Chúng nhân Tụ Nghĩa xã lặng lẽ phục kích ở chỗ cũ, nóng lòng chờ đợi.
Sau cùng thân ảnh Lý lão xuất hiện gần đó, nhanh chóng tiến đến chỗ chúng nhân.
"Lý lão, thế nào rồi?" Lăng Vân hỏi vội.
"Không ngờ học viện của các vị còn có nhân vật thế này." Lý lão vẫn tỏ ra không tin được: "Món hàng lần này lại do Lục Sơn thành La Xán thân tự áp trận. Bất quá Mộc Phong lôi kéo hắn rồi, đội xe sẽ nhanh chóng đến đây thôi."
"La Xán? Lục Sơn thành thành chủ? Nghe nói hắn vừa tấn nhập thất giai võ sư! Mộc Phong chẳng phải sẽ nguy hiểm ư?" Lý Ngọc cả kinh.
"Theo lão phu thì chưa hẳn… tốc độ của Mộc Phong kinh nhân, giữ mình một lúc thì không thành vấn đề. La Xán tuy thất giai nhưng là thổ nguyên khí hải tu luyện giả, có lẽ Mộc Phong cầm chân được hắn." Lý lão hiển nhiên đánh giá Diệp Phong rất cao, chúng nhân đều ngạc nhiên.
Một võ sĩ cầm chân thất giai võ sư? Không ai dám tin việc như thế.
"Không cần nói nhiều nữa, Mộc Phong đã hành động thì chúng ta cũng nên động thủ." Tuy Diệp Phong chấn động chúng nhân một phen nhưng giờ không phải lúc bàn luận, đội xe của Lục Lâm bang lờ mờ xuất hiện trong thị tuyến.
"Đợi khi đội xe hoàn toàn lọt vào bẫy thì chúng ta phát động cơ quan!" Lý Ngọc phất tay, chúng nhân liền theo kế hoạch tản ra.
Tốc độ của đội xe Lục Lâm bang chậm hơn dự định nhiều. Mặt sẹo khống chế việc phát động cơ quan, trán đầm đìa mồ hôi, tay cũng hơi run lên đợi địch nhân vào hết khu vực dự định.
Còn cách mười thước…
Bảy thước…
Năm thước…
"Hả, vật gì đây?" Một lâu la Lục Lâm bang tựa hồ nhận ra manh mối, dừng chận lại di di xuống mặt đất bằng phẳng, lộ ra thiết khí như móc câu được chôn ở dưới.
"Phi toa tiễn? Có bẫy." Hắn biến sắc hô to.
Phi toa tiền là loại ám khí phổ thông phát động từ dưới mặt đất, phần lớn dùng để phục kích khi các bang phái tranh đấu, có thể từ dưới ta tấc dất bắn ra phi tiêu hai lưỡi sắc bén, uy lực kinh nhân, tạo ra lực sát thương nhất định với cao giai võ sĩ khi không phòng bị. Hình dáng như tiễn đao nên được gọi là phi toa tiễn.
Viên lâu la lập tức biết là có mai phục, hai võ sư đi trước đội xe dừng chân, nhìn quanh đầy giới bị, chúng nhân cũng thi nhau tuốt vũ khí, tìm kỹ quanh đó.
Do cơ quan phi toa tiễn chôn quá vội vàng nên vẫn lộ dấu vết. Nhưng lúc đó đại bộ phận nhân viên hộ tống đội xe đã lọt vào bẫy.
"Lập tức phát động bẫy." Lý Ngọc cả quyết, mặt sẹo không nén được nữa, kéo dây thừng.
Mặt đất tức thì lấp lánh ngân quang, mấy chục mũi phi toa tiễn bay ra, nhắm vào đội nhân mã hộ tống đoàn xe. Bẫy rập bị phát hiện nên đại đa số lâu la đều có chuẩn bị, nhao nhao múa đao kiếm ngăn chặn được phần lớn ám khí nhưng vẫn có bảy, tám tên bị trúng phi toa tiễn, máu phun ra gục xuống.
"Ai, mà dám ám toán người của Lục Lâm bang!" Võ sư dẫn đầu quát to, đồng thời chỉ huy chúng nhân nhanh chóng bảo vệ đội xe, hình thành trận thế phòng ngự.
"Vù!"
Thinh không lại bay tới bốn tấm lưới lớn buộc đầy dao sắc lấp lánh u quang lục sẫm, thoáng nhìn là biết có thoa độc dược lợi hại. Lưỡi từ bốn phía bay lại, trùm kín quá nửa toán lâu la đi trước.
"A!"
"A!"
Mười mấy lâu la không kịp phòng bị, bị hai tấm lưới trùm kín, thân thể tóe máu vì bị đao cắt trúng, thoáng sau những lâu la trúng độc đều sùi bọt mép, mặt đen xì ngã gục.
Hai tấm lưới bị hai võ sư phẫn nộ và mấy cao giai võ sĩ chẻ tan, không thu được hiệu quả.
Bây rập của Tụ Nghĩa xã nhắm vào lâu la thực lực từ trung giai võ sĩ trở xuống, triệt tiêu ưu thế nhân số của đối phương để giảm bớt áp lực khi chiến đấu. Thực lực của lâu la tuy không mạnh nhưng nếu quá đông thì cũng uy hiếp không nhỏ đến họ, vốn chỉ có thực lực võ sĩ.
Sau hai lần tập kích, lâu la của Lục Lâm bang thiệt hại một nửa, chỉ còn lại hơn chục tên kinh hãi co cụm lại, tìm tìm kiếm kiếm địch nhân vô danh. Có lẽ mấy năm nay uy danh của Lục Lâm bang quá thịnh, chúng không ngờ rằng tại địa bàn của mình mà còn bị mai phục.
Đang lúc Lục Lâm bang chúng nhân kinh hồn bạt vía thì trong rừng vang lên tiếng hò hét động trời, hơn hai mươi thân ảnh nhanh nhẹn vung binh khí sáng loáng lao vào đội xe. Mỗi người đều che mặt bằng vải đen, không ai nhận ra được thân phận của họ.
"Muốn chết!" Những người bịt mặt phục kích đều có thực lực võ sĩ, hai võ sư hộ tống mắt lóe hàn quang, cùng lao lên.
"Đối thủ của các hạ là ta." Trường kiếm trong tay Lý lão lóe lên, thân kiếm phân ra ba đạo kim nguyên khí nhận, đâm vào tam giai võ sư. Đối thủ lạnh buốt cõi lòng, buộc phai tập trung tinh thần ứng phó.
"Tính mạng ngươi là của ta." Lăng Thiên hú vang, trường thương phủ một lớp thanh sắc năng lượng, thâ thể hóa thành cầu vồng chặn nhị giai võ sư định lao lên tăng viện lại.
Chỉ cần tạm thời cầm chân hai võ sư, với lực lượng hơn hai mươi cao giai võ sĩ của Tụ Nghĩa xã sẽ không gặp vấn đề gì hạ gục đội địch nhân cùng cấp và hai mươi lâu la còn lại. Vốn có cừu hận với Lục Lâm bang, lại thêm sĩ khí lên cao trong lần đầu giao phong, bọn Lý Ngọc như hổ vào đàn dê, dốc sức chém giết.
oOo
Đồng thời, cách xa đội vài dặm, hai bóng người đang đuổi theo nhau.
"Tặc tử, ngươi không chạy được đâu." La thành chủ lúc đó chỉ cách ba, bốn thước, chận giậm mạnh, hắc măng dấy lên một viên đá lớn cỡ đầu người lao vào hậu tâm Diệp Phong.
Sau lưng vang lên tiếng rít gió vù vù, lực đạo không hề nhẹ, gã không dám chậm trễ, lách mình tránh đi. Bất quá tốc độ cũng vì thế mà chậm lại, độ linh hoạt của kim nguyên lực hơn hẳn thổ nguyên nhưng không thể bằng mộc nguyên.
La Xán đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, chân phát ra một dải hắc sắc thổ nguyên hình cầu, nhảy vụt lên, hai tay to như cái quạt mang theo hắc quang dày đặc chụp vào vai Diệp Phong. Gã vừa lắc mình, trọng tâm chưa vững, khó lòng tránh được.
Kinh cức thứ giáp!
Ưu thế lớn nhất của môn võ kỹ này là chỉ cần không phát động phản kích thì không tiêu hao kim nguyên lực. Dù thực sự phản kích thì độ tiêu hao cũng không bằng một phần năm công kích võ kỹ, chỉ khi khởi động hiệu quả phòng ngự thì mới hao tổn nhiều năng lượng.
Ngoài da gã vẫn giữ lại lớp giáp gai, thấy không tránh được ngọn trảo thì đành chậm tốc đọ lại, hai tay loáng thoáng ánh lên kim mang như mũi dùi nhọn nghênh đón đối phương.
Chát!
Một luồng đại lực nhanh chóng hóa giải lớp thứ giáp phòng ngự của gã, thuận theo hai tay tràn vào thể nội. Sắc mặt gã trắng nhợt, văng đi xa, lăn mấy vòng dưới đất rồi mới dàng lại được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
Lực công kích của thất giai võ sư quả nhiên bất phàm, đặc biệt đối phương là thổ nguyên võ sư. Nếu không nhờ gã nhục thể phi phàm, hơn nữa khi thổ nguyên chi lực của đối phương nhập thể đã bị gã lén vận thổ nguyên khí hải hóa giải thì e rằng với phòng ngự của thứ giáp tất đã trọng thương.
Đặc tính phản lại công kích của thứ giáp vốn không phá được thổ giáp năng lượng trên tay La Xán.
Khá phiền hà đây. Gã liếm môi, có nên dùng Tru Thần cung diệt trừ đối phương hay không? Tuy nửa năm nay thực lực của gã tăng nhanh, nhưng tuyệt đối chưa đến mức sánh được với thất giai võ sư.
Bất quá sử dụng Tru Thần cung có nhiều trở ngại, gã không muốn Tô Chiến Thiên trút món nợ phục kích này lên đầu mình.
Nửa năm trước giết Tô Long xong, gã liền trở thành địch nhân số một của Lục Lâm bang, Tô Chiến Thiên thậm chí từng tự thân dẫn nhân mã đến muốn thương lượng với Võ Dung học viện, muốn vào trong tìm manh mối, bất quá Võ Dung học viện đời nào chịu phá hoại quy củ, sau cùng viện trưởng ra mặt mới dẹp được cơn điên của hắn.
Nửa năm nay gã khép mình rất kỹ, không hành động gì thêm. Tuy lợi dụng khí hải đã chuyển đổi thì thân phận không bị lộ nhưng ánh mắt hoài nghi đã hướng vào gã, buộc gã phải cẩn thận.
Một khi gã dùng Tru Thần cung diệt sát La Xán, chắc chắn Tô Chiến Thiên sẽ vì thế mà gây sóng gió với học viện. Gã không sợ hắn nhưng thành viên Tụ Nghĩa xã có thể sẽ bị liên lụy. Người thông minh một chút sẽ thấy ngay việc gã lôi kéo La Xán có quan hệ với việc phục kích.
Trước kia gã luôn hành động một mình, nếu có manh mối để lại thì cũng dễ dàng qua mắt đối phương vì có khai hải hai thuộc tính. Nhưng lần phục kích này đông người tham dự, nếu Tô Chiến Thiên điều tra đến cùng, rất có thể sẽ liên lụy đến Tụ Nghĩa xã. Gã không muốn thấy điều đó.
Nhưng nếu chỉ là một chuyến hàng bình thường, Tô Chiến Thiên khẳng định sẽ không trọng thị. Hiện tai hắn đang dồn sức tìm kiếm Diệp Phong, không còn tinh lực lo những việc vặt này. Chỉ cần không liên can đến Diệp Phong, tổng bộ sẽ để Lục Sơn thành tự điều tra, dù không có kết quả cũng sẽ cho qua.
Nên dù rất muốn một tên giải quyết địch nhân khó chịu này nhưng vì đại cục, gã đành tận lực chống cự, thậm chí không dám lộ ra cả thổ nguyên lực.
"Chút thực lực này mà cũng ngông cuồng trước mặt lão phu." La Xán cười hung ác, rảo bước tiến tới. Màn giao phong xáp lá cà vừa rồi, hắn đã hiểu được bài tẩy của Diệp Phong, gã tuy mạnh hơn võ sư cấp thấp một chút nhưng chỉ hữu hạn, trước mặt hắn thì không có nửa phần hy vọng.
Tuy một võ sĩ có được thực lực này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, bất quá điều đó không trọng yếu, chỉ cần chế ngự được đối phương thì bí mật gì cũng sẽ phải phun ra hết.
"Huênh hoang trước mặt ngươi thì thực lực này là đủ." Diệp Phong cười lạnh, lấy ra một viên bát phẩm kim nguyên đơn nhét vào miệng.
Thoáng sau, kim sắc quang mang lờ mờ quanh mình gã rực lên, hai tay được phủ kín thứ giáp rực rỡ dùi nhọn, lưỡi dao và câu bén khiến đối thủ lạnh mình.