tồn tại nữa.
- Cô bé Y Khinh Vũ chết tiệt, quá xảo quyệt, không ngờ Quảng Hàn Khuyết lại lợi hại như vậy! Khó trách năm đó Thần Nữ Lô đối phó với bọn họ cũng phải cố hết sức!
Lệ Thiên nguyền rủa.
Mọi người giao phong kịch liệt, oai lực Thánh binh cuồn cuộn mạnh mẽ, trên Thang Cốc xuất hiện một mảnh thần hà như đang sôi trào.
Quảng Hàn Khuyết vô cùng lăng lệ, vài lần khiến mấy người Diệp Phàm vô cùng phiền toái. Y Khinh Vũ liên hợp mọi người, không ngừng công kích.
May mắn, ai cũng âm thầm lưu thủ để dành sức tranh đoạt Phù Tang Thần Thụ cho nên không dốc toàn lực, bắt đầu nhằm về phiến cổ điện.
Thần Nữ Lô bắn ra thần quang ngũ sắc, xinh đẹp mà sáng lạn, lao về phía Phù Tang Thần Thụ, Diệp Phàm cảm nhận được khí tức sinh mệnh tràn ngập, vận chuyển Thái Dương cổ kinh, điên cuồng luyện hóa, toàn thân cảm thấy vô cùng thư thái.
- Đây là Thái Dương thánh lực căn nguyên nhất, ngay cả Thánh Hoàng cổ cũng chứng đạo nơi này. Ta nếu có thể hấp thu luyện hóa thì khẳng định có thể đột phá!
Diệp Phàm động tâm, vẻn vẹn chỉ qua nửa khắc mà hắn đã chiếm được không ít- chỗ tốt. Hắn hận không thể lập tức ôm lấy Phù Tang Thần Thụ này mà tu luyện.
- Ai dám tới quấy rối nơi táng ta!?
Đột nhiên một thanh âm vang lên, một lão nhân cụt tay nâng một tòa tiểu tháp xuất hiện bên cạnh Diệp Phàm. Một cỗ lực lượng không hiểu trào ra, lập tức khiến hắn từ bên cạnh Thần Nữ Lô rơi xuống, hướng về phía Phù Tang Thần Thụ.
Lão nhân áo xanh này mê mang, cùng Diệp Phàm rơi xuống, toàn thân ngập tràn ánh sáng, được Thái Dương thánh lực vô tận vờn quanh.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, một đạo thần niệm truyền vào tai hắn nói rằng muốn cho hắn một hồi tạo hóa, khiến hắn vô cùng khó hiểu.
Đồng thời, hắn thầm hô không ổn. Rời khỏi Thần Nữ Lô sẽ vô cùng nguy hiểm, vì trên trời còn có vài kiện Thánh binh uy hiếp.
Ầm!
Quả nhiên, Y Khinh Vũ cười khẽ một tiếng, tóc tai bay múa, thân thể trắng nốn như ngà lóe sáng, thúc dục Quảng Hàn Khuyết đánh xuống, không hề trì hoãn thu lấy hắn.
Mà lúc này, vẻ mặt Lệ Thiên tràn ngập tà khí, mở Thần Nữ Lô ra, lộ ra một tế đàn nhỏ bên trong, ba chữ Y Khinh Vũ đột nhiên lóe sáng.
- Di?
Y Khinh Vũ biến sắc, thân thể không tự chủ được bay về phía Thần Nữ Lô.
Trong khoảnh khắc mầu chốt này, nàng thúc dục Quảng Hàn Khuyết hộ thể, huyền phù trên đầu, gần như cùng Diệp Phàm trước sau hút vào.
- Ngươi đây là đang vận dụng lực lượng cấm kỵ!
Thần sắc Yến Nhất Tịch ngưng trọng nhìn Lệ Thiên.
- Hiện tại không quản được nhiều như vậy!
Vẻ mặt Lệ Thiên tà ác, vô cùng dắc ý. Thần Nữ Lô đã nuốt lấy Quảng Hàn Khuyết, nhưng sau đó hắn lại thất thố đi kêu lên nói:
- Y Khinh Vũ dù bị bắt đi vào nhưng cái tên Diệp Phàm ngu ngốc cũng bị hút vào! Đáng chết a!
- Tên họ Diệp ngươi không có việc gì sao lại chui vào trong này làm gì hả?!
Lệ Thiên nổi giận lôi đình, mở nắp Thần Nữ Lô, muốn lôi Diệp Phàm đi ra.
- Hắn bị bắt tiến vào trong Quảng Hàn Khuyết, trừ khi ngươi phóng xuất cả Quảng Hàn Khuyết ra mới được.
Yến Nhất Tịch nói.
- Diệp Phàm, ngươi có chút định lực chút cho ta! Nếu dám cướp đoạt lô đỉnh mỹ nhân đệ nhất của ta thì cả đời này ngươi đừng nghĩ chuyện ra ngoài!
Lệ Thiên câm giận uy hiếp.
Yến Nhất Tịch nói:
- Hơn phân nửa hắn sẽ không nguy hiểm sinh mạng đâu. Phải dùng Thần Nữ Lô trấn áp Quảng Hàn Khuyết, bằng không sẽ phát sinh bất trắc đó!
Kim phong đập vào mặt, Thái Dương thánh lực sôi trào, Ô Sí Thần Đảng đánh tới, vẽ ra một đạo ánh sáng vĩnh hằng. Binh khí của Đại Thánh Kim Ô tộc vô cùng đáng sợ.
Đang đang đang …
Lệ Thiên vội vàng đậy nắp lô lại, thúc dục Thần Nữ Lô chống lại. Hắn quát:
- Lục Nha, ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao đối nghịch với ta?!
- Bớt nói nhảm đi!
Toàn thân Lục Nha như lưu kim, lộ ra sát khí dày đặc.
- Công chúa Kim Ô tộc các ngươi có giao hảo với sư huynh ta, ngươi đừng đổ lên đầu ta được không?!
Lệ Thiên cười tà ác.
Thần sắc Lục Nha lạnh lùng hơn, Thánh binh của Kim Ô tộc thức tỉnh, đánh xuống.
Yến Nhất Tịch biến sắc, đoạt lấy Thần Nữ Lô đối kháng Ô Sí Thần Đảng đang áp xuống, trên bầu trời lập tức hiện lên một mảnh hòa hoa chói mắt. Sự quyết đấu của Thánh binh vô cùng đáng sợ.
Thái Âm khí mãnh liệt, một mảnh sương mù liền hiện ra, băng hàn thấu xương, khiến nhiệt độ của Thang Cốc cũng giảm đi không ít. Thái Âm thần tử đã ra tay.
Cùng lúc đó, Tam Khuyết đạo nhân cũng tới hỗ trợ Lục Nha, dưới sự hỗ trợ của hai lão đạo sị, cầm Thánh binh ép tới. Trường Sinh Kích đánh lên Thần Nữ Lô, phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt, cả Thang Cốc chấn động mãnh liệt.
- Đi, lui lại!
Yến Nhất Tịch quát khẽ.
Tuy rằng những người khác đều nhằm về phía điện vũ của Thái Dương cổ Hoàng, không phải tất cả mọi người vây sát nhưng chỉ ba kiện Thánh binh này cũng đủ khiến bọn họ đau đầu rồi.
- Đi tới nơi Cổ Hoàng tọa hóa, các ngươi không lo tìm thần vật, công sát chúng ta làm gì?!
Lệ Thiên ảo não.
- Phóng xuất Khinh Vũ ra!
Thái Âm thần tử lạnh lùng, như một ma thần hành tẩu trong đêm đen, bị Thái Âm hắc vân bao phủ.
- Mau mở ra Thần Nữ Lô, mời Y tiên tử ra đây!
Tam Khuyết đạo nhân mặc một bộ đạo bào bát quái, siêu trần thoát tục.
Không thể không nói Y Khinh Vũ dung mạo vô song, mị lực khôn cùng, còn có mấy nhân vật cấp Giáo chủ ở xa xa hét lớn, kêu gọi bọn họ thả người.
Thần hà Thần Nữ Lô bắn ra bốn phía, trong suốt, phá khai Ô Sí Thần Đảng, mở hư không, lần lượt thừa nhận một kích của Thái Âm thần tử và Tam Khuyết đạo nhân.
Ông!
Đột nhiên, trong Thang Cốc lại có thêm một kiện Thánh binh, một tòa cung điện băng hàn từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Thần Nữ Lô và hai người Yến Nhất Tịch.
Đang!
Điều này vô cùng đột ngột, cung điện băng hàn này đánh lên Thần Nữ Lô còn đang loạng choạng qua ba kích lúc này, khiến hai người này phải phun ra một búng máu lớn.
- Quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, các ngươi còn một kiện Thánh binh nữa. Đây là Cung Quảng chân chính!
Lệ Thiên kêu lên.
- Phóng xuất Khinh Vũ!
Một mỹ phụ trung niên bay tới, phong vận do tồn, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm hai người. Xú danh Thần Nữ Lô đã rất rò ràng, cứu không ra thì kết cục đúng là không thể tưởng tượng nổi.
- Mỹ nữ thiên hạ đệ nhất tiến vào Thần Nữ Lô, còn muốn đi ra ngoài sao?! Các ngươi đừng mơ tưởng nữa! Ngày sau tất có một đoạn giai thoại!
Lê Thiên tà khí lẫm nhiên.