Lão đạo hạ giọng nói:
-Hứa Tiên khẽ giật mình nói:
- Ngươi nguyện ý dạy ta?
Dương Tiễn trước mặt rõ ràng không có địch ý gì, mà là bộ dáng chỉ điểm. Bỗng nhiên hắn hiểu ra, chính mình đuổi bắt tên Tôn Thần Thông, có thể nói là miễn cho Dương Tiễn một đoạn ô danh, đối với hắn hoặc nhiều hoặc ít, tính toán cũng có chút ân huệ. Dương Tiễn vừa rồi ra tay với mình, chính là thử nội tình, muốn chỉ điểm mình một hai.
Mà Dương Tiễn, cũng quả nhiên một câu nói toạc ra chỗ thiếu hụt lớn nhất của Hứa Tiên hiện giờ, các phương diện đều xem như rất mạnh, nhưng không có ngưng tụ thành chỉnh thể nghiêm chỉnh, thế cho nên mới không thể phát huy lực lượng ra được, chỉ nhìn cách hắn sử dụng nhân cách phụ phá hoại cũng rõ, nhân cách phụ cho đến nay, vẫn sử dụng lực lượng của Hứa Tiên.
Hứa Tiên hiện giờ cũng là hiếu thắng, nhưng lực lượng tiến bộ quá nhanh, trên kỹ xảo khó tránh khỏi không theo kịp.
Lực lượng của nhân cách phụ, chung quy không phải lực lượng của bản thân hắn, nếu một mực ỷ vào nhân cách phụ, nói muốn hoàn toàn dung nạp trí nhớ của Đông Nhạc Đại Đế, chỉ là một câu nói suông, đây cũng là chuyện khiến Hứa Tiên đau đầu nhất. Mà Dương Tiễn trước mắt, đã bày ra lực lượng của hắn với Hứa Tiên. Nếu như có thể đem sức mạnh của mình đề cao tới trình độ của Dương Tiễn, thật sự rất cường hãn. Cho dù nhân cách phụ là Đông Nhạc Đại Đế, thi pháp cũng mạnh hơn, cũng không thể phát huy ưu thế hoàn toàn trên người Hứa Tiên.
Dương Tiễn dùng âm thanh kim loại lãnh khốc nói:
- Ta sẽ không dạy người.
Sau đó trên mặt xuất hiện nét vô cùng đắc ý,
- Vết thương trên vai của ngươi đã khôi phục, không ngại tiếp ta một chiêu nữa.
Chiến ý trong con ngươi của hắn cũng sáng lên, cùng với, nhiều hứng thú, giống như hài tử phát hiện đồ chơi mới.
Làm cho Hứa Tiên đổ mồ hôi lạnh, hắn phát hiện mình đã lầm rồi, vừa rồi Dương Tiễn không chỉ thử nội tình của hắn, rõ ràng là ngứa tay, muốn tìm người luyện tập. Mà chính mình da dày thịt béo, thoạt nhìn rất hợp ý hắn.
Hứa Tiên theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng có thể giao thủ với thiên thần, thật sự là cơ hội khó được. Nếu như mình đề cao thực lực, thiên kiếp lại nhiều hơn mấy phần tin tưởng. Hắn cắn răng nói:
- Thỉnh Chân Quân chỉ điểm.
Dương Tiễn có chút cười, một tay đưa lên, tay kia cầm kiếm, nói:
- Đến đây đi
Hiện ra tư thái tiêu sái, bóng người lóe lên, đã mất đi tung tích.
Hứa Tiên vội vàng đáp mây bay đuổi kịp. Đuổi ra một ngọn núi bên ngoài thành, tứ phía đều là cỏ khô loạn thạch, không có người thấy.
Trăng sáng chiếu xuống, Dương Tiễn đứng chắp tay, quần áo theo gió cổ đãng.
- Ra tay đi!
Dương Tiễn còn chưa dứt lời, một đầu cự long gầm thét lao về phía hắn.
Trong nội tâm Hứa Tiên vui vẻ, mắt thấy cự long đã phong kín tất cả đường lui của Dương Tiễn.
Trong chốc lát có một bóng người quỷ dị hiện lên trước mặt Hứa Tiên, vô thanh vô tức đánh ra một chưởng về phía Hứa Tiên.
Không có âm thanh như tiếng nổ, không có dự đoán chuẩn bị động tác, không có khí lưu biến hóa, nhưng chưởng đã tới.
Cảm giác lạnh như băng tràn ngập lỗ chân lông của hắn, đây là bất an, sợ hãi cùng khiếp sợ bắt đầu có hàn khí.
Hứa Tiên chỉ kịp tụ tập chân khí của mình vào trước ngực, muốn đón đở một chưởng này, bỗng nhiên chưởng của Dương Tiễn dừng trước ngực của Hứa Tiên một tấc, thản nhiên nói:
- Có hoa không quả.
Thời điểm này, con cự long kia đã cứng đờ và tiêu tán, phá vỡ một hố sâu, xuất hiện bụi mù và khí lãng cuồn cuộn.
Tâm thần của Hứa Tiên buông lỏng, đang muốn nói chuyện, chưởng mạnh của Dương Tiễn đẩy mạnh về phía trước, Hứa Tiên giống như bị xe lửa đụng chính diện, lập tức bay ra ngoài, đâm thẳng vào tảng đá lớn, khi tảng đá lớn cũng nát bấy mới dừng lại.
- Ta kháo, ngươi đùa nghịch lừa dối!
Dương Tiễn rõ ràng thừa dịp tâm tình của hắn biến hóa, phòng ngự cũng thư giãn trong nháy mắt.
Dương Tiễn nhìn qua Hứa Tiên, lại nhìn tay mình, bộ dáng dường như cũng có ngoài ý muốn. Khóe miệng của hắn cũng xuất hiện, nói:
- Ai, nhìn thấy sơ hở là không nhịn được. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Hứa Tiên lập tức nhổ ra một búng máu.
Dương Tiễn tán thưởng nói:
- Vừa thụ một chưởng của ta, nói chuyện vẫn trung khí mười phần, quả nhiên là thân thể tốt.
Khuôn mặt lãnh khốc của hắn cũng tan rã không ít, ánh măt snhinf Hứa Tiên cũng càng thỏa mãn.
Hứa Tiên đã không còn phun máu, nói là chỉ điểm, rõ ràng là muốn đánh nhau thống khoái. Lại nghe Dương Tiễn nói:
- Vừa rồi tâm của ngươi có hai sơ hở, thời điểm sắp sửa đánh trúng ta, cảm thấy vui mừng. Cảm giác sẽ không bị ta đánh trúng, cảm thấy thư giãn. Cái này trong võ đạo, chính là tâm ma.
Trong nội tâm Hứa Tiên chấn động, vừa rồi nếu như mình dùng toàn bộ tâm thần phòng bị, không nên bị Dương Tiễn bức tới gần mới phát hiện, trúng một chưởng này, dựa vào Kim Thân, linh lực, chân khí ba cái bảo hộ, cũng không biết chịu tổn thương gì. Loại biến hóa cảm xúc như tốc độ ánh sáng này, lúc tranh đấu với võ giả tầm thường cũng không có trọng yếu, nhưng chiến đấu với thần minh đó là trí mạng, chênh lệch tốc độ chiến đấu trong đó là trời và đất.
Hứa Tiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Ta hiểu rồi.
Thái dương chi lực và thủy linh chi lực vận chuyển một vòng, đã khôi phục rất nhiều, từ trong loạn thạch đứng dậy, trong tay ngưng tụ một thanh kim kiếm. Hóa thành một đạo kim quang. Đâm về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn chỉ tiện tay đánh một chưởng, vừa vặn đánh tan cổ linh lực này, giống như nắm chắt đánh trúng chỗ bảy tấc của độc xà. Hứa Tiên chỉ kịp dùng biểu lộ kinh ngạc, lại bay ra ngoài.
Dương Tiễn quả quyết nói:
- Ngươi kiếm chỉ là gánh vác.
- Gánh vác?
- Ngươi không có luyện qua quyền cước, mà trực tiếp học kiếm pháp, hơn nữa có lẽ trước đây cũng dùng một thanh kiếm tốt.
- Làm sao ngươi biết?
- Nhìn ra được mà thôi. Ngươi cũng đã biết, vũ khí chỉ là một phần kéo dài của thân thể mà thôi, nếu không thể Nhân Kiếm Hợp Nhất, cầm kiếm ở trước mặt của ta, chẳng khác gì không cầm.
- Nhân Kiếm Hợp Nhất? Ta đây hiểu, xuống chút nữa có phải hay không trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm? Lại xuống chút nữa có phải hay không trong tay không có kiếm, trong nội tâm cũng không có kiếm."
Dương Tiễn cau mày nói:
- Không có kiếm chính là không có kiếm. Có kiếm chính là có kiếm. Cái gì mà trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm?
Hứa Tiên chợt nhớ tới, cố lộng huyền hư là yêu thích của phàm nhân, tính cách của người tu đạo là bình thường và cụ thể hơn nhiều.
Thật sự cũng hiểu được chỗ thiếu hụt khác của mình, không có học qua trụ cột võ nghệ, liền trực tiếp học kiếm pháp, hơn nữa quá mức ỷ lại uy lực của Truy Tinh Kiếm, bình thường còn nhìn không ra, nhưng ở trước mặt người mạnh như Dương Tiễn, trong lúc này một điểm không cân đối kia cũng hiểu lộ ra toàn bộ.
Hứa Tiên ngẫm lại, kiếm quang màu vàng trong tay cũng hóa thành viên bi, tiêu tán đi, tập trung tâm thần suy nghĩ, lại một lần nữa nghênh đón Dương Tiễn.
Trong nội tâm Dương Tiễn tán thưởng, có thể dưới tình huống xấu, không có hiện ra thần sắc kiêu ngạo phản bác, phần này lòng dạ này khó có được.