Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 185: Người Lục Lâm bang đến : Thực lực bảng

"Chiêu sau cùng rồi, còn không chịu để lộ thực lực chân chính hả?" Mộ Dung Tử Thanh cắn môi, có vẻ bất mãn.

"Học thư không thấy đệ đã tận lực rồi hả?" Gã lắc cánh tay tê cứng, ngữ khí thoáng nét giận. Ai bị lực đồn ngược lại như thế cũng không dễ chịu, nếu không vì để lộ thổ nguyên khí hải sẽ có hậu quả nghiêm trọng thì gã đã trả đòn.

Thực lực của gã vượt ngoài dự liệu của chúng nhân. Mộ Dung Tử Thanh toàn lực tiến công, nếu đổi lại là một học viên trung cấp khác e rằng không chống nổi năm chiêu, còn gã tiếp xong chín chiêu cũng chỉ hơi kém thế. Từ đó là thấy gã đủ tư cách tấn cấp.

Nhưng Mộ Dung Tử Thanh không vừa ý, cô biết gã còn chiêu khác.

Chát! Cô lấy ngân thương ra, mũi thương cắm xuống lôi đài, một đạo lục mang quấn quanh thân thương, mí mắt Diệp Phong giần giật, tình cảnh quen thuộc quá…

Nàng ta định sử dụng chiêu đó hả? Lẽ nào nàng ta bị điên?

"Nha đầu này, định làm gì hả?" Hiển nhiên các viện sư trên khán đài cũng nhận ra ý đồ của Mộ Dung Tử Thanh, thần sắc đều khẩn trương.

"Nha đầu định giết tiểu tử đó hả?"

Chúng nhân bên dưới cũng sôi lên, tuy họ không nhìn ra nhưng từ khí thế cũng biết Mộ Dung Tử Thanh sắp xuất tuyệt chiêu. Trước đó Diệp Phong ứng phó cực kỳ chật vật, có đỡ được chiêu này không?

"Cẩn thận, chiêu này của ta là lục phẩm võ kỹ. Nếu ngươi chỉ dùng chút sức này thì ta không dám bảo đảm an toàn cho ngươi." Ánh mắt Mộ Dung Tử Thanh rất thật, nói không nương tay là không nương, nhưng gã vẫn thấy trong đó nét tinh ranh.

Ngân long liệt hồ kích!

Mộ Dung Tử Thanh phi thân lên, mũi thương cắm vào bậc đá tung tóe đá vụn, xuất hiện một vết nứt dài. Ngân thương như tụ lại sức mạnh ngàn cân, cong thành nửa vành trăng, khí thế kinh nhân.

Xú nha đầu, đúng là phiền phức. Gã mắng thầm.

Gã từng thấy chiêu này, Tại Vụ Ẩn sơn mạch, Mộ Dung Tử Thanh dựa vào nó đánh bay Ma văn thương hùng để thoát thân. Tuy cô không vận Vạn mộc phùng xuân quyết nhưng uy lực e rằng đủ để trọng thương võ sư cấp thấp.

Tuy Ngân long liệt hồ kích là lục phẩm võ kỹ nhưng thực lực của Mộ Dung Tử Thanh có thế phát huy uy lực không kém hơn điệp chấn công kích của gã. Chỉ bằng kim nguyên khí hải, căn bản không đỡ được. Ngân thương trong tay, phạm vi công kích của Mộ Dung Tử Thanh rộng hơn, Diệp Phong chỉ dựa vào thân pháp sẽ không thể tránh được.

Làm cách nào đây? Sử dụng thổ nguyên khí hải thì gã tiếp được chiêu này nhưng như thế sẽ lộ thân phận. Võ Dung học viện sẽ không thể ở lại, còn không sử dụng thì sẽ trọng thương mất.

Ý niệm lướt qua trong đầu, công kích của đối phương đã quét tới. Trường thương xoay vòng 360 độ, hung hãn quét đến, áp lực lăng lệ khiến chúng nhân có cảm giác nghẹt thở.

Bất quá… gã mẫn cảm nhận ra chiêu Ngân long liệt hồ kích không giống với lần ở Vụ Ẩn sơn mạch. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Mặc kệ, đánh liều thôi.

Gã vận khởi toàn lực, ngưng tụ kim nguyên lên hai tay, hình thành một đôi hổ trảo, chụp vào thân thương. Xem ra định dùng tay nganh tiếp tuyệt chiêu của Mộ Dung Tử Thanh. Đồng thời, thổ nguyên khí hải của gã sẵn sàng, một khi tình hình chuyển biến xấu thì sẽ thi triển điệp chấn phòng ngự, tránh bị trọng thương.

Mắt Mộ Dung Tử Thanh ánh lên do dự và thất vọng, lẽ nào thực lực của gã chỉ thế? Luyện thể đạt đến trung giai võ sĩ, ở tuổi này đích xác là kỳ tích, bất quá đó không phải đáp án cô muốn biết, y phải có thực lực hơn cô mới đúng.

"Chát!"

Ngân thương của Mộ Dung Tử Thanh quét mạnh vào hai tay gã, bất quá vòng trong tích lực không bắn ra mà chuyển xuống phía dưới rồi giáng xuống đất. Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất xuất hiện vết nứt dài hơn chục thước, rộng cỡ bàn tay, học viên đến xem đều lạnh mình, nếu quét trúng mình thì tính mạng khó giữ.

Diệp Phong cũng thở phào, Quả nhiên, tại Vụ Ẩn sơn mạch, Mộ Dung Tử Thanh xuất chiêu này với khí thế quyết liệt, không hề do dự. Còn xuất thủ với gã thì ngầm chưa đường dừng lại, khí thế không hề chứa sát ý. Cô không thật sự muốn trọng thương gã mà chỉ muốn thử xem. Nên gã cũng đánh liều, dùng thực lực kém hơn nghênh tiếp, đã bức đối phương biến chiêu.

Nhưng cũng cho thấy Mộ Dung Tử Thanh nắm vững Ngân long liệt hồ kích đến mức lô hỏa thuần thanh, hỏa hầu phóng lực đạo nằm trong vòng khống chế của cô. Diệp Phong tự nhận điệp động công kích của mình chưa đạt đến mức đó. Đương nhiên, chuyện đó liên quan đến đặc tính linh hoạt của mộc nguyên lực, thổ nguyên lực võ kỹ không thể học theo.

"Được rồi, học viên Mộc Phong, kỳ thi kết thúc." Thanh viện sư vội đứng dậy tuyên bố, sợ Mộ Dung Tử Thanh lại giở trò gì.

Trước mặt các học viên, ông ta không thể trách cô náo loạn, cô lên đài là do họ cho phép, nếu trách mắng có khác nào tự chửi chính mình? Việc này đành lấp liếm cho qua.

Biểu hiện của gã đương nhiên phi thường ưu dị, hợp cách đã đành mà dù có thăng lên cấp cao cũng không sao.

"Ta không bỏ cuộc đâu." Mộ Dung Tử Thanh bất cam tâm nghiến răng, vừa rồi cô mới nhận ra gã tựa hồ còn chiêu khác, nếu cô cứ thẳng tay thì gã đã lộ nguyên hình. Lại xôi hỏng bỏng không. Đúng là tiểu tử gian trá, nhưng vì sao gã chấp nhận thụ thương cũng muốn giấu thực lực?

Cô là cô nương thông minh, sau lần so tài này thì cô đoán được gã có nỗi khổ riêng phải giấu. Nên quyết định thay đổi sách lược thăm dò.

"Đó là toàn bộ thực lực của ngươi hả…" Ở dưới đài, ánh mắt âm trầm của An Phan loáng qua nụ cười ác độc. Hắn là người cực kỳ kín đáo, không nhìn thấu Diệp Phong nên không dám triển khai hành động.

Hôm nay Mộ Dung Tử Thanh gây sự nên thực lực của gã cũng lộ hết bài, ai cũng nhận định là chừng võ sĩ ngũ giai. Đối với hắn, trình độ đó càng khiến hắn yên lòng.

oOo

Tân sinh mới nhập học mà thăng liền hai cấp khiến Diệp Phong biến thành nhân vật nổi bật nhất học viện. Bất quá nổi danh cũng chỉ nhất thời, thực lực của luyện thể theo nhiều người chỉ là cái oai một lúc, ở cảnh giới võ sĩ còn chiếm ưu thế chứ khi tấn nhập võ sư sẽ không còn gì hơn người nữa.

Nhưng cũng chỉ có bốn phần mười học viên của học viện có thể đột phá võ sư, còn đột phá trong lúc đang học tập ở đây thì gần như chỉ một phần trăm. Thất giai võ sĩ đến nhất giai võ sư là biến đổi về chất, nhiều người suốt đời mắc ở cảnh giới này, nên thực lực luyện thể trung giai võ sĩ của Diệp Phong khiến nhiều học viên sợ hãi. Thành ra gã tránh được không ít phiền phức.

"Lão đại đúng là lợi hại, tiểu đệ sùng bái quá." Lôi bàn tử cười nịnh, khiến Diệp Phong dở khóc dở cười.

"Chuyện này… chuyện đó…" Cười xong, Lôi bàn tử đột nhiên ấp úng.

"Có gì mau nói đi." Diệp Phong lấy làm lạ.

"Luyện thể... thật sự đạt đến võ sĩ?" Mặt y đầy khao khát, khó trách được, luyện thể và tu luyện khí hải không hề xung đột, nếu thể phách đạt đến võ sĩ, cộng thêm khí hải thì mạnh hơn võ giả cùng cấp không chỉ một bậc.

"Đương nhiên khả dĩ." Tựa hồ nhìn thấu tâm tư Lôi bàn tử: "Nếu ngươi kiên trì mỗi ngày bốn canh giờ rèn luyện, giảm bớt thân thể mập ú này thì một năm sau ta sẽ dạy ngươi một pho luyện thể chi pháp."

"Hả, hà khắc thế sao?" Lôi bàn tử nhăn nhó: "Ta béo là do tự nhiên, uống nước lã cũng béo, đâu có dễ giảm. Mỗi ngày bốn canh giờ rèn luyện thân thể chẳng phải chiếm dụng thời gian tu luyện khí hải?"

Phảng phất nhớ lại những ngày gian khổ rèn luyện thân thể, gã mỉm cười vỗ vai y: "Muốn có thực lực thì phải trả giá. Nói chung khi thân thể ngươi đạt đến cường độ nhất định, ta sẽ dạy ngươi một pho luyện thể chi thuật có thể đề thăng đến võ sư."

Gã đương nhiên không truyền thụ Nguyên Thần quyết, nhưng Ngũ Cầm quyền ở cảnh giới Nghĩ hình thì có thể. Tỷ như Lôi bàn tử tu luyện thổ nguyên khí hải, nếu luyện hùng thế, tuyệt đối thu được lợi ích không nhỏ, tấn nhập võ sư không phải là việc xa vọng.

Võ... Võ sư!? Lôi bàn tử kinh ngạc, nhưng y lập tức hiểu ra. Diệp Phong mười sáu tuổi mà luyện thể đã vượt hơn võ sĩ, đạt đến võ sư chắc không phải nói ngoa. Y tu luyện khí hải cũng vì mong có ngày tấn nhập võ sư mà thôi. Y có cảm giác vận mệnh mình sẽ biến đổi dưới tay Diệp Phong, nên lòng gã đi đến quyết định, mục quang trở nên cực kỳ kiên định.

Trầm mặc một lúc, Lôi bàn tử lại nêu lên vấn đề: "Ngày mai là kỳ thi tốt nghiệp của lớp cao cấp, lão đại có đi xem không?"

"Thi cử thôi mà, có gì đáng xem?" Gã bĩu môi, đã liên tục tha dự hai màn thi, kỳ thật không có gì hay ho.

"Thi thì đúng là không có gì hay, nhưng sau đó sẽ có nhiều thế lực Vân Châu đến chiêu lãm tốt nghiệp sinh. Lúc đó sẽ thấy nhiều cường giả."

"À," gã máy động: "Vân Châu tứ đại thế lực đều phái người tới?"

"Đương nhiên, nhưng muốn được các thế lực như thế chọn thì thực lực và tiềm lực của học viên đều không thấp. Nhiều đạo sư và giáo sư trong học viện là người của tứ đại thế lực, những học viên đạt tiêu chuẩn sớm được được mời trước, đợi đến khi tốt nghiệp mới được chọn là chuyện gần như không thể nào." Lôi bàn tử giải thích.

Thấy gã hình như hứng thú với tứ đại thế lực, Lôi bàn tử đột nhiên nhớ ra một việc: "Đúng rồi, lúc ta đến học viện ghi danh, nghe nói Lục Lâm bang thiếu chủ bị một thiếu niên của một tiểu gia tộc sát hại, hiện tại vẫn đang truy tìm hung thủ."

"Ta cũng có nghe." Diệp Phong mỉm cười.

"Tô Chiến Thiên năm xưa thu một nghĩa tử, nghe nói thiên phú rất khá. Hiện tại Tô Kiệt chết, hắn nghiễm nhiên trở thành thiếu chủ thứ hai của Lục Lâm bang, hình như lần này hắn dẫn người đến Võ Dung học viện chọn nhân thủ. Tô Long đạo sư bị ngươi làm mất mặt hôm nay cũng rời học viện đi nghênh tiếp vị tân thiếu chủ này, chắc muốn tạo quan hệ về sau. Tốt nhất ngươi không nên rời học viện, bằng không người Lục Lâm bang sẽ nhân cơ hội mà ra tay với ngươi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất