Chấn động loáng qua trong lòng, nhị trưởng lão không kịp nghĩ ngợi vấn đề quỷ dị vì sao Diệp Phong đột nhiên khiến uy lực công kích tăng cao. Nguyên lực tràn ra ào ạt, Phá không trảm nhận dày thêm mấy phân, lão hít sâu một hơi, tay phải đưa từ dưới lên múa lưỡi đao do nguyên lực hình thành nghênh đón gã. Kim nguyên năng lượng khuấy động không khí, hình thành một dải bạch mang hình mũi dùi mắt thường thấy được, như phủ lên cho lưỡi đao một lớp màng mỏng.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, hai người lao vào nhau, tiếng nổ tự núi sập vang vọng, ngay cả mấy thú liệp đội cách mấy ngàn thước cũng nghe được tiếng sấm. Đại trưởng lão Bạch Thủy gia và mấy chấp sự ẩn mình quanh đó đều tỏ vẻ kinh nghi, không kịp nghĩ ngợi gì, cấp tốc lướt về phía âm thanh.
Có thể gây ra động tĩnh như vậy nhất định là trưởng lão hoặc chấp sự xuất thủ, đồng thời chứng minh rằng Diệp Phong đã hiện thân.
Gần chiến trường, độ viên thú liệp đội nằm dưới đất run rẩy, sau khi tiếng nổ tan lâu rồi mới dám ngẩng lên, lén liếc nhìn tình hình. Mục quang vừa liếc tới, lập tức họ hít sâu một hơi, thân thể run rẩy cứng lại, tựa hồ nhìn thất tình cảnh không tin được.
Nửa người nhị trưởng lão bị lún sâu xuống đất, đến tận thắt lưng, tay phải rủ xuống vai, hiển nhiên đã hoàn toàn gãy lọi, không thể hoạt động được, mái tóc bạc rối bù thò lên mặt đất, hơi thở hồng hộc, máu liên tục phun ra từ miệng, chảy xuống ngực rồi rơi xuống đất thành một vũng đỏ lòm.
Một võ sư, cường giả hàng đầu Ngọa Lăng thành, nhân vật số ba Bạch Thủy gia lại bị một thiếu niên mười sáu tuổi đánh thành như thế? Hiện thực tàn khốc khiến toán thợ săn như nằm mộng, ngẩn ra hồi lâu rồi dụi mắt, xác nhận mọi việc xảy ra là sự thật.
Diệp Phong cũng nằm dưới đất, tay phải nát vụn, nếu không phải mớ thịt đó còn dính với vai gã thì không ai tưởng tượng được đó là cánh tay người. Trừ vai, ngực gã cùng có mấy vết máu rất sâu, do năng lượng Phá không trảm bị đánh tan cắt vào, dù sao cũng không tổn thương đến nội tạng, thành ra không quá nghiêm trọng.
Huyền thiết bổng hóa thành vô số mảnh vụn rải rác chung quanh, chỉ là vũ khí bình thường, va chạm năng lượng đến mức đó đã vượt ngoài phạm vi chịu đựng của nó.
"Ha ha, khụ…" Diệp Phong cười thảm, tay trái cố chỏi lên, nâng đỡ nửa thân người, từ từ bò đến cạnh một gốc cây rồi dựa vào, cất giọng cười nhạo: "Bạch Thủy Lệ... chúng ta đánh cược xem ai giết ai trước."
Thân thể gã chủ yếu thương tổn vì bị Thập điệp chấn và nguyên lực phản chấn, cộng với một vài vết do Phá không trảm gây ra. Thương thế của nhị trưởng lão toàn bộ do chấn kình kinh nhân của Thập điệp chấn tạo thành. Nguyên lực sánh với lục giai võ sĩ được tăng lên hơn tám mươi lần vốn không phải võ kỹ mà Bạch Thủy Lệ không giỏi phòng ngự có thể chặn được.
Kim nguyên lực trong thân thể lão chạy loạn lên, không tài nào khống chế được, thân thể cũng thụ thương nghiêm trọng, tay phải hoàn toàn nát vụn, nếu dùng dược vật bình thường cứu chữa thì e sẽ bị phế cánh tay này. Lòng lão ngập uất ức, nhất thời không nói thành lời.
Diệp Phong bất động, ngầm điều động thật nhiều nguyên nguyên lực từ nguyên trạc ra gột rửa toàn thân. Hữu tí khẳng định bị phế tạm thời, gã không lãng phí nguyên nguyên lực quá nhiều vào vai, mà toàn lực khôi phục tri giác thân thể và hai chân.
"Các ngươi… mau nhân cơ hội giết Diệp Phong." Bạch Thủy Lệ thở hồng hộc, sau rốt cũng lên tiếng được, nói với toán thợ săn.
Gã thầm kêu khổ, ngoài miệng lại khinh miệt: "Ha ha, mấy bình dân cũng muốn lấy mạng ta?"
"Giết hắn, hắn đã kiệt quệ rồi." Bạch Thủy Lệ gầm vang, vì thế động đến vết thương, ho khan không ngớt.
Nghe lão nói, mấy thợ săn sợ sệt lấy vũ khí ra, từng chút một đến gần Diệp Phong. Gương mặt nhợt nhạt của Bạch Thủy Lệ hiện rõ nét nanh ác đắc ý.
"Các ngươi tự tìm đường chết…" Diệp Phong lắc đầu "thở dài" trào phúng. Tuy tình hình của gã hiện tại, chỉ cần thất giai bình dân đủ dồn gã vào tử địa, nhưng khẩu khí của gã không mảy may để lộ.
Thú liệp đội dừng bước, họ đều tận mắt thấy gã hung hãn thế nào, họ chẳng qua là bình dân, ai muốn thực hiện việc mạo hiểm như thế? Thấy gã trấn định quá mức, căn bản không coi họ ra gì, không thể hành động không có nghĩa là không thể phản kích.
"Bọn tiện dân các ngươi." Bạch Thủy Lệ thô bạo gầm lên: "Chả lẽ các ngươi dám kháng lệnh ta?"
Thành viên thú liệp đội tỏ vẻ sợ hãi, nhích thêm mấy bước, ánh mắt nhìn Diệp Phong kinh nghi bất định. Gã nhanh chóng nắm bắt được tia bực mình trong mắt họ, dù gì ở hiện trường, mấy bình dân này mới là chủ đạo, Bạch Thủy Lệ kiểu cách như thế tất nhiên khiến họ bất mãn. Nói cho cùng, thắng bại giữa gã và lão không liên can đến họ, tuy họ là thợ săn của tiệm thịt Bạch Thủy gia nhưng không nằm trong gia tộc.
Không để toán thợ săn nghi hoặc, gã lại hừ lanh khinh miệt: "Bạch Thủy Lệ, ngươi đừng nằm đó mà uy phong. Một người chết đến nơi, có tư cách gì mà uy hiếp người khác."
Gã chuyển ngữ khí, thoáng hàm chứa nét cổ động, nói với toán thợ săn: "Vốn chúng ta không phải địch nhân, nhưng nếu các ngươi dám xuất thủ với ta, đừng trách ta độc ác… Các ngươi không cần sợ Bạch Thủy Lệ, ta sắp hoàn toàn khôi phục, lão chết chắc."
Chúng nhân nhận thấy gã nói rất có lý, chỉ cần Bạch Thủy Lệ chết, việc hôm nay sẽ không ai biết, Bạch Thủy gia tất cho rằng Diệp Phong giết Bạch Thủy Lệ, tuyệt đối không đổ lên đầu họ, dù gì họ cũng chỉ là bình dân, chiến đấu giữa các võ giả không liên can đến họ.
Thấy thành viên thú liệp đội dừng bước, Bạch Thủy Lệ giận cành hông, nguyên lực trong thân thể lão vẫn loạn xạ, cơn đau truyền lên khiến mặt lão méo mó không còn thành hình người nữa.
"Lão tử đường đường là võ sư, tiểu hỗn đản ngươi khôi phục nhanh hơn được sao?" Bạch Thủy Lệ giận đến mức buột ra lời thô bạo.
Thương thế cả hai ngang nhau, đều không trí mạn, nhưng vì trọng thương nên nguyên lực hỗn loạn, mất đi sức chiến. Nhưng dễ nhận thấy giữa một võ đồ và một võ sư, ai khôi phục nhanh hơn. Tiếc rằng… lão gặp phải một người tu luyện nguyên nguyên lực.
"Ngươi nắm chắc như thế thì chúng ta cùng đánh cá xem ai động đậy trước được." Diệp Phong khẽ cười khinh miệt, nhắm mắt bế khí trước mặt chúng nhân.
Toán thợ săn càng chắc chắn rằng Diệp Phong có ỷ trượng nào đó, càng không dám xông lên tập kích gã.
Trường diện nhất thời sa vào cảnh trù trừ. Thời gian qua đi từng phút, cao thủ Bạch Thủy gia ở nơi khác đang tìm đến. Tiếng động ban nãy vang lên rồi tắt, họ không thể phoán đoán chuẩn xác nơi xảy ra, chi còn cách từ từ tìm kiếm.
Chừng mười phút sau, Diệp Phong mở bừng mắt, con ngươi lạnh tan. Vịn vào thân cây từ từ đứng dậy, mặt gã đầy sát ý lạnh lùng, từng bước đến miệng hố Bạch Thủy Lệ bị lún xuống.
"Xem ra ngươi thua rồi…" Giọng Diệp Phong vang lên băng lạnh, kinh tỉnh Bạch Thủy Lệ đang điều tức. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
"Không… không thể nào!" Bạch Thủy Lệ không thể tin rằng trong thời gian ngắn như vậy Diệp Phong lại khôi phục.
"Mượn thiết côn của ngươi…" Gã lạnh lùng nhìn một thợ săn đang cầm thiết côn. Đối phương sững người, ròi ném côn cho gã. Mấy người kia đều thầm lấy làm may mắn, thương thế của Diệp Phong quả nhiên không nặng như tưởng tượng, không động thủ là vô cùng sáng suốt.
Chỉ cần gã giết Bạch Thủy Lệ, sẽ không ai biết việc hôm nay y giúp gã. Bạch Thủy gia không đời nào cho rằng mấy bình dân lại ảnh hưởng được đến chiến cục.
"Tiện dân đáng chết, lớn mật thật…" Bạch Thủy Lệ giận run người, bình dân làm cho gia tộc mình lại đi giúp địch thủ, lão vĩnh viễn không hiểu vì sao mấy bình dân nãy dám đối đãi với mình như thế.
"Cẩu trệ Bạch Thủy Lệ, chết đi." Tiếng quát vang lên, cùng với ánh mắt kinh hãi của nhị trưởng lão, Diệp Phong tay trái cầm côn, toàn lực vận thổ nguyên lực có thể điều động được lên, đập vào đầu lão.
Nhị điệp chấn!
Thời gian mười phút chỉ đủ cho gã khôi phục đến thế. Bất quá... đủ rồi.
Tiếng động như tiếng dưa hấu vỡ vang vọng, Bạch Thủy Lệ trừng trừng mắt bất cam xen lẫn không dám tin, thiên linh cái vỡ vụn, luồng năng lượng đủ chấn nát óc não tràn vào, lấy đi sinh mạng lão.
Lão… chết không nhắm mắt.
Uy hiếp tan biến, đầu óc Diệp Phong chợt tối sầm, ngã phịch xuống. Tuy chỉ thi triển Nhị điệp chấn nhưng thân thể gã hiện giờ không đủ chống lại dư lực.
Liên tục chiến đấu với cường độ cao, chịu đựng năng lượng xung kích, cộng thêm thương thế không nhẹ, sau cùng gã không chống chọi nổi nữa, hoàn toàn hôn mê.
Cách đó mấy trăm thước, một chấp sự Bạch Thủy gia đang đến, không bao lâu nữa hắn sẽ thấy được bóng người ở đây.