Đồng Đồng yên lặng, gương mặt giống như ngọc tạc, đôi mắt to đen láy chớp chớp, thần dương trong cơ thể tràn ngập, huyết nhục trong vắt sáng lạn.
- Không hổ là con cháu mang huyết thống của Thánh Hoàng.
Những người khác cũng khen ngợi, muốn dùng đứa bé làm cánh cửa tiếp cận Diệp Phàm.
Mái tóc của Nguyệt Thi Công chúa cắm một cây Thần Hoàng trâm, trên đó có đính những viên Hải Thần Châu. Dáng người nàng yểu điểu, bước đi từng bước một, điên đảo chúng sinh, mỗi tấc da thịt đều láng bóng, rất động lòng người.
Thân là mỹ nhân đệ nhị đương thời, tất nhiên là có vô số người theo đuổi, mắt ẩn linh khí, mỗi cái nhíu mày nhăn mặt đều khiến nhật nguyệt ảm đạm. Nàng ngồi xuống, xoa xoa đầu Đồng Đồng, dịu dàng nói:
- Theo ta về Tử Vi Thần triều có được không?
Mọi người đều thầm chấn động. Đây rõ là trực tiếp mượn sức Diệp Phàm, không sợ Kim Ô tộc và Thái Âm giáo bất mãn sao?
Tử Vi Thần triều chính là thế lực kế thừa bất hủ đầu tiên trên đại lục mượn sức Diệp Phàm. Những người khác đều chỉ âm thầm đưa cành ô liu ra trong bóng tối mà thôi.
- Ta không đi. Ta muốn ở với sư phụ.
Đứa bé trai năm tuổi lắc đầu, đôi mắt đen láy như bảo thạch liếc về phía Diệp Phàm.
- Chúc mừng Diệp huynh được một đệ tử tốt.
Nguyệt Thi Công chúa nói, tươi cười như hoa thủy tinh nở rộ, trong suốt mà sáng lạn.
Diệp Phàm ngẩn ra. Đứa nhỏ này thật ra đã từng nói muốn bái hắn làm sư phu nhưng hắn cũng chưa đồng ý, không ngờ giờ thằng nhóc này lại nói ra.
- Ta là đại đệ tử của sư phu, hai mươi năm sau nhất định sẽ đánh bại tất cả địch nhân hiện nay của người.
Đứa nhỏ non nớt nói khiến tất cả mọi người trong động phủ của Huyền Quy thượng nhân đều phải giật mình.
Năm đó từng có một vị thiên tài tuyệt đại từng nói, lúc này ta và các ngươi là địch, hai mươi năm nữa các ngươi chỉ có thể tranh đấu với đệ tử của ta.
Sau đó đúng như lời hắn nói, thần công của hắn cao tuyệt, chỉ cần một đệ tử xuất môn là có thể uy hiếp thiên hạ, trở thành một câu chuyện khiến người ta ca tụng.
- Trẻ nhỏ không hiểu gì, nói lung tung thôi.
Diệp Phàm cười, xoa xoa đầu tên nhóc này, làm cho mái tóc đen nhánh của nó rối bù lên.
Mặc dù hắn giải thích như vậy nhưng mọi người vẫn ghi nhớ trong lòng, nhìn thoáng qua hắn, lại nhìn Đồng Đồng.
Người của Nhân Vương Điện cũng âm thầm mời Diệp Phàm làm người hộ đạo. Đây là một niềm vinh quang lớn, ngàn năm có một.
- Hải Thần Đảo là hòn đảo được thần linh lưu lại tại Bắc Hải. Diệp huynh thật sự nên đi một chuyến.
Nữ tử của Hải Thần Đảo cũng rất nhiệt tình chào mời.
- Diệp đạo hữu nếu có thể thì hãy tới Lạc Hà Cung chúng ta làm khách nhé.
Một vị Giáo chủ chân thành tha thiết nói.
…
Diệp Phàm biểu hiện ra chiến lực cường đại và tiềm năng đáng sợ, làm nhiều người kinh khiếp, đều muốn mượn sức hắn.
Tinh tang tang.
Nguyệt Thi Công chúa gảy đàn, giống như tiếng nước suối trong chảy qua tảng đá, giống như tiếng tiên âm trên cung trăng, làm người ta cảm thấy vừa đẹp đẽ vừa mông lung. Bàn tay trắng nõn của nàng mời Diệp Phàm một chén rượu ngọn, vô cùng uyển chuyển.
- Được rồi. Ta nếu trờ về lục địa thì sẽ đi tới Tử Vi Thần triều một chuyến.
Diệp Phàm nói.
- Một lời đã định đó.
Nguyệt Thi Công chúa cười khúc khích, khiến cả động phủ đều đẹp lên rất nhiều.
Yến hội này tổ chức đã lâu, mọi người mới giải tán dần dần. Trong quá trình này tin tức đã truyền ra ngoài, khiến Bắc Hải chấn động, khiến tu sĩ trong hải vực không cùng đều kinh hãi.
Mấy ngày sau, môi đại giáo trên đại lục đều nhận được tin tức. Đại chiến đâm máu khiến mọi người đều sợ hãi không thôi.
Phong ba do Diệp Phàm tạo thành lên này còn mãnh liệt hơn trước, thật sự không thể không khiến toàn thiên hạ chấn động. Ba người chết đi lần này đều là những thiên tài.
Cửu Đầu Giao Vương là cao thủ vô địch trong thế hệ này của Bắc Hải, cả đời chưa từng biết tới chiến bại, nhưng vừa gặp Diệp Phàm một cái thì không chỉ thần thoại tan biến mà còn mất mạng.
Xích Dương là đầu đàn trong đám thanh niên Kim Ô tộc, là ấu đệ của tộc vương, sâu không thể lường được nhưng lại bị Diệp Phàm đánh một đòn mà mất mạng, máu nhuộm Bắc Hải. Chuyện này gần như đã trờ thành thần thoại.
Thái Âm thần tử, tư chất ngút trời, xưng hùng trên đại lục, chấn nhiếp khắp nơi, cũng không biết đã giết bao nhiêu anh hùng, cuối cùng cũng mất mạng.
- Thật sự là do một người gây nên sao? Một ngày chém ba đại kỳ tài, thật sự nghe mà rợn người.
- Mỗi người đều là anh tài vô địch một phương lại ngã xuống như vậy. Con đường của Đại đế đúng là nhuốm máu tươi và phủ đầy xương trắng.
Diệp Phàm biểu hiện ra cấp độ mông ảo khiến tất cả mọi người trên lục địa đều không thể không kinh sợ. Nơi nơi đều nói về hắn.
- Người tên là Diệp Phàm này gần đây đều ở Bắc Hải, căn bản không trở về lục địa, cũng tạo thành phong vân trong thiên hạ như vậy. Nếu hắn trở lại thì không biết phong ba sẽ thế nào nhỉ?
Có người nói lên nghi vấn như vậy.
- Nếu hắn xuất hiện thì khẳng định sẽ khiến cả thế gian chú ý, trở thành tiêu điểm, tất có đại chiến kinh thế.
Lúc này Diệp Phàm đang ở bên trong biển tìm hiểu, cũng không nóng lòng rời đi, tiếp nhận mời chào của một số thế lực lớn, đi tới đảo của bọn họ.
T.r.u.y.ệtruyen360.comHắn muốn tìm hiểu thế giới này thêm một bước, muốn biết Tử Vi Cổ Tinh Vực đã từng xuất hiện Ngũ sắc Tế Đàn chưa. Bởi vì hắn muốn rời đi.
- Đã từng nghe nói một chút, trong sách cổ cũng ghi lại không trọn vẹn nhưng đã biến mất ở trong năm tháng vô tận trước đây rồi.
Một số lão Giáo chủ đáp lại. Dựa theo lời của bọn họ thì thứ đó tồn tại trước thái cổ nhưng sau đó liền biến mất, bị hủy diệt trong năm tháng, khó có thể nhận ra nữa.
Diệp Phàm không khỏi rung động. Tử Vi Cổ Tinh Vực trước thái cổ mạnh tới mức nào chứ? Ngũ sắc Tế Đàn dường nhưng không chỉ đơn giản có một hai tòa như vậy mà có thể có rất nhiều.
Không hổ là cổ Đế Tinh trong truyền thuyết. Nơi này tất nhiên phồn thịnh tới cực độ, từng có một quá khứ huy hoàng sáng lạn không gì sánh nổi.
Nhưng giờ ngay cả một kiện Đế binh cũng không có, dù là cả Bất Tử Dược cũng bị Đại đế Nhân tộc mang đi.
- Tương truyền Bắc Hải có một đầu Công Bằng từ xa xưa ngủ say, là một vị Thánh nhân viễn cổ. Ở địa phương đó có thể có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn.
- Đừng có hại người. Địa phương có căn bản không thể tìm tới. Đó là tổ của Côn Bằng viễn cổ, đi vào chỉ có đường chết. Ngày xưa từng có một vị Thần Vương bốn ngàn tuổi đi vào một ngay cả hừ một tiếng còn không có đã bị đánh nát rồi.
Diệp Phàm nghe thấy những tin tức này liền thở dài một hơi. Địa phương kia căn bản không cần nghĩ tới, dù có tìm được thì cũng chính là đi chịu chết.
Nửa tháng sau Diệp Phàm mượn dùng một số trận văn truyền tống thượng cổ trên đảo, quay về lục địa thành công.
Tuy nhiên lần này hắn không tiến vào phía bắc Lô Châu mà đi tới phía Đông Thần Châu. Hắn nghe nói nơi này rất nhiều di tích cổ, muốn tìm kiếm Ngũ sắc Tế Đàn ở đây.
- Các ngươi nói người họ Diệp kia tại sao lại trở về lục địa? Những chiến tức kia có phải là của hắn không? Sao ta cảm thấy hư ảo quá. Thái Âm thần tử một mình áp đảo cả các giáo phái đông thổ, bốn phương đều khiếp vía, không ai dám đối đầu, vậy mà lại bị chém rớt như thế.
- Hoàn toàn chính xác đó. Tất cả chiến tích đều không hề có sai sót gì. Cứ chờ mà xem. Một khi hắn tới thì tất nhiên sẽ có sóng gió kinh thiên. Mà nay bộ tộc Kim Ô đã sắp phát tiên rồi. Cả phía bắc Lô Châu sắp bị bọn họ nướng cháy, muốn dùng sức toàn tộc đi giết thiếu niên họ Diệp.
Đây là một quán rượu rất đông khách. Diệp Phàm ngồi ở bàn gần cửa sổ trên lầu hai, nghe một số tu sĩ bàn luận.
- Minh Lĩnh thượng cổ Trường Sinh Quan có trao đổi thành công nửa trang tiên kinh kia với Nhân Vương Điện không?
- Mấy năm nay bọn họ vẫn kiêng kị, trao đổi vài lần nhưng đều không thành công, sợ bị đối phương dùng âm mưu.
…
Diệp Phàm lẳng lặng lắng nghe. Bốn năm nay trên lục địa đã xảy ra rất nhiều chuyện đủ để chấn động tứ hải.
Lão vương ba ngàn bảy trăm tuổi của Nhân Vương Điện qua đời, công cao nghịch thiên, đến tận lúc này mới kết thúc sinh mệnh, khiến rất nhiều đại giáo thở phào.
Doãn Thiên Đức tọa sinh tử quan mười năm, sau khi xuất thế tu vi không thể đo lường nổi. Hắn đi theo dấu chân của chủ nhân cũ của Bát Cảnh Cung, cưỡi một con trâu xanh đi về phía tây, từng có người nhìn thấy Tử Khí Đông Lai, mênh mông cuồn cuộn tám ngàn dặm.
Thiên tài thế hệ này, Khổng Tước Đại Minh Vương, đột phá cửa ải Tiên Thai tầng ba cuối cùng thất bại, bị đốt thành tro tàn, thân tử đạo tiêu.
Y Khinh Vũ xinh đẹp khiến tất cả nữ tử Cổ Tinh vực phải ảm đạm không ánh sáng, đột phá tiến vào Bát cấm lĩnh vực, leo lên bậc thang thứ chín trong Tiên Thai tầng thứ hai, băng cơ ngọc cốt, thánh khiết không tì vết, được tôn sùng như thần nữ.
Lục Nha tọa quan bốn năm xuất quan phía sau liền xuất hiện pháp thân của chín đời thủy tổ Kim Ô, khiến cả thiên hạ khiếp sợ.
Tuyệt đại quốc sư của Tử Vi Thần triều qua đời, trước khi mất dùng đạo lực cả đời tính toán, biết phương hướng chắc chắn sau nay có Thần Anh giáng trần, trở thành Thần chủ.
…
- Bốn năm qua triều đại này sụp đổ, triều đại kia lên, xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, thay đổi liên tục giống như đại dương mênh mông kia, không thể đoán trước.
Diệp Phàm cảm thán, ăn thức ăn xong liền kéo tiểu Đồng Đồng đi xuống lầu.
- Người kia...
Một gã tu sĩ nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm, hồ nghi nói, lại nhìn đứa nhỏ năm tuổi mà đối phương đang dẫn theo, huyết nhục toàn thân trong suốt, lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là hắn?
Bịch bịch bịch...
Hắn chạy xuống lầu rất nhanh nhưng đã không còn thấy bóng dáng đối phương đâu nữa. Những người khác nhìn thấy đều lộ vẻ ngạc nhìn đi xuống.
- Tề huynh, ngươi mới từ hải ngoại về, chẳng lẽ nhìn thấy bạn cũ hay gặp cường giả như Tam Khuyết đạo nhân sao?
- Nếu ta không nhìn lâm thì đó chính là người nọ ở Bắc Hải. Lục địa lần này sẽ xảy ra đại loạn rồi.
Thần sắc tu sĩ họ Tề nghiêm trọng nói.
Một ngày này, tin tức thứ nhất bùng nổ, truyền ra từ phía đôn Thần Châu. Người nọ thoát vây từ Bắc Hải Chỉ Nhăn đã trở về.
Tin tức này truyền ra khiến toàn thiên hạ chấn động, so với chuyện Doãn Thiên Đức cưỡi trâu xanh đi về phía tây còn kinh người hơn. Đương thời cũng không có bao nhiêu người không biết tới Diệp Phàm.
Giương cung bắn Kim Ô, một ngày bắn chết năm vị Thái tử Kim Ô, lại giết trên trăm cường giả Kim Ô, máu nhuốm Bắc Hải, chấn động thiên hạ.
Sau đó hắn lại giết ba đại kỳ tài trong thiên hạ, chém tan quầng sáng vô địch của bọn họ, khiến khắp nơi đều kinh hãi.
Mà nay người này lại xuất hiện trên lục địa, sao không khiến mọi người chú ý, mười phương kinh động chứ? Ánh mắt của tu sĩ khắp thiên hạ đều nhìn về phía đông Thần Châu.
Lục Nha tức sùi bọt mép, mang Ô Sí Kim Đảng, lưng đeo pháp thân của chín đại thủy tổ Kim Ô, ngửa mặt lên trời hét dài, tiến về phía đông Thần Châu.
- Hắn không chỉ sống sót trở về tử Hải Nhãn mà còn có chiến tích kinh thế như vậy...
Thần nữ Y Khinh Vũ lẩm bẩm. Lúc này nàng xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ, là hóa thân của sự thánh khiết. Rất nhiều tu sĩ cam nguyện quỳ gối dưới chân nàng.
Diệp Phàm vừa xuất hiện liền dẫn động phong vân trong thiên hạ, khiến mọi người trên mặt đất đều chú ý.