Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 240: Nếm một bổng của ta

Nghe Âu Dương Ngột đánh giá như vậy, Diệp Phong không giận. Thực lực của gã hiện giờ mà ngạnh tiếp với đối phương có lẽ không có xác suất thắng cao, nhưng nếu lão khinh thị gã thì sao không chịu lép một chút, đợi thời cơ thích hợp mới dốc toàn lực kích bại đối thủ.

Ỷ trượng lớn nhất của gã là ba loại Thần thông thuật và nuốt nguyên đơn để nâng cao uy lực công kích. Một khi bạo phát sức mạnh thì dù đối phương là nhị giai võ tông cũng phải nếm đòn.

Chỉ có điều Âu Dương Ngột thân là võ tông, không cần nói tới kinh nghiệm chiến đấu thì thủ đoạn sử dụng thủy nguyên lực cũng phi phàm. Nếu vội để lộ bài tẩy, gã không thể nhất kích đắc thủ. Lần chịu lép này phải giả sao cho thật giống.

Gã ngầm vận Thiết bì thuật lên, với cường độ nhục thể sẵn có cộng thêm Thần thông thuật phụ trợ, cầm cự một lúc với võ tông chắc không đến nỗi quá khó khăn. Thủy nguyên lực võ giả không thiện nghệ công kích, chỉ cực kỳ khó chơi, thân pháp phiêu hốt quỷ dị, nhưng đấu với đối thủ có thực lực kém hơn cũng phải phí công mới chiếm được thượng phong.

Vòng nước mà Âu Dương Ngột ném vào Mộ Dung Tử Thanh cũng bị thương ảnh mờ mịt của cô đâm tan. Tấn cấp rồi, thực lực của cô đại tiến, đối phương công kích thăm dò thế này tất nhiên không làm gì được.

"Xem ra các ngươi định chống cự đến cùng đây." Âu Dương Ngột khinh miệt cười lạnh, không cho cả hai kịp lấy hơi, hai tay lại dấy lên lam sắc thủy khí.

Thủy nguyên năng lượng trên tay lão hóa thành hai con thủy giao một to một nhỏ lượn vòng dưới đất, cuốn vô số cãnh gãy lá khô lên như lớp vảy xám. Mớ cành lá được năng lượng dồn vào liền biến thành cực kỳ cứng chắc như thép luyện, đập vào thân người chắc chắn không dễ chịu.

Luồng lớn đổ vào Diệp Phong, thanh thế cực kỳ kinh nhân, còn đạo nhỏ uốn mình quấn lấy Mộ Dung Tử Thanh. Một đấu với hai nhưng lão cực kỳ nhàn nhã.

Diệp Phong tuy có Thiết bì thuật bảo vệ nhưng không dám chậm trễ, mộc bổng đập mạnh ra, định đánh đứt đôi thủy giao.

Chát! Thủy giao thân thể thô tháp, tất nhiên không tránh được ngọn bổng, thân thể do thủy nguyên hình thành mềm mại lại đàn hồi, Diệp Phong dốc toàn lực nhưng thủy giao chỉ hơi oằn người rồi tản lực đạo ra toàn thân. Nơi trúng đòn ánh lên lam quang nhàn nhạt nhưng không tạo thành tổn hại thực sự với thủy giao.

Nghiệt súc năng lượng này ngẩng cao đầu, quấn quanh như ý bổng, đập tới. Diệp Phong không dám ngạnh tiếp, lùi lại thật nhanh, thủy giao bám sát gã, ra vẻ quyết tâm không buông.

"Thập nhị - điệp chấn!" Tay cầm như ý bổng rung mạnh, liên hoàn chấn kích dồn vào thân bổng giáng mạnh, lam sắc hư thể của thủy giao hơi run lên rồi hóa thành vô số giọt lớn cỡ nắm tay.

Âu Dương Ngột hơi nheo mắt, những giọt năng lượng nổ tung, cành khô lá rụng phủ phía trên văng xa, đổ vào Diệp Phong.

"Chát, chát, chát chát…" Một tràng tiếng động vang lên giòn tan, gã lùi lại liên tục gần chục thước mới đứng vững được, thổ nguyên hộ giáp thủng lỗ chỗ, cực kỳ thê thảm.

"Chà, tiểu tử ngươi còn chịu được hả?" Âu Dương Ngột lúc đó mới hơi kinh ngạc.

Những chỗ trúng đòn trên mình Diệp Phong đỏ ửng, sưng vù, nhưng không có gì đáng ngại. Gã thầm hổ hẹn, được Thiết bì thuật hộ thể mà vẫn bị thương, nếu chỉ dùng nguyên lực phòng hộ, e rằng giờ này đã trọng thương. Một nhánh cành khô không có uy lực gì nhưng mấy trăm nhanh rợp trời thì uy lực thập phần kinh nhân.

Mộ Dung Tử Thanh vẫn bị thủy gian cầm chân, xem ra tạm thời không thể phân cao thấp, đấu xáp lá cà thế này, cô chỉ có thể thi triển Vạn thiên điệp ảo thích, võ kỹ công kích này tuy lực sát thương lớn nhưng lực đạo công kích không mạnh. Thủy giao hình thành từ năng lượng tất nhiên không sợ, dù thân thể có bao nhiêu vết thương cũng sẽ nhanh chóng lành lại. Còn sức mạnh công kích như Ngân long liệt hồ kích cần có thời gian chuẩn bị và cự ly giảm xung thì phát huy được uy lực.

Âu Dương Ngột hiển nhiên rất hiểu cô, khẽ tách chút tinh lực ra là vây khốn được. Lão dồn phần lớn chú ý lên mình Diệp Phong, chỉ cần bắt được tiểu tử này, cô tất sẽ ngoan ngoãn chịu trói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tuy chỉ có thể phát huy tám phần thực lực, đủ rồi.

"Thất phẩm võ kỹ: Linh xà phân vũ!" Âu Dương Ngột thấy công kích vô hiệu liển nổi giận, thi triển bản lĩnh thật sự.

Một dải lam quang từ thể nội lão phun ra, hóa thành mười mấy con thủy xà lớn cỡ cánh tay, dài chừng hai, ba trượng, rít lên khe khẽ rồi lao bổ vào Diệp Phong.

Mỗi con lam xà chỉ bằng một phần sáu thể tích thủy giao nhưng độ ngưng luyện của thủy nguyên lực lai vượt xa, hà huống số lượng lại thập phần kinh nhân, nếu bị toàn bộ đánh trúng, dù võ tông thật sự cũng mất nửa cái mạng.

Mười mấy đạo công kích này tự động tản ra, vây kín tứ phía quanh gã, buộc gã phải thụt lùi để tránh né. Linh xà đang du động cũng như vật sống, tự động đỏi vị trí theo gã.

Khắp trời toàn là thủy xà ngoằn ngoèo, nếu không bị Tử mẫu hoàn hạn chế, có lẽ gã thi triển được Tật phong thuật thoát thân, chứ hiện giờ không thể.

Xem ra chỉ còn cách ngạnh tiếp, gã dốc sức điều động thổ nguyên khí hải, năng lượng hộ giáp quanh người được tu bổ hoàn chỉnh, hơn nữa còn dấy lên từng làn sóng.

"Điệp chấn phòng ngự!" Nếu chỉ tính riêng về sức phòng ngự, điệp chấn phòng ngự còn trên Kinh cức thứ giáp.

Như ý bổng biến thành một cái bánh xe quay tít, hình thành lớp chướng ngại xanh nhạt trước mặt.

"Để ta lĩnh giáo uy lực thật sự của võ tông xem sao." Mắt gã toàn là đấu chí.

Ầm. Gần như toàn bộ linh xà đồng thời giáng vào chướng ngại đầu tiên do Diệp Phong tạo ra, như ý bổng múa tít dấy lên lam ảnh ngút trời, đảo ngược va vào ngực gã. Nơi gã đứng, mặt đất rung rinh, lam sắc thủy ảnh xung thiên, hình thành một màn nước che kín thị tuyến, trong màn nước liên tục phun ra thủy tiễn, đánh trúng cây cối quanh đó, xuyên thành vô số lỗ, uy lực kinh nhân.

"Mộc Phong!" Cảm thụ được dưới chân rung lên, Mộ Dung Tử Thanh nhìn sang gã, sắc mặt nhợt đi, võ kỹ uy lực như thế thì gã sao đỡ nổi?

"Giờ muốn cầu xin cũng muộn rồi, trúng Linh xà phân vũ của ta rồi thì dù năng lực phòng ngự có mạnh nữa cũng sẽ bị ép nát hết xương cốt. Dù không chết cũng tàn phế cả đời." Âu Dương Ngột nở nụ cười nanh ác.

Màn nước lại sóng sánh mấy chục giây, trong nhà tù năng lượng do giá thủy nguyên lực hình thành, áp lực kinh nhân, dù thất giai điên phong võ sư bị khốn trong đó cũng sẽ vỡ nát nội tạng và xương cốt rồi mất mạng. Âu Dương Ngột đánh giá Diệp Phong cao đến đâu cũng không nghĩ gã có thủ đoạn phòng ngự ở cấp võ tông.

Công kích tan đi, thủy ảnh ngợp trời rút theo, tứ phía còn bao trùm trong màn nước mênh mông. Nụ cười trên mặt Âu Dương Ngột chưa tan thì chợt biến sắc, nhìn vào màn nước với vẻ không tin nổi. Lão cảm ứng được một luồng năng lượng kinh hồn đang nhanh chóng khuếch đại.

Sao có thể? Một xú tiểu tử lại không hôn mê dưới áp lực của Linh xà phân vũ, hơn nữa còn phản kích được. Đúng là điên cuồng. Dù là võ tông e rằng cũng phải tốn không ít thủ đoạn mới chống chọi được áp lực vô cùng này.

"Vù," một cây thanh sắc mộc bổng dài ngoằng xuyên thấu thủy vụ, đâm thẳng tới. Đầu bổng hướng tới Âu Dương Ngột như bách niên lão thụ, khiến người ta có cảm giác nặng nề.

"Vũ khí này sao lại đột nhiên dài như thế?" Âu Dương Ngột kinh nghi bất định, lão chưa từng nghe nói đến cây bổng nào thần kỳ thế này, dài như thế e rằng nặng đến mấy trăm cân, đối phương sao lại thi triển dễ dàng như vậy?

"Đến lượt ta công kích rồi, nếm thử một bổng này." Gã nắm chắc thông thiên cự bổng, từ trong màn nước lao ra, khí thế hung mãnh.

Mộ Dung Tử Thanh hớn hở, đang lúc xáo động nên suýt nữa bị thủy xà đánh trúng. Cũng may Âu Dương Ngột tập trung hết tinh thần vào Diệp Phong, không chú ý đến nên cô thoát được.

"Võ sư nhỏ nhoi mà dám ngông cuồng." Quanh mình Âu Dương Ngột dấy lên thủy nguyên năng lượng, vây bọc chặt chẽ lấy mình lão.

Phòng ngự của võ tông đâu dễ bị phá. Âu Dương Ngột trừ cả kinh ra thì không lo lắng gì. Diệp Phong trúng một chiêu Linh xà phân vũ, không nhân cơ hội điều tức hồi lực mà lỗ mãng ngạnh tiếp với lão. Đợi khi gã thi triển xong công kích, sức cùng lực kiệt thì lão sẽ dốc toàn lực chế phục. Đôi con ngươi già nua ánh lên nụ cười lạnh.

Diệp Phong lao ra khỏi màn nước, Âu Dương Ngột phát hiện đầu tóc gã rối bù, y phục tan nát, làn da trợn mịn xuất hiện nhiều vết sưng vù, miệng cũng rỉ máu. Đòn toàn lực của lão không thu được hiệu quả mong muốn mà càng tăng thêm lòng tự tin cho gã.

"Thập nhị điệp chấn!" Trước khi lao ra, gã đã ngậm hai viên thất phẩm nguyên đơn vào mồm. Mộc nguyên đơn trực tiếp trôi xuống, như ý bổng hiện rõ hình thể.

Cự bổng mang theo áp lực khủng khiếp giáng vào màn nước của Âu Dương Ngột. hai cây đại thụ ngăn giữa lập tức gãy gục, hoàn toàn không làm đòn công kích ngưng trệ nửa phần. Vô số bùn đất, lá khô bị dòng khí cuốn tung lên không, tụ thành một vạt lớn.

Ầm. Một góc màn nước lõm xuống, thân bổng bị chặn lại không thể tiến thêm phân nào, đại lực bị phân tán ra khắp màn nước, thủy nguyên năng lượng phiêu tán hóa thành thủy vụ bay lên. Vòng nước quanh người Âu Dương Ngột thu lại một nửa.

"Võ kỹ mạnh thật." Với nhãn quang của Âu Dương Ngột tất nhiên nhận ra chiêu võ kỹ này không kém hơn Linh xà phân vũ, bất giác thầm gật đầu: "Cũng chỉ thế mà thôi, nếu gã tấn cấp đến võ tông thì có thể trọng thương được ta. Địch nhân nguy hiểm thế này, nhất định không được để cho trưởng thành."

Đã quyết định rồi, Âu Dương Ngột lại dồn nguyên lực phản kích.

"Bổng thứ hai." Gã quát to, hai tay phát ra tiếng kêu tanh tách, to lên gấp đôi.

"Cự lực thuật!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất