"Ca ca!" Trong lúc Diệp Phong kinh ngạc, Hạ Kỳ Lạp hân hoan lao ra, nhảy vào lòng gã. Ôm tấm thân của đối phương, hồi lâu gã vẫn chưa định thần lại.
Gã nãy giờ đoán xem các cường giả mai phục trong thánh sơn giúp họ phá phòng ngự cấm chế là ở đâu ra, nhưng không ngờ là Vu võ di tộc. Không phải gã quên hẳn họ, mà gã không sao ngờ được, chỉ mấy năm mà họ lại xuất hiện nhiều vu hoàng như vậy, xem ra tu luyện Vu võ công pháp đích đích xác xác có chỗ bất phàm.
"Ca ca, Hạ Kỳ Lạp biết ca ca nhất định sẽ đến tìm." Hạ Kỳ Lạp thập phần cao hứng níu tay gã, thân mật dính sát gã như trước. Mấy năm không gặp, vị muội muội như tinh linh này càng lúc càng xinh đẹp, đặc biệt là phong tình đặc biệt dào dạt trên mình cô khiến nhiều võ hoàng suýt rớt tròng.
Diệp Phong cười khổ, lần này gã đế không vì Hạ Kỳ Lạp, bất quá không thể nói ra. Gã đang định hỏi Hạ Kỳ Lạp thật ra là chuyện gì thì đột nhiên cảm giác được sau lưng lạnh buốt, lòng chợt khẩn trương hẳn.
Quả nhiên, lúc gã quay lại thấy Thẩm Lan mỉm cười nhìn Hạ Kỳ Lạp, dáng vẻ đầy mũi của hũ giấm chua, ngữ khí có phần trách móc: "Vị tiểu muội muội này là ai?"
"Đây là Vu võ di tộc mà ta từng nói với muội, bị thánh điện tù cấm tại ngục sơn…" Gã kéo Hạ Kỳ Lạp sang bên để thể hiện hai người không thân mật như thế.
"Trong ngục sơn có Vu võ di tộc thì huynh quả có nói với muội, nhưng còn một muội muội xinh đẹp thế này…" Thẩm Lan hơi bất mãn: "Nếu để Tử Thanh và Hồng Diệp thư thư, họ sẽ không tha cho huynh đâu."
Họ từng nhiều lần hỏi gặng gã có qua lại với nữ tử nào nữa không, gã đều kiên quyết phủ nhận, nên tỏng lòng ba cô, tối đa chỉ coi Vũ Hân là đối tượng thành thư muội trong tương lai, giờ lại mọc ra một tiểu muội muội như tinh linh này, thoạt nhìn là thấy có quan hệ không tệ với gã. Không phải họ quá ghen mà vì không thích việc gã không nói thật, dù tính cách mềm mỏng như Thẩm Lan cũng nổi giận.
"Ngươi là ai?" Không đợi gã đáp, Hạ Kỳ Lạp ưỡn ngực chặn trước mặt Thẩm Lan, nhìn đối phương đầy địch ý. Vì Thẩm Lan xuất hiện nên Diệp Phong mới gạt cô ra, với tâm tư đơn thuần, cô liền coi Thẩm Lan địch nhân.
"Tiểu kỳ lạp, đừng gây loạn." Diệp Phong cuồng lên, vội kéo Hạ Kỳ Lạp lại, ngượng ngùng vuốt mũi giải thích: "Ta không giấu gì các nàng, thật sự ta không có gì với nàng ta. Muội nghĩ xem, năm, sáu năm trước nàng ta mới bao lớn, ta chỉ coi là tiểu muội muội."
"Còn hiện tại?" Thẩm Lan tựa hồ không định tha cho gã, trêu đùa: "Tiểu muội muội năm xưa là đại mỹ nữ rồi."
Hạ Kỳ Lạp lập tức phối hợp ưỡn ngực ra, tựa hồ cố ý thị uy với Thẩm Lan, đắc ý dương dương. Lần này càng khiến gã vã mồ hôi, nhưng không tiện phát tác, đành kéo Hạ Kỳ Lạp sang một bên, trừng mắt nhìn rồi chỉ vào Thẩm Lan giới thiệu: "Vị thư thư này là nữ nhân của ca ca, muội không được hỗn hào, phải gọi là thư thư"
Hạ Kỳ Lạp trước kia rất ngoan ngoãn nhưng lần này không phục: "Nữ nhân của ca ca, là ý gì? Muội không quen, vì sao phải gọi là thư thư."
"Nữ nhân của ca ca là… người rất thân mật với ca ca." Gã biết Hạ Kỳ Lạp tâm tư đơn thuần, không hiểu nhân tình thế thái, cũng không biết phải dạy thế nào nên miễn cưỡng giải thích.
"Hạ Kỳ Lạp cũng muốn rất thân mật với ca ca, Hạ Kỳ Lạp cũng muốn làm nữ nhân của ca ca." Hạ Kỳ Lạp ôm chặt tay gã lắc mạnh, tấm thân mềm mại cọ cọ vào người gã như muốn dính chặt.
Thẩm Lan đứng cạnh vừa giận vừa buồn cười, với tính cách của cô thì không quá trách cứ gã, hà huống cô hiểu cảm thụ của gã, không khó dễ làm gì mà chỉ hừ khẽ: "Được rồi, đừng có dài dòng ở đó, thông đạo thánh sơn đã mở, làm việc chính thôi."
Gã gật đầu, dùng mục quang "uy hiếp" ngăn động tác làm nũng của Hạ Kỳ Lạp lại, đoạn lệnh cho mọi võ hoàng xông vào cấm chế thông đạo đã được mở. Tàn cuộc này không cần gã xuất thủ, hơn trăm cường giả của đồng minh mà không hạ được thánh sơn võ hoàng kém cả về số lượng và tu vi thì đúng là sống uổng.
Bất quá gã vẫn theo vào, tránh để đối phương chó cùng dứt dậu, tạo cho đồng minh thương tổn không cần thiết, nhất định cần gã tọa trấn. Hạ Kỳ Lạp theo sát, không chịu rời.
Trận chiến diễn ra rất đơn giản. Thánh sơn võ hoàng vì chống lại bọn Diệp Phong tấn công cấm chế mà đã kiệt sức, cộng thêm biết không thể thắng được nên nhanh chóng bị Võ hoàng đồng minh bắt sống toàn bộ.
"Thần trí tộc nhân của muội đã khôi phục chưa?" gã thấy theo sau Hạ Kỳ Lạp là bảy, tám Vu võ tu vi đã đạt hoàng cấp thì hiếu kỳ hỏi.
Hạ Kỳ Lạp ngẩng mặt lên đáp: "Còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng từ khi tu luyện công pháp của ca ca thì tộc nhân đều bình thường hơn. Ít nhất… hiện tại có thể nhanh chóng đề cao tu vi."
"Họ hình như rất sợ ta?" Gã hơi buồn phiền hỏi, toán Vu võ này thấy gã thì đều kính sợ, không dám đến quá gần.
Hạ Kỳ Lạp cười hì hì: "Đương nhiên, vì ca ca là vu vương đại nhân của Vu võ tộc. Muội là muội muội của vu vương nên được tộc nhân cử làm công chúa, họ đều nghe lời muội."
Lúc đó Diệp Phong mới nhớ ra họ từng xưng hô gã như vậy, không ngờ toán Vu võ di tộc này thật sự tin như vậy. Bất quá trong lòng họ, người biết công pháp cao thâm của Vu võ tộc lại tinh thông thần thông thuật không phải vu vương thì là ai?
"Vậy đưa họ đến giúp bọn ta là chủ ý của muội?" Diệp Phong thầm lấy làm may mắn. Nếu không có Vu võ tại thánh sơn tiếp ứng, muốn phá được cá mai rùa này còn phải tốn không ít công sức. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
"Ca ca đến đón Hạ Kỳ Lạp, Hạ Kỳ Lạp đương nhiên không thể tụ thủ bàng quan, giúp một phần mới được chứ." Hạ Kỳ Lạp lại lao vào gã nhưng bị gã ngăn lại.
"Hiện tại, ngục sơn đã giải phóng, muội và tộc nhân muốn về đại lục sinh hoạt hay tiếp tục ở lại ngục sơn tu luyện?" Ngục sơn là chốn tu luyện tốt nhất, thống trị của thánh sơn đã tan rã, nơi đó không còn là chốn tù cấm ai.
"Ca ca là vu vương, tùy ca ca an bài. Tộc nhân đều sẽ nghe theo. Bất quá Hạ Kỳ Lạp nhất định phải theo ca ca, không muốn chia xa ca ca nữa." Hạ Kỳ Lạp tỏ ra đầy ấm ức, năm năm chia xa là năm năm cô phải nhớ gã.
"Thẩm Lan... Chuyện đó..." Gã vẫn coi là Hạ Kỳ Lạp là muội muội, không nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của thiếu nữ khả ái này, nhưng cũng cần tính đến cảm thụ của ba cô, nhất thời sa vào cảnh lưỡng nan.
"Huynh muốn làm gì thì làm, đằng nào cũng có lưỡng vị thư thư tính sổ với huynh." Thẩm Lan nói vậy là đã chấp nhận sự tồn tại của Hạ Kỳ Lạp. Cô vĩnh viễn tin Diệp Phong, nếu gã coi đối phương là muội muội thì không cần phải chia cách hai người, dù gã có tư tâm khác thì vì sao phải khiến gã không vui?
Diệp Phong nhìn cô, khẽ kéo đến bên mình đặt môi lên gương mặt nõn nà. Tất cả không cần phải nói bằng lời.
"Muội cũng muốn! Muội cũng muốn." Hạ Kỳ Lạp thấy vậy cũng kêu ầm lên khiến hai người cười khổ liên tục.
oOo
Nửa tháng sau, sóng gió ở đại lục lại phẳng lặng.
Trận chiến giữa Võ hoàng đồng minh và thánh sơn, dưới sự lãnh đạo của gã mà thắng lợi hoàn mỹ. Thánh sơn tuần sát sứ đều bị gã dùng cấm cố thánh khí cấp cấm cố lại, giao cho Vũ Hân quản lý tại một nơi an toàn.
Trong số môn nhân Ngũ hành tông, có một số người có huyết cừu rất sâu với cường giả Võ hoàng đồng minh, thôi thì mặc họ xử trí. Một số võ hoàng không có cừu hận gì lớn thì trừng phạt xong, nhốt vào cùng chỗ với các tuần sát sứ. Nhưng đệ tử thực lực chưa đạt võ tôn thì được giải tán đi các nơi khắp đại lục, chỉ cần đầu óc họ không có vấn đều gì thì sẽ không chống đối Võ hoàng đồng minh nữa.
Thánh sơn từ rày lọt vào tay Võ hoàng đồng minh.
Xử lý xong xuôi mọi sự đến lúc phân chia lợi ích chiến thắng. Trong đó quan trọng nhất là phân phối địa vực thánh sơn. Các võ hoàng trong đồng minh hiểu rõ, muốn nhanh chóng đột phá đến trung giai, cao giai, hoặc sau cùng đạt đến thánh giai thì những nơi khác ở đại lục không thể thực hiện được. Ngay cả vạn niên linh trì của Mộ Dung gia cũng không thể so được với hoàn cảnh tu luyện của thánh sơn.
Thánh sơn dài mấy trăm dặm, luận địa vực đủ cho mọi võ hoàng ở đại lục. Nhưng trong thánh sơn cũng có cách biệt về nồng độ linh khí. Ví như ở vòng ngoài chỉ bằng một phần năm gần lối vào thánh địa thông đạo. Còn cả nhưng nơi đặc biệt, linh khí còn gấp mấy lần nhưng nơi tầm thương trong thánh sơn.
Vì việc phân phối địa vực thánh sơn mà mấy chục thế lực lớn nhỏ trong đồng minh tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Diệp Phong không muốn lãng phí tinh lực vào việc này nên để đồng minh tự thương lượng được kết quả rồi gã đứng ra mở đại hội thương thảo để quyết định.
Gã cùng Thẩm Lan vào chỗ Tử Thanh và Hồng Diệp tu luyện. Đương nhiên, Hạ Kỳ Lạp cũng đi theo, một vụ hờn trách nội bộ gia đình được mở màn…
oOo
"Phong tiểu tử, Bách Thảo cốc Tạ lão đầu đến gặp." Một hôm, Mộ Dung Yên đến nơi, thấy gã là nói ngay. Ông ta biết gã đợi đối phương nên đến báo tin.