Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 125: Loạn

Khóe miệng Diệp Phong nhếch lên lạnh lẽo, nhàn nhã đi dạo trong Xuân Ý thành. Lúc đó trên đường đã huyên náo, các dung binh và võ giả hiếu sự đang thảo luận việc chủ lực Lục Trúc bang bị diệt.

"Tin tức chủ lực Lục Trúc bang chết sạch có đáng tin không?"

"Ai bảo không? Một tháng nay không thấy thành viên chủ lực của Lục Trúc bang nữa. Tin chắc không sai đâu."

"Lục Trúc bang nghênh ngang tại Xuân Ý thành nhiều năm nay, giờ mới gặp báo ứng. Không biết thế lực lực nào thanh toán gọn nhẹ nhiều hảo thủ như thế?"

"Nghe nói lúc vây công Hồng Diệp bang đã chọc giận cường giả nào đó, một chiêu giết sạch hơn trăm người, thi thể cũng không còn bao nhiêu."

"Ta cũng nghe nói, Hồng Diệp trấn vì thế trở thành đống tro tàn…Ha ha, ta cho rằng chẳng phải do võ tôn cường giả thi triển tuyệt chiêu!"

"Địa vị thống trị của Lục Trúc bang tại Xuân Ý thành chắc không giữ nổi nữa."

oOo

Hừ, không lâu nữa Xuân Ý thành sẽ loạn lên vì Lục Trúc bang không còn sức áp chế nữa. Muốn ổn định tình thế, tất ba vị đương gia đẳng cấp võ sư phải ra mặt. Mục tiêu Diệp Phong tung tin này ra là muốn cả Xuân Ý thành náo loạn khiến ba vị võ sư tách nhau ra.

Lục Trúc bang hiện thời gặp khó khăn, ba đương gia tụ tập một nơi để thương lượng đối sách. Việc này rất bất lợi cho kế hoạch báo thù của Diệp Phong, với thực lực của gã, đối phó ba võ sư là chuyện không thực tế.

Lúc đó ở bắc môn có không ít võ giả từ chối giao nộp phí vào thành. Mấy thành viên Lục Trúc bang canh giữ chỉ là trung giai võ đồ, căn bản không ngăn được đám võ sĩ, dung binh như lang như hổ đó, đành trơ mắt nhìn họ tiến vào.

Các võ giả vì sợ Lục Trúc bang trước đầy đều nộp phí vào thành, giờ thấy có người không giao cũng vào được thì bắt đầu đòi lại số tinh tệ đã nộp. Dù họ còn nề bốn vị đương gia Lục Trúc bang nên không dám làm gì quá nhưng số tinh tệ bị chúng nhân tranh đoạt, nhất thời thành môn hỗn loạn. Một lâu la thủ thành của Lục Trúc bang thấy tình thế bất lợi, vội tách khỏi đám đông, về tổng bộ báo cáo.

Việc tương tự cũng xảy ra ở nam môn.

"Chát!" Tứ đương gia Lý Mưu vỗ mạnh xuống vàn, lần trước hắn bị Diệp Phong tặng cho một chùy, trọng thương đến mấy hôm trước mới khỏi. Hắn sầm mặt, lạnh lùng nói: "Bọn khốn này định tạo phản chắc." Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com

"Lão tứ, đừng kích động." Lâm Đắc Ý lạnh lùng, bật cười lạnh: "Ta đã sớm dự liệu việc nhân thủ bị diệt không thể giấu được lâu, một khi lộ ra thì việc thế này là bình thường. Chỉ là… nghe thủ hạ hồi báo, việc này trong thời gian ngắn đã lan khắp Xuân Ý thành, tựa hồ có người đối nghịch với chúng ta."

"Tên khốn nào dám lớn mất như vậy, dám đối địch với bản bang?" Nhị đương gia sầm mặt hỏi.

"Hoặc là dư nghiệt Hồng Diệp bang hoặc dung binh vốn bất mãn với chúng ta." Lâm Đắc Ý nheo mắt, gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm mặc một lúc mới nói tiếp: "Chỉ cần chúng ta có đủ thực lực, mấy tiểu nhân vật này không gây ra được sóng gió gì."

"Nhưng hiện tại nhân thủ của chúng ta quá thiếu, thành viên thực lực đạt đến võ sĩ gần như không còn ai. Nếu cả Xuân Ý thành đều hỗn loạn thì với thực lực của chúng ta, muốn khống chế không dễ." Nhị đương gia lo lắng.

"Không sao. Mấy tên ngu xuẩn đó gây loạn vì phí vào thành, tạm thời chúng ta miễn trừ luôn, trong thời gian ngắn sẽ không xáo động gì lớn. Bất quá, lão nhị, lão tứ, hai đệ tốt nhất nên ra mặt chấn nhiếp một chút, vừa phải cũng tốt. Bằng không, bọn khốn đó sẽ tưởng chúng có thể lật cả trời lên." Lâm Đắc Ý trầm giọng nói.

"Trước mắt cứ dẹp loạn đã. Còn hai tháng nữa sẽ cử hành lễ tốt nghiệp của Võ Dung học viện, ta quyết định đi dự, chiêu nạp lấy mấy nhân thủ kha khá… Hừ, chỉ cần Lục Trúc bang khôi phục nguyên khí, tinh tệ chúng nợ hôm nay, chúng ta sẽ đòi lại từng tên một." Mục quang hắn lóe lên hung tàn.

"Bang chủ anh minh!" Tứ đương gia và nhị đương gia cùng ca ngợi.

"Lão nhị, đến nam môn giữ trật tự. Lão tứ, đến bắc môn." Lâm Đắc Ý lại dặn dò: "Tốt nhất là đừng động thủ nếu không cần thiết, khiến đám đông nổi giận thì khó dẹp yên. Chỉ cần cho chúng biết sẽ thủ tiêu phí vào thành, rồi chấn nhiếp sơ sơ là được."

"Tuân mệnh!"

oOo

Diệp Phong tựa vào cửa một tiệm hàng, ung dung quan sát vở kịch náo loạn ở thành môn. Song phương tranh chấp tuy hung hãn nhưng không ai dám trở mặt động thủ. Nhưng lâu la Lục Trúc bang thực lực quá kém, xô xô đẩy đẩy cũng nếm không ít khổ đầu, thân thể sưng lên nhiều chỗ.

"Ai dám gây chuyện ở địa bàn Lục Trúc bang?" Tiếng quát như sấm vang lên, dẹp yên tiếng huyên náo ở cửa thành.

Chính chủ đến rồi, Diệp Phong sáng mắt lên, nở nụ cười lạnh trên gương mặt lạ lùng. Người quen đây mà.

Lý Mưu sầm mặt, dẫn mấy lâu la thực lực thấp kém vội vàng đến.

"Lý tứ đương gia!" Các lâu la canh cửa phải chịu không ít khổ đầu, nhăn nhó kể lể với hắn. Mấy võ sĩ cấp trung và cao bị nhận định là chủ sự gây loạn đều hơi biến sắc.

"Được, ta biết rồi." Lý Mưu nhìn thủ hạ đều mặt mũi sưng vì, lửa giận dâng lên đùng đùng. Lục Trúc bang thống trị Xuân Ý thành hơn mười năm, đã bao giờ bị uất ức như thế, nhưng nhớ lời lão đại, hắn đành tạm nén xuống.

"Các ngươi bất mãn vì chuyện phí vào thành hả?" Lý Mưu lạnh mặt lại, cao giọng: "Từ hôm nay, Lục Trúc bang không trưng thu phí vào thành nữa."

"Nhưng… nếu ai còn dám gây sự nữa thì…" Lý Mưu ngưng tụ kim nguyên xuống chân trong khoảnh khắc, giậm thật mạnh. Nèn đá lập tức nứt toác, đá vụn như mưa bắn tứ tung vào đám đông. Đá vụn mang theo kình khí bắn lên mình chúng nhân, tuy không đả thương được nhưng da rát bỏng, tất nhiên họ đều sợ hãi.

Cách biệt giữa võ sư và võ sĩ một trời một vực, các võ sĩ gây sự tuy bị nếm một chút khổ đầu nhưng cũng được lợi rồi, Lý Mưu thi triển song song vừa đấm vừa xoa, khí thế của họ đều xẹp hẳn. Gây loạn hồi lâu chẳng phải vì một tinh tệ phí vào thành sao? Lục Trúc bang chịu lui một bước rồi, họ cũng không muốn sinh sự nữa.

Nghênh đầu lên, Lý Mưu cười lạnh khá tự đắc, một lũ ăn hại mềm nắm rắn buông, nếu không vì trong bang hiện giờ nhân thủ không đủ, hãm nhập khốn cảnh thì đời nào hắn dễ dàng tha cho mấy kẻ dám gây loạn với Lục Trúc bang.

Đang lúc hắn nhìn quanh đắc ý thì sau gáy vang lên tiếng gió rít khiến hắn dựng tóc gáy, lòng chợt cảnh giác.

Hắn chụp lấy một lâu la đứng cạnh kéo vào làm lá chắn, bản thân lăn một vòng dưới đất.

"Phập!" Tiếng động như tiếng dưa rơi xuống đất vang lên. Đầu viên lâu la bị hắn lấy ra làm lá chắn nát vụn thân thể mềm mũn gục xuống.

"Dùng thủ lại làm lá chắn, Lý Mưu quả thật độc ác." Tập kích không trúng, Diệp Phong không hề thất vọng, ném thi thể đã đoạn khí đim cúi xuống tống một quyền vào bối tâm Lý Mưu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất