Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 556: Dung hợp Lĩnh vực (2)

- Ha ha ha, võ giả ở đây là như vậy sao, làm như mèo mửa, chỉ biết chăn trâu, căn bản không chịu nổi một kích!

Đại hán kia cười đến cuồng ngạo.

Bang! Bang! Bang! Bang!

Lâm Lạc tựa hồ hoàn toàn mất đi năng lực chống lại, đều bị đè nặng đánh, nhưng hắn là bị đánh thế nào cũng không chết, để đại hán kia cũng có
loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

Từ trước đến nay chỉ có người bị đánh lo lắng hãi hùng, nhưng đại hán
kia lại càng đánh càng trái tim băng giá, đối phương đến tột cùng là
chuyện gì xảy ra? Muốn nói hắn lợi hại, nhưng căn bản không có hoàn thủ
lực, nhưng muốn nói hắn yếu, như thế nào đánh chết không được, thậm chí
không thể gây thương tổn!

- Nguyên lai. . . là như vậy!

Lâm Lạc đột nhiên cúi đầu than một tiếng, tay phải huy động, vô số đạo
thiểm điện lực thình lình hình thành một đạo trường mâu. Mà tay trái mở
ra, lại hình thành một thanh hỏa diễm chi kiếm. Sau đó một kiếm một mâu
này cư nhiên cấp tốc dung hợp, hình thành một thanh đại đao hỗn hợp!

Lúc trước trong tay Tập Đông Quang, Lâm Lạc học xong lĩnh vực áp súc, có thể làm lĩnh vực oai tăng nhiều, nhưng mà chỉ là như thế, ở trên người
đại hán, Lâm Lạc vừa thấy được lĩnh vực dung hợp bất đồng, đồng thời
thành công vận dụng đi ra.

Áp súc lĩnh vực, chỉ là cơ sở vận dụng lĩnh vực, mà đại hán kia đối với
lĩnh vực vận dụng cùng lý giải, thì xa xa vượt ra Tập Đông Quang cùng Tề Thiên! Dù sao, Tập Đông Quang học theo Tề Thiên, mà Tề Thiên cũng chỉ
là từ trong thi hạch của Thượng cổ Âm Thi tông Tông chủ biết vận dụng
đối với lĩnh vực.

Mà thời điểm Âm Thi tông tàn sát thiên hạ, võ đạo đã điêu linh, tuy Tề
Thiên lý giải đối với lĩnh vực vượt lên Tô Nghiễm Khai mấy lần, nhưng
cùng đại hán này lại là như trẻ con.

Đại hán kia không khỏi khắp cả người phát lạnh nói:

- Ngươi để cho ta đánh, là học trộm ta vận dụng cùng dung hợp lĩnh vực?

- Ngươi cũng không phải ngu ngốc nha!

Lâm Lạc không chút nào keo kiệt tán dương đối phương một chút.

Nhưng lời này nghe vào trong tai đại hán kia lại dường như đao kiếm đâm vào tim!

Mẹ nó, ngươi là quái vật sao, đây cùng cùng thủ đối giai cao đối chiến,
còn có tâm tình học trộm bản lĩnh của đối phương? Nhưng hết lần này tới
lần khác hoàn để hắn học xong, này đến tột cùng là ngộ tính như thế nào?

Ở đây võ đạo rõ ràng điêu linh, ngay cả đối với vận dụng lĩnh vực cơ sở
nhất cũng không biết, như thế nào lại đột nhiên chạy đến một thiên tài
kinh khủng như thế?

Đại hán kia vừa sợ vừa giận, bùn nhão trên người lại bắt đầu bốc lên, quát nói:

- Thì tính sao, xem lão tử có hủy được mệnh căn của ngươi hay không!

Lĩnh vực của hắn mở ta, Lâm Lạc như hãm thân vũng bùn, đúng là cất bước
khó khăn, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn lĩnh vực chi thương của đối phương, thẳng oanh mi tâm của hắn!

Này là một cái vận dụng đối với lĩnh vực!

Lâm Lạc như một tiểu hài tử gặp phải món đồ chơi yêu dấu, nhất thời mừng rỡ vô hạn, cậy mạnh tránh khai đối phương ràng buộc, trên tay không
ngừng có vũ khí lĩnh vực hình thành, nhưng mà dung hợp, đây là thử dung
hợp lĩnh vực thứ ba!

Bất quá, đại hán này rõ ràng chỉ là một nhân vật không quan trọng của
Hắc Lân Tông, cũng đã là tồn tại kinh khủng có song lĩnh vực, này nếu là phóng tới tam đại Thần quốc mà nói, tuyệt đối là đệ nhất nhân!

Nhìn Phạm Thương Vũ sẽ biết, trước khi không có tiến vào Linh cảnh đã bị xưng là Vô Song Chiến Thần, mà vừa tiến nhập Linh cảnh là có thể lực áp Linh cảnh lão tổ lâu đời, gần với Tô Nghiễm Khai, uy năng mạnh có thể
thấy được lốm đốm!

Lẽ nào ở Hắc Lân Tông võ giả song hệ công pháp đồng tu căn bản không ngạc nhiên, còn có rất nhiều sao?

Kết luận như vậy làm cho Lâm Lạc không khỏi nội tâm rùng mình, nếu là
như vậy mà nói, Hắc Lân Tông này đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!

Đại hán kia cuồng oanh vừa thông suốt, Lâm Lạc cũng như không có việc
gì, tuy hắn là hiếu chiến thị huyết, nhưng cũng không có tới trình độ
liều chết tới cùng, biết đối phương không dễ chọc, lúc này liền muốn đào tẩu.

Hắn quát to một tiếng, nhưng căn bản truyền không ra trăm trượng!

Đại hán kia không khỏi hàn khí càng sâu, run giọng nói:

- Ngươi... ngươi dùng lĩnh vực phong trấn khu vực phụ cận này? Không,
không có khả năng, ngươi lý giải đối với lĩnh vực căn bản không có đạt
được cảnh giới như vậy!

- Trước đây là không có, nhưng hiện tại thì có.

Lâm Lạc thản nhiên cười cười, suy một ra ba, có chút đồ vật cũng không phải nhất định phải người dạy mới có thể!

Đáng sợ! Thật là đáng sợ!

Đại hán kia cũng là ngoan nhân, cho dù mệnh căn bị người phế bỏ cũng chỉ là phẫn nộ không e ngại, thế nhưng ở trước mặt Lâm Lạc, hắn cũng có một loại sợ hãi khắp cả người phát lạnh!

- Thời gian cùng ngươi nói chuyện phiếm rất nhiều, theo ta ta đi thôi!

Lâm Lạc lộ ra tay phải, hướng đại hán kia bắt qua.

- Cho dù Lão tử không phải đối thủ của ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng bắt được lão tử!

Đại hán kia cuồng tiếu nói, rốt cuộc đánh nát thân thể.

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, lĩnh vực lực chất chồng, tam lĩnh vực, tứ lĩnh vực, ngũ lĩnh vực, lục lĩnh vực!

Khi lục đại lĩnh vực lực của hắn hoàn toàn mở ra, đại hán kia cũng hoàn
toàn bị cố định, thân thể ràng buộc, căn bản động một chút cũng làm
không được!

- Tiểu thế giới. . . sao có khả, năng!

Đại hán kia trợn tròn hai mắt, ngay cả nói cũng nói không rõ, run giọng hừ nói.

Lâm Lạc đâu quản hắn, kéo tay nắm cái cổ của hắn, thân hình lóe lên, trong nháy mắt đã bay nhanh đi.

Những thị vệ này, Lâm Lạc cũng lười giết, cũng lười giải cứu bọn họ, hắn không có nhiều công phu đi quan tâm chuyện người khác như vậy.

Qua một hồi lâu, những thị vệ này mới đều kinh hô lên, đại thống lĩnh
thị vệ trong cung này dĩ nhiên bị người bắt đi rồi, đây chính là chuyện
tình ngất trời, vội vã đi vào trong cung bẩm báo.

Dẫn theo tên đại hán kia, Lâm Lạc phi hành tuyệt tích, rất nhanh liền
rời khỏi phạm vi hoàng cung. Mà sắc mặt tên đại hán kia cũng càng ngày
càng khó coi, trong hoàng cung chậm chạp không ai đuổi theo ra, chỉ cần
vượt lên trước khoảng cách nhất định, cho dù thủ lĩnh của hắn cũng căn
bản không có khả năng tìm được Lâm Lạc.

Một câu nói, hắn hiện tại sinh tử thật nắm giữ ở trong tay Lâm Lạc!

Lâm Lạc đi tới địa phương cùng Tô Nghiễm Khai ước định, nhưng lúc này Tô Nghiễm Khai còn chưa có trở về, chắc là đang ám sát, bất quá chờ hoàng
cung náo nhiệt lên, lấy tính tình của Tô lão đầu, tất có thể an toàn lui lại, cũng không cần hắn lo lắng.

- Nói đi, các ngươi là từ đâu tới đây?

Lâm Lạc nhàn nhạt nói, ngữ khí rất bình thường, nhưng mà ngữ khí nhàn
nhạt này cũng để đại hán kia cả người phát lạnh, một chút kiên cường
cũng không có.

- Ta nói rồi, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?

Kia đại hán chỉ cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh chảy xuống.

Lâm Lạc quét mắt nhìn hắn nói:

- Nếu ngươi không nói, lập tức sẽ chết, ngược lại trong hoàng cung cũng
không chỉ một mình ngươi, cùng lắm thì ta đi mấy lần là được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất