* Phù Dung là hoa sen, cùng nghĩa với Liên Hoa.
Tam hoàng tử nói:
- Nếu nói thú vị, nói cái gì cần có đều có cũng không sai biệt lắm, rạp hát, quán trà, thanh lâu, đổ phường không cái nào không có, chớ nói chi là đệ nhất mỹ nhân, Thường Hi cô nương tọa trấn trong viên. Hứa công tử không biết định như thế nào?
Tham Lang vui vẻ nói:
- Đổ phường sao. Tốt, tốt, chúng ta nên đi đi.
Hứa Tiên cùng Dương Tiễn đại chiến một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, cho nên không có chút hứng thú nào với Phù Dung Viên này, chỉ muốn về nhà tắm rửa một phen thật sảng khoái, lại ôm Vân Yên hảo hảo ngủ một giấc. Nhưng nếu mình không đi, thì thiếu niên bên cạnh này, chẳng phải là dê vào miệng cọp, hơn nữa dù sao đối phương cũng là hoàng tử điện hạ, không nên quá mức đắc tội, cho dù mình không sao cả, cũng phải bận tâm Phan Ngọc, cho nên tùy tiện hô ứng một chút là được.
Hứa Tiên liền đáp:
- Vậy đa tạ tam công tử, nhưng cũng nên phái người trở về, báo cho người trong phủ một tiếng, miễn cho thê tử của ta chờ lâu.
Thời điểm này, Vân Yên còn chưa ngủ, đang đợi hắn trở về. Nhớ tới Vân Yên, trong lòng của hắn đã xuất hiện một tia nhu tình. Tam hoàng tử hơi có chút kinh ngạc, nói:
- Tôn phu nhân đang ở kinh sư sao?
Trong lòng có chút khinh thường, đàn ông đi ra giao du. Còn phải báo cho người nhà sao?
Thấy Hứa Tiên gật đầu, tam hoàng tử cười nói:
- Ta đang muốn thỉnh Minh Ngọc đến đây, cũng vừa vặn a.
Cho nên phái một kỵ sĩ đi về Phan phủ báo một tiếng.
Xe ngựa một lần nữa bắt đầu chạy đi, hướng về Phù Dung Viên kia mà đi.
Trên đường đi, Tham Lang cũng không nói loạn gì nữa, miễn cho phá hư chuyện thú vị. Cũng thầm đánh giá Hứa Tiên, ám thầm suy đoán, đó là lực lượng gì. Tuy pháp lực của mình hơn xa Hứa Tiên, nhưng ngồi bên cạnh hắn, luôn luôn có một loại áp lực từ bản năng, điểm này, chỉ khi đối mặt với Đế Quân mới xuất hiện qua. Tử Vi là chủ tinh, cho nên hắn cảm thấy áp lực không có gì kỳ quái, nhưng lực lượng trên người của Hứa Tiên, là từ đâu?
Làm cho Hứa Tiên vui mừng một hồi, đứa nhỏ này tuy nháo sự, nhưng cuối cùng cũng không tới mức quá quắt. Lòng thích càng nhiều, mọi người đều có, điểm này không quan hệ giới tính, Tham Lang tuấn tú làm cho Hứa Tiên âm thầm tán thưởng, càng trẻ tuổi, thì cũng càng sinh tâm tình bảo vệ.
Đợi cho xe ngựa đình chỉ, Hứa Tiên xuống xe vừa nhìn, cũng ăn cả kinh. Trước mắt có một cung điện nguy nga tọa lạc trên Khúc Giang, cũng là tứ giác lâu, khí tượng rất rộng lớn. Trong điện có đèn dầu chiếu sáng, phản chiếu ánh sáng lên mặt sông. Cũng khiến nước sóng nhộn nhạo phản chiếu ánh sáng.
Thời điểm này, mây đen tan hết, ánh trăng vô cùng rực rỡ, ánh trăng bao phủ cung điện, giống như cung khuyết trên vầng trăng.
Hứa Tiên đã bay lên bầu trời, từng thấy cảnh đêm phía đông nam, buổi tối thật là sáng ngời, lại không nghĩ rằng Trường An lại có cảnh đêm huy hoàng đồ sộ giống như vậy. Thì ra hắn cho rằng, cái gọi là Phù Dung Viên chỉ là thanh lâu cao cấp mà thôi, lại không nghĩ rằng có khí tượng như vậy. Chỉ có ẩn ẩn truyền ra tiếng cười đùa thật khẽ mà thôi, đây chính là vườn ngự uyển của hoàng gia, lấy thanh lâu và đổ phường làm chủ nghiệp.
Tam hoàng tử giới thiệu:
- Phía dưới Phù Dung Viên này vốn là vườn ngự uyển của hoàng gia, về sau đại quân vây thành, thị nữ thái giám trong nội cung, mấy ngàn người đã chết trong Phù Dung Viên. Sau khi khai quốc, hoàng gia cũng sửa chữa nơi này lại một phen, vốn định dùng như ban đầu, nhưng thường có chút chuyện dị sự xảy ra, cho nên hoang phế, về sau đổi thành bộ dáng như thế này.
Trong lòng Hứa Tiên không nghĩ tới chuyện có mấy ngàn người chết, trong loạn thế, nhân mạng giống như cọng rơm cỏ rác mà thôi. Nhưng hôm nay, nơi này biến thành ca yến. Lại nhớ tới thê thảm ngày xưa, vết máu đã sớm bị rượu hòa tan, cho nên nhớ tới lời của Dương Tiễn vừa nói.
Loạn thế, thật sự tới sao?
Hứa Tiên lập tức lắc đầu, làm sao có thể?
...
Phan Ngọc nhận được tin tức, đang ngồi trong phòng, lập tức đứng khỏi giường, nhíu mày: Phù Dung Viên? Đó cũng không phải là nơi tốt gì, tuy tin tưởng Hứa Tiên sẽ không làm xằng làm bậy, nhưng trong nội tâm luôn lo sợ, bởi vì tam hoàng tử không có mời nàng, nàng cũng muốn đến xem.
Cho nên mặc y phục đi ra ngoài, trên đường còn lệnh quản sự chuẩn bị xe ngựa, sau đó đi tới tiểu viện của Vân Yên.
Vân Yên đang ngồi trên giường, đang chờ Hứa Tiên quay về, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa, nói:
- Vân Yên, mở cửa.
Trong nội tâm Vân Yên trong vui vẻ, mới nghe ra âm thanh của Phan Ngọc, buông sách, mở cửa phòng ra, thấy Phan Ngọc mặc chỉnh tề, hỏi:
- Phan công tử, ngươi muốn đi đâu?
Phan Ngọc đi vào trong phòng, nói:
- Còn không phải đi tìm phu quân của ngươi sao.
Vân Yên mở to hai mắt nói:
- Phu quân? Hắn như thế nào.
Phan Ngọc liền nói ra chuyện mình nghe được một lần, Vân Yên thấy nàng có chút không vui, không khỏi cười nói:
- Phu quân cũng sẽ không xằng bậy, ngươi cần gì lo lắng?
Phan Ngọc liếc nàng, nói:
- Nữ nhân không tim không phổi, hiện tại ta muốn đi tìm hắn, ngươi có đi không?
Vân Yên chỉ vào mũi của mình, nói:
- Ta? Đi tới loại địa phương đó?
Lắc lắc đầu nói: nguồn TruyenFull.com
- Ta không đi!
Phan Ngọc nói:
- Chỗ đó không chỉ có thanh lâu. Càng có quán trà rạp hát, hoa đăng du thuyền, tiểu thư con quan lại, thiên kim con nhà giàu cũng thường đi du ngoạn, cho nên gái chơi kỹ nữ mười không được một. Ngươi là do phu quân mang tới kinh thành, lại buồn bực ở trong phòng, đêm nay vừa vặn ta mang ngươi đi du lãm, cho ngươi thấy cảnh đêm của kinh thành.
Vân Yên ngồi lại đầu giường, ôm gối đầu, rất khẳng định lắc lắc đầu nói:
- Không đi!
Ân, ở trong nhà chờ phu quân còn tốt hơn.
Phan Ngọc nói:
- Ngươi và Doãn Hồng Tụ đúng là thầy trò với nhau mà, quả thực là đầu không thông suốt. Hắn không trở lại, chắc hẳn ngươi cũng không đi ngủ. Thà ngồi đợi hắn, không bằng đi tìm hắn, đợi đến lúc ứng phó đám người kia, chúng ta cùng đi dạo xem cuộc vui.
Vân Yên có chút kinh ngạc nói:
- Vì sao đột nhiên ngươi tốt với ta như vậy?
Nếu có như vậy cơ hội tốt, Phan Ngọc nên ước gì cùng Hứa Tiên một chỗ mới được là.
Phan Ngọc cười mà không nói, Vân Yên cảm thấy kỳ quái, nói:
- Vậy được rồi!
Sau đó đổi nam trang, cùng Phan Ngọc đi ra ngoài.
Trên xe ngựa, Phan Ngọc xuất một cái hộp gấm, trong hộp có rất nhiều cánh hoa héo.
- Ngươi biết đây là cái gì?
Vân Yên suy nghĩ nói:
- Vâng, cánh hoa đông lạnh? Trên đời này thực sự có loại vật này, ta còn tưởng rằng là sách viết cho có.
Phan Ngọc nói:
- Thông minh. Ngươi biết nó dùng làm gì không!
Vân Yên nhặt một mảnh, đặt vào trong miệng, chỉ cảm thấy một cổ mát lạnh khuếch tán ra khắp, thần trí cũng thanh tĩnh, cảm giác buồn ngủ biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại trở nên thần thanh khí sảng, hỏi:
- Giá trị của một mảnh hoa này, chỉ sợ rất xa xỉ.
Phan Ngọc nói:
- Trong kinh có người nuôi trồng, cho nên cũng không mắc, một mảnh vàng lá đổi một mảnh cánh hoa. Ngẫu nhiên dùng một lần, xác thực có hiệu quả, nhưng không thẻ dùng thường xuyên. Bằng không sẽ tổn hại tinh thần.
Vân Yên tấc tắc kêu kỳ lạ, không hổ là đô thành, đối với cảnh trí của Phù Dung Viên, cũng có chút mong đợi.
...
Tham Lang vỗ tay cười nói:
- Hảo hảo hảo! Ta ưa thích những chỗ như thế. Chu công tử, chúng ta đi vào chưa.
Hàn quang trong mắt tam hoàng tử lóe lên, cười nói:
- Tốt, chúng ta vào đi thôi!
Một đường đi tới, đã khôi phụ dáng vẻ vốn có.
Mấy người cùng tiến lên, cũng vượt qua hơn trăm bậc thang, mới đi lên lầu, chỉ thấy trên cổng có ba chữ Tử Vân Lâu.
Trước cửa có người qua lại như thoi đưa, đều là quần áo cẩm tú, không ít người chào hỏi tam hoàng tử, xưng một tiếng "Tam công tử!" Tam hoàng tử chỉ hơi gật đầu mà thôi.
Đã sớm có thị nữ đoan trang tú lệ chờ ở ngoài cửa, lúc này xông về phía tam hoàng tử, vũ mị nói:
- Tam công tử, ngài đã lâu không tới rồi đấy nhé.
Liền bày vòng eo ra, dẫn ba người đi vào trong lầu.
Người ở trong đại sảnh rất đông, nhưng đều nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, cũng không có ồn ào chút nào. Thị nữ mặc trang phục trang nghiêm lộng lẫy, bình yên mà đứng, có khách thì nghênh đón vào cửa.
Vô số lưu ly chụp đèn và họa bích kết lại với nhau thành một khối trên mái nhà, bừa bãi huy sái mà sáng rọi. Cho dù đã có chỗ chuẩn bị, nhưng vẻ tráng lệ vượt qua tưởng tượng của Hứa Tiên, trong nội tâm có chút thở dài, đúng là ngập trong vàng son a.
Tam hoàng tử một mực chú ý biểu lộ của Hứa Tiên, thấy thần sắc tán thưởng của hắn, trong nội tâm hơi cảm thấy đắc ý. Đã thấy thấy thiếu niên tuấn mỹ kia cười đùa, bộ dáng không tim không phổi, nhưng bộ dáng tuấn mỹ của hắn hấp dẫn vô số người.
Lỗ tai Tham Lang khẽ động, cười nói:
- Ta nghe thấy âm thanh của xúc xắc, Chu công tử, ta ngứa tay, muốn đi làm vài ván, không đi cùng các ngươi.
Hứa Tiên đã sớm muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt, nhân tiện nói:
- Mau đi đi!
Tam hoàng tử nói:
- Tiểu huynh đệ, ta tìm người mang ngươi đi.
Vung tay lên, đã thấy có một nam tử từ phía sau quầy đi tới. Cúi đầu khom lưng nói:
- Tam công tử có gì phân phó?
Hứa Tiên xem ra, mặc dù người này không phải lão bản, chức vụ ước chừng cũng là quản lý đại sảnh.
Tam hoàng tử nói:
- Ngươi mang theo vị công tử này đi sòng bạc nhìn một chút!
Tham Lang lại buông tay, cười nói:
- Vậy đa tạ Chu công tử, nhưng ta còn một chuyện phiền toái, trong người tại hạ hiện giờ không có đồng nào, không biết các ngươi có đánh cuộc tay chân không?
Con mắt chuyển mấy vòng, trên mặt mang theo nụ cười không đếm xỉa tới.
Nam nhân kia sửng sờ, trong sòng bạc trừ phi đỏ mắt, nếu không làm gì có người nào đánh bạc tay chân, nói rõ chính là tới quấy rối. Nếu là người bình thường hắn lập tức sai người đuổi đi, nhưng người nọ là bằng hữu của tam hoàng tử, tình hình không giống, đang khó xử.
Tham Lang ôm cổ của Hứa Tiên, thấp giọng nói:
- Hứa công tử, chúng ta quen biết một hồi, có thể cho mượn ít bạc tiêu dùng hay không, nếu ta thắng tiền, sẽ phân cho ngươi một nửa.
Hứa Tiên đương nhiên không chịu, Tham Lang cũng dùng tình cảm, động thì dùng lý.
Hứa Tiên cảm giác tên tiểu tử này đã không còn thuốc chữa, càng không có thuốc chữa là, cho nên gỡ túi tiền bên hông xuống ném qua cho hắn, mắt thấy hắn cầm túi tiền của mình biến mất trong đám người, trong túi tiền còn không ít bạc, cũng không còn hy vọng nào.
Hứa Tiên giẫm lên tấm thảm mềm mại, đi từng bước lên lầu, hoàn cảnh lập tức thanh tĩnh hơn không ít. Liếc ngang quét qua, màn trúc tách ra rất nhiều phòng, loáng thoáng có ca múa tiếng cười đùa từ trong đó truyền ra, cũng không có ồn ào huyên náo, cho nên cực kỳ thanh nhã.
Nhưng bước chân của tam hoàng tử không dừng lại, đi thẳng lên tầng thứ năm, đi tới một đại sảnh.
Hai bên có những cái lồng thú, bên trong có các cô gái trẻ đẹp, trong miệng thốt ra mùi đàn hương nhàn nhạt, hai hàng bao đồng khắc hoa lập trụ chống đỡ mái vòm nguy nga, đây là thanh lâu, nhưng lại hiện ra đại khí của hoàng gia.
So với mấy tầng dưới, nơi này yên tĩnh trống trải hơn rất nhiều. Nhưng âm thanh rù rì của người ta, truyền đi rất khẽ.
Trong Trích Tinh Các, ghế rượu và thức ăn đều đã dọn xong. Mọi người tuy không ngồi xuống, mà tụ lại nghị luận một hồi, thẳng tới khi tam hoàng tử xuất hiện, mới nhao nhao nghênh đón, điện hạ, công tử gọi thành một đoàn.
Tam hoàng tử cười tạ lỗi nói:
- Thật có lỗi thật có lỗi, trên đường trì hoãn một chút, cho nên tới muộn, làm cho các vị đợi lâu. Lát nữa ta ngồi vào bàn, ta tự phạt ba chén.
Sau đó giới thiệu với mọi người:
- Vị bằng hữu bên cạnh ta là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, mọi người chắc hẳn đã sớm nghe nói qua.
Hắn lại giới thiệu dài dòng, mới nói:
- Hứa Tiên nổi tiếng thiên hạ, Hứa Hán Văn.
Sau đó nói tới trọng điểm mình làm sao gặp được Hứa Tiên, sau đó đưa hắn tới đây, những chuyện không vui hắn không có đề cập tới.
Hứa Tiên cũng không thể không thừa nhận, vị hoàng tử đại nhân này, ngôn ngữ làm việc đúng là có vài phần khí độ. Ở chỗ này cũng không tìm thấy gương mặt quen thuộc ở đào viên, chắc là quần thể khác nhau. Nhưng nói đến nói đi, đơn giản là con cháu của quan lại, cũng không thể người nào hắn cũng để ý. Nhìn những người này, đột nhiên cảm giác được thiếu niên cổ quái vừa rồi. Cũng có vài phần đáng yêu.
Tất cả mọi người kinh ngạc một chút, sau đó tán thưởng tam hoàng tử chiêu hiền đãi sĩ, sau đó dùng ánh mắt kỳ dị nhìn qua Hứa Tiên. Người ghen ghét rất nhiều, lại có người khinh thường... Nhưng cảm xúc xen lẫn ghen ghét cùng khinh thường phức tạp. Nam nhân như bọn họ cả đời cũng không có được danh tiếng như Hứa Tiên, nhưng nói đến nói đi cũng chỉ là cử nhân mà thôi. Trên thế giới này, danh khí cuối cùng không thể thay thế cho quyền lợi.
Hứa Tiên cũng tùy tiện ứng phó một chút, rồi sau đó đơn giản diễn tấu nhạc khí, ca múa tiệc rượu, tuy món ăn trên khay rất hiếm và lạ, nhưng chẳng có gì thú vị cả.
Không bao lâu, lại thấy tam hoảng tử mang theo mỹ nữ xinh đẹp trên xe, đang mặc hoa phục hiến vũ, quả nhiên thân nhẹ như yến, xa hoa, được mọi người khen ngợi, liền dịu dàng đứng sau lưng tam hoàng tử.
Nhưng trong mắt của Hứa Tiên, múa tốt thì tốt, nhưng so với những vũ hội mà hắn nhìn thấy, đúng là không bằng. Hoặc có người chủ tâm làm khó dễ, hỏi:
- Trong lúc yến hội, không biết Hứa Tiên có thi từ dâng lên không.
Có người đánh đồng Hứa Tiên với những nữ tử hiến vũ kia, muốn lấy thi từ của hắn ra trợ hứng.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Hôm nay không vui, không có thi từ dâng lên, cho nên uống rượu thôi.
Chỉ lo cúi đầu uống rượu, cũng chẳng quan tâm tới ánh mắt khinh thường và giễu cợt ở chung quanh.
Lúc này, hai bồi bàn mang hương án đi tới trước tràng. Hướng chư vị công tử quỳ lễ rồi lui ra.
- Thường Hi cô nương đến!
Mọi người cũng ngừng nói chuyện, Hứa Tiên cũng nhìn qua người tới, lại thấy Thường Hi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, người mặc sa mỏng, trên cổ có lưu vân châm, trang điểm châm hoa bên trái, trên trán có dây chuyền hình nước mắt. Cầm hộp, đi vào trước điện, dịu dàng khuất thân, chào hỏi tam hoàng tử và các công tử, thực sự lộ ra thần sắc không kiêu ngạo, không siểng nịnh.