"Các hạ sao không truy sát hai người đào tẩu? Lẽ nào không sợ họ mời viện binh?" Kim Thiên Dực ôm một tia hy vọng sau cùng, ý đồ kéo dài thêm một ngày.
"Ta giết ai, không đến phiên ngươi lo." Diệp Phong mỉm cười như gió xuân thổi tới, mục quang quỷ dị: "Yên tâm, hôm nay… chưa đến lượt ngươi."
Chúng nhân nhìn nhau, biết hôm nay khó lòng tránh khỏi chiến đấu. Hai cao giai võ tông và một trung giai võ tông của Duệ Kim tông, cộng thêm điên phong võ tông Diêm Hắc La cùng nhảy ra vây lấy Diệp Phong. Kim Thiên Dực thận trọng lùi lại một đoạn, thương thế do Thẩm Lan gây ra cho hắn chưa lành, gia nhập trận chiến chỉ tổ vướng bận chúng nhân.
"Các vị đừng nên chia rẽ, hôm nay mà bại thì không ai sống sót được đâu." Diêm Hắc La hiển nhiên e dè người Duệ Kim tông, sợ bị đưa vào tròng.
"Diêm huynh cứ yên tâm, bọn mỗ biết lợi hại." Ba võ tông Duệ Kim tông nghiêm túc gật đầu.
Nếu hôm nay đối phương lấy mạng bốn người thì hai người còn lại không thể sống đến ngày mai. Không ai ngu xuẩn cả, tất nhiên không so kè kế mưu trong thời khắc quan trọng này, chỉ cần bắt sống được Diệp Phong là có vốn để bảo mệnh. Liên lạc được với tông mon thì dù hoàng cấp yêu thú thật sự cũng không khiến chúng lo lắng.
Bốn người vây quanh Diệp Phong sẵn sàng dàn trận, không vội công kích, mục đích của chúng không phải giết chết mà là bắt sống gã. Hơn nữa phải một đòn thành công ngay, không để Phong loan có thời gian đến cứu viện. Ba trong số chúng là cao thủ hàng đầu đẳng cấp võ tông, tu vi thì Diêm Hắc La hơn hai cao giai hộ vệ, nhưng chúng là môn nhân Duệ Kim tông nên đẳng cấp công pháp và võ kỹ lại vượt xa. Luận thực lực chân chính, hai cao giai võ tông Duệ Kim tông còn hơn một chút.
Có ba võ tông cấp cao cộng thêm một trung giai võ tông, chỉ cần không đối phó võ tôn thì có gì mà không thực hiện được? Đối diện với thần bí nhân chỉ có tu vi tối cao là võ tông tam giai như Diệp Phong thì chúng cực kỳ tin tưởng. Phiền hà duy nhất là phải bắt sống mà không trọng thương gã để rồi kích nộ Phong loan.
"Cẩn thận ám chiêu của hắn." Diêm Hắc La rít lên, Quan Phán U vì sơ ý nhất thời mà gục ngã dưới Linh tê nhất chỉ. Tuy đánh lén nhưng lực sát thương đó khiến tất cả cảnh giác.
"Thương lượng xong chưa? Xong rồi thì nạp mạng đi." Nguyên lực trong thể nội Diệp Phong bùng lên, toàn thân chìm trong kim mang.
Tấn tật thuật! Thân hình gã loáng lên như quỷ mị, biến mất khỏi chỗ đứng. Bốn đối thủ lạnh mình, tốc độ quá đáng sợ.
Thuận theo hướng gã lắc mình, chính là chỗ Kim Thiên Dực.
"Bảo vệ thiếu tông chủ!" Ba hộ vệ Duệ Kim tông cuống lên, bất chấp tất cả lao vào lưng Diệp Phong, thế công lăng lệ dồn nén đến đỉnh điểm. Kim Thiên Dực là mầm non ưu tú sau cùng của Duệ Kim tông, hắn chết rồi thì cả ba có về đến tông môn cũng sẽ bị trách phạt nghiêm khắc.
Gã mỉm cười trào lộng với Kim Thiên Dực, thân thể lượn nhanh, đảo hướng bổ tới. Người chưa đến, hai tay một tả một hữu búng ra hai đạo kim quang nghênh đón hai cao giai võ tông.
"Cẩn thận." Cả hai kinh hãi, đẩy nguyên lực dưới chân đến cực điểm, cong thân thể theo tư thế quái dị, tránh khỏi kim quang, đồng thời giăng lên phòng ngực trước mặt.
Nhưng gã không thèm để ý đến chúng, thân hình không hề đình trệ xuyên qua hai người, quyền đầu chứa năng lượng sắc bén hùng hồn, kim mang hóa thành gai nhọn mọc khắp trên đó, căng tay kêu tanh tách, giáng vào trung giai võ tông đang lao theo sát gót.
Chát một tiếng đùng đục, quyền phong giáng trúng ngực kẻ đó. Cùng với tiếng xương vỡ, hắn bị hất văng đi xa, để lại một vệt máu đỏ chói mắt trên không, lăn xuống đất nằm bất động, không rõ sống chết.
Hóa ra hai đạo kim quang lúc trước hoàn toàn không được Diệp Phong vận kim nguyên, chỉ dọa nạt đối phương. Đối phương e dè Linh tê nhất chỉ của gã, không kịp suy tính nên mắc hỡm, bị gã tìm được kẽ hở, chỉ một đòn là trúng. Tu vi của Diệp Phong không cao nhưng uy năng hỗn hợp tương sinh chi lực và Thần thông thuật thì không kém hơn điên phong võ tông, đối phương tu vi chỉ là trung giai, lại không đề phòng, đương nhiên không thoát được. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
"Ha ha, kém quá… lẽ nào các ngươi chỉ có thực lực thế này?" Thân ảnh mơ hồ dần ngưng tụ, gã lại xuất hiện trong trường, không hề kiêng kỵ gì cười nhạo đối phương.
Trong tích tắc Diệp Phong giải quyết một đồng bạn ngay trước mắt, ba người còn lại đều thấy bất an, xem ra địch nhân không dễ đối phó như chúng tưởng tượng. Thậm chí có thể nói là khá khó chơi.
Lần đánh lén vừa rồi của gã không thể coi thường, không phải cứ có tu vi cao là thực hiện được. Nếu thiếu kinh nghiệm chiến đấu phong phú hoặc thiếu tự tin vào thực lực của mình thì quyết không thể hoàn thành. Võ tông tại trường đều là cao thủ, trung giai võ tông lúc trước chỉ hơi cầm chân được Diệp Phong thì gã sẽ sa và trùng trùng bao vây của ba người, hứng chịu thế công lăng lệ từ ba hướng. Có thể nói rằng một chiêu đó thập phần mạo hiểm.
Nhưng sau rốt gã vẫn thực hiện được. Cả quá trình diễn ra rất nhẹ nhàng, một chiêu là khiến trung giai võ tông không chống cự nổi. Họ không ngờ trừ Linh tê nhất chỉ, lực đạo trên quyền đầu của gã cũng lợi hại như thế.
"Xú tiểu tử, dám mục trung vô nhân như vậy hả." Diêm Hắc La nổi giận, Diệp Phong giết đồng bạn thân mật nhất của y, tất nhiên y phải phẫn hận vô cùng.
Cả ba đồng thời vận khí tức đến cực độ, khí thế võ tông từ các hướng khác nhau dồn lên Diệp Phong. Hùng hậu, bàng bạc! Chúng không hẹn mà cùng đổi ý.
Trận này không thể nương tay. Phải liều mạng để trọng thương Diệp Phong rồi hợp lực bắt gã, bằng không bị gã thừa cơ chia cắt thì hối hận cũng muộn rồi.
Áp bức tuyệt đối từ khí thế trong trường khiến ba người vững tâm hơn hẳn. Nói đến cùng, thực lực của Diệp Phong cũng chỉ là điên phong võ tông, ba người đều có thực lực tương đương với gã, có gì đáng lo.
"Cuối cùng cũng xuất toàn lực hả?" Khóe môi gã nhếch lên lạnh lẽo: "Vậy ta cũng cho các ngươi thất thực lực thật sự của ta."
"Thần thông biến!"
Gã quát khẽ, thân thể kêu lên tanh tách, lớp kim mang xán lạn bao phủ bên ngoài thân thể, nháy mắt đã biến thành màu vàng tía, thoáng nhìn là toàn thân lạnh toát. Khí tức hùng hồn từ đó phát ra, lan khắp toàn trường, nháy mắt sau, khí thế do ba người đối phương liên thủ kết thành bị chấn tan, ngược lại bị khí tức của Diệp Phong dồn vào hạ phong.
"Ngươi… thật ra là quái vật gì hả." Kim Thiên Dực thất thanh. Là Duệ Kim tông thiếu tông chủ, kiến thức của hắn rất rộng nhưng chưa từng nghe nói con người tu luyện được loại nguyên lực thế này.
Cả ba cùng tỏ ra chấn động, kinh ngạc tột độ. Trạng thái của gã bộc lộ ra vượt ngoài tưởng tượng của họ, khí tức nguy hiểm từ mình Diệp Phong truyền lại khiến từ đáy lòng chúng dấy lên nỗi bất an thật sâu.
Quỷ Vô Cực nãy giờ dùng khí cơ chốt chặt vào Diệp Phong, giờ tỏ vẻ kinh hãi. Cảm ứng của y xác định rằng khí tức của thần bí nhân đột nhiên biến thành rất lạ lẫm, hơn nữa lúc trước y cảm thụ được linh hồn ấn ký của Diệp Phong, giờ trở nên mờ ảo, rất khó cảm nhận. Nếu không tận mắt thấy gã biến thân, y thật khó mà tin được hai Diệp Phong khí tức khác hẳn nhau là cùng một người.
Kỳ thật cũng không lạ, Diệp Phong biến thân xong, khí hải hoàn toàn thay đổi, thân thể đầy chân nguyên lực cơ hồ ngăn cản được mọi hành động tra xét linh hồn. Dù một võ hoàng đứng trước mặt gã cũng khó phán đoán được Diệp Phong sau khi biến thân là Diệp Phong của lúc trước. Trừ phi chính mắt thấy gã biến thân, không thì gã hoàn toàn có thể lợi dụng Thần thông biến để giả trang thân phận, thậm chí không cần cả dịch dung.
"Quác, quác, quác." Phong loan đột nhiên ré lên chói tai, thân thể to lớn run lên vì hưng phấn, nói với Quỷ Vô Cực bằng giọng cợt nhả: "Tên ngu xuẩn nhà ngươi, tưởng bằng chút thực lực mạt hạng đó uy hiếp được ta sao. Nếu bản tôn thật sự xuất thủ, lại để ngươi biểu diễn nãy giờ hả. Tiểu Phong tử đủ giải quyết toàn bộ các ngươi rồi. Quác, quác, quác."
Sắc mặt Quỷ Vô Cực trở nên cực kỳ khó coi, lòng đầy hổ thẹn. Hóa ra từ đầu đến cuối đối phương không thèm nhìn đến y, khiến y tưởng mình đã có cách đối phó với yêu thú này.
Bất quá, đối phương coi tam giai võ tôn như y là vô dụng chăng. Coi thường ta, nhất định sẽ phải trả giá. Quỷ Vô Cực thầm gầm lên, tưởng một tiểu tử võ tông dựa vào bí pháp biến thân nào đó đánh bại được ta chắc? Không thể nào.
"Tôn giá không xuất thủ?" Quỷ Vô Cực mắt ánh lên hàn tinh.
"Lời bản tôn chưa bao giờ sai, ngươi thắng được y, bản tôn tuyệt đối không khó dễ ngươi." Phong loạn gục gặc đầu nói.
Diệp Phong bắt đầu phát uy ở phía dưới.
"Cự trảo Thần thông thuật!" Gương mặt gã được kim nguyên che phủ trông đầy quỷ dị, tay phải chợt dài ra thành trượng rưỡi, đồng thời bàn tay to lên, ngón tay mọc ra những cái móng to lớn, sắc bén như dao, được tử kim quang hồ vấn vít chung quanh, cực kỳ đáng sợ.
Gã cười hăng hắc, cự trảo lớn ngang nửa thân thể người vung lên như điện, chụp lấy một cao giai võ tông, móng tay sắc lém xuyên qua năng lượng hộ giáp, để lại năm hốc máu trên mình hắn. Đối phương không kịp kêu lên hay giãy giụa đã bị lấy mất sinh cơ.
Thần thông thuật thật sự, uy lực kinh nhân. Cả Diệp Phong cũng cả kinh.