Hứa Tiên một tay nâng hộp gỗ lên, cười nói:
- Nguyện vọng sẽ được thực hiện!
Hắn còn chưa dứt lời, những con hạc giấy trong hộp gỗ rung động, giống như có sinh mạng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhu Gia công chúa, con hạc giấy vỗ vỗ cánh, từng con bay lên, đủ mọi màu sắc tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một tình cảnh bảy màu, bay lên bầu trời màu lam.
Nhu Gia công chúa vỗ tay vui mừng nói:
- Thực sự bay lên a.
Múa tay múa chân giống như chim sẻ tung tăng, nói:
- Phi ah phi ah, nguyện vọng như vậy còn có thể thực hiện.
Con mắt chăm chú nhìn vào con hạc giấy, trên mặt có thần thái động lòng người.
Trong tiếng cười của nàng, con hạc giấy càng bay càng cao, đến khi con hạc giấy cuối cùng biến mất ở chân trời, thì cảnh đêm đã hoàn toàn rủ xuống, ngôi sao đầy trời. Vui vẻ trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa vẫn còn dư vị đọng lại. Ngưỡng mặt lên nhìn thẳng lên sao trời.
Hứa Tiên cười nói:
- Thế nào, ta không có lừa ngươi chứ!
- Ân!
Trong mắt tràn đầy tín ngưỡng với Hứa Tiên.
Hứa Tiên vuốt đầu của nàng, nói:
- Ngày mai ta không thể đến.
Thi Hội cần thời gian chín ngày, đương nhiên hắn không thể xuất hiện rồi.
Nhu Gia công chúa ôn nhu ứng một tiếng, tuy trong nội tâm không bỏ, nhưng đương nhiên sẽ không nói ra cái gì tùy hứng.
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta đi xuống đi! Nơi này có chút lạnh.
Nhu Gia công chúa lại vội vàng nói:
- Lại ở thêm chốc lát được không? Chỉ trong chốc lát thôi.
Nàng khó có khi chủ động đưa ra yêu cầu, đương nhiên Hứa Tiên không cự tuyệt, mà là ấp ấp bả vai gầy gò của nàng, nàng cũng thuận thế co lại trong ngực của Hứa Tiên.
Hai người cứ như vậy nhìn qua bầu trời đầy sao. Hứa Tiên thuận miệng chỉ một ngôi sao, Nhu Gia công chúa ngẫu nhiên mới chọc vào một câu, phần lớn thời gian chỉ nghe hắn nói chuyện.
Thời điểm Hứa Tiên im lặng, nàng cũng im lặng theo, chỉ dùng đôi mắt to của mình, nhìn thẳng qua Hứa Tiên.
Bỗng nhiên Hứa Tiên lại ngâm nga:
- Bâu trời đen sẫm buông xuống, đầy sao sáng sáng tương theo, côn trùng bay, côn trùng bay, ngươi đang tưởng niệm ai. Vì sao trên trời rơi lệ, hoa hồng trên đất héo rũ, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có ngươi ở cùng. Côn trùng bay, bông hoa ngủ, một đôi một cặp mới đẹp. Không sợ bầu trời tối đen, không sợ tan nát cõi lòng, mặc kệ có mệt hay không, cũng mặc kệ phương hướng.
Sau đó nhìn Nhu Gia mỉm cười, nói:
- Như thế nào đây?
- Rất êm tai!
- Vậy ngươi cũng hát cho ta nghe đi.
Nhu Gia công chúa vội vàng khoát tay, nói:
- Ta không được.
Hứa Tiên cười nói;
- Ta muốn nghe ah!
Nhu Gia công chúa nháy mắt mấy cái, rốt cục thấp giọng nói:
- Ta thử xem.
Nhu Gia công chúa khẽ hé đôi môi đỏ mộng, hát lên:
- Bầu trời đen sẫm buông xuống...
Chỉ nghe một lần, là có thể hát lại được, tuy là thanh xướng, nhưng dùng giọng hát nhẹ nhàng của nàng, hát ra ca khúc giống như đồng dao, giống như âm thanh của thiên nhiên, cứ như vậy phiêu đãng trong bầu trời đêm.
Đêm này, khó quên.
...
Trong phủ Phan vương, Phan Ngọc đang ngồi trước bàn, lấy tay lật một trang sách, nhưng không có chút yên lòng, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn qua cửa, lúc này đã không còn sớm.
Thời điểm nỳ, tiếng cửa vừa vang lên, Phan Ngọc ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi trở về, hôm nay rất muộn!
Hứa Tiên hỏi:
- Vân Yên đâu rồi?
Phan Ngọc nói:
- Vừa rồi đi ra ngoài, nói muốn mua vài món đồ!
Hứa Tiên đã ra sau lưng của nàng, nhẹ nhàng ôm vòng eo của nngf, đôi má dán lên gò má của nàng, nói nhỏ vào tai của nàng:
- Nàng không ở đây cũng tốt.
Nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nhỏ nhắn của Phan Ngọc, bàn tay lớn không an phận vân vê bụng của nàng.
Hô hấp của Phan Ngọc gấp rút, trên mặt ngọc đã xuất hiện nét đỏ ửng, nói:
- Đừng, đừng ở chỗ này!
Kháng nghị lại có vẻ mềm yếu vô lực, vươn cánh tay xoa cổ của Hứa Tiên, sau đó bị Hứa Tiên bắt được, ngón tay thon dài như nhọc giao thoa với ngón tay của Hứa Tiên.
Hứa Tiên nói:
- Thực xin lỗi. Gần đây có chút lãng quên ngươi.
Phan Ngọc nhịn không được lườm hắn một cái, sẳng giọng:
- Ngươi còn biết ah!
Nhưng nàng hiểu rõ, ở trong đó chính vì nàng đang tu luyện, cố ý hạn chế thời gian gặp mặt nàng. Nhưng cũng xem như xuất phát từ ý chí của nàng, cho nên khó tránh khỏi có chút oán ý, thời điểm này không nhịn được làm nũng với hắn một phen. Ôn nhu nói:
- Chỉ cần ngươi còn nhớ kỹ ta, ta chính là ngươi.
Hứa Tiên dường như có chút xúc động, nhẹ nhàng hôn lên gáy ngọc của nàng, nói:
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, đúng rồi, ngươi Trúc Cơ thế nào.
Phan Ngọc nói:
- Thoạt nhìn cần chút thời gian mới được, nhưng không có chậm như Vân Yên đầu đất kia.
Hứa Tiên gật gật đầu, nói:
- Không cần phải gấp, ngươi cùng Vân Yên...
Phan Ngọc nói:
- Yên tâm đi, ngày mai tiến vào trong trường thi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, nói như thế nào cũng là người một nhà. Nhưng phải giáo huấn nữ nhân này mới dược, bằng không sẽ rất phiền toái, ngươi quá tốt với nàng ta rồi.
Nàng có chủ nghĩa "Đại nam tử" có lẽ còn nghiêm trọng hơn Hứa Tiên một ít.
Hứa Tiên cười nói:
- Minh Ngọc ngươi, chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Có phải không muốn...
Sau đó vừa nói vừa đưa một tay vào trong ngực của nàng, mặc dù cách mấy tầng quần áo. Xúc giác tràn ngập co giãn không giảm đi chút nào, biến hóa hình dạng trong tay của hắn.
Toàn thân Phan Ngọc run lên, vội vàng bắt lấy tay của hắn, nói:
- Nữ nhân sao, ngươi còn nhớ lần đầu tiên ta hiển lộ chân thân với ngươi không?
Hứa Tiên nói:
- Ah, ngươi nói là trong hồ, không, hẳn là thời điểm Dương Thần Xuất Khiếu.
Thấp giọng nói ra tình cảnh lúc ấy.
Phan Ngọc cúi đầu, tóc dài rủ xuống không thấy rõ biểu lộ, thản nhiên nói:
- Hắn cũng không có nói cho ngươi biết sao?
Toàn thân lạnh cả người.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Cái gì?
Phan Ngọc trì hoãn chậm rãi quay đầu lại, trong mắt xuất hiện hàn quang, cắn răng nói:
- Vân Yên, ngươi muốn chết!"
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Minh Ngọc, ngươi lầm rồi!
Phan Ngọc cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới ngươi diễn kịch có thể diễn tới trình độ này, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị gạt, đưa tinh phiến đây.
Hứa Tiên lui ra phía sau hai bước, bỗng nhiên che miệng cười nói:
- Ngươi làm sao phát hiện vậy?
Sau đó móc Âm Dương Kính trong ngực ra đặt lên mặt bàn, sau đó một quang ảnh hiện ra.
Vân Yên cười tươi như hoa nhìn qua Phan Ngọc.
- Minh Ngọc, vừa rồi ngươi rất nghe lời a, còn khoác lác với ta chuyện Hán Văn nghe lời ngươi như thế nào nữa chứ.
Sau đó lắc lắc ngón trỏ, nói:
- Ta thấy ngươi không được rồi, vừa rồi toàn thân đều nhuyễn ra.
Sau đó học theo âm thanh của Phan Ngọc, nói:
- Ai, đối với loại nữ nhân này, nên giáo huấn thật tốt mới được.
Nhớ tới những lời này, làm cho mình mới cảm thấy phiền não, có cảm giác bị nàng ta phát giác!
Sắc mặt của Phan Ngọc đỏ bừng, không nói hai lời đi tới gần nàng. Rốt cuộc Vân Yên cũng sợ hãi, nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Sau đó ở trong phòng nghe được tiếng kêu thảm của Vân Yên.
- Không muốn ah!
Đợi cho Hứa Tiên trở về. Chỉ thấy Phan Ngọc mặt lạnh ngồi ở một bên, Vân Yên thì bị trói như cái bánh trưng nằm ở trên giường, không có chút mỹ cảm như lần trước, nhưng lần này rất buồn cười, không khỏi cười khổ nói:
- Lại là chuyện gì thế?
Phan Ngọc nói:
- Ngươi hỏi nàng!
Vân Yên nói:
- Phu quân, cứu ta! Ta chỉ nói giỡn với Phan tỷ tỷ thôi mà.
Hứa Tiên vừa cởi dây trói Vân Yên ra, sau đó vừa hỏi rõ đầu đuôi, sau khi nghe xong tức giận vỗ vào mông của nàng một cái, âm thanh giòn tan vang lên.
- Thật sự là chưa trưởng thành, còn không mau xin lỗi Minh Ngọc.
Vân Yên ủy ủy khuất khuất nói xin lỗi.
Phan Ngọc phất phất tay nói:
- Tính toán, ngươi có thể lừa gạt ta nói rõ ngươi làm không tệ, ngày mai còn phải đi sớm, ta đi nghỉ ngơi trước, đến lúc đó sẽ đến gọi các ngươi dậy.
Sau đó cầm tinh phiến mang lên cổ của mình.
Phan Ngọc một mình trở lại lầu nhỏ, thôi song vọng nguyệt, vừa rồi thiếu chút nữa bị lừa, trong nội tâm cũng tức giận với hắn, không bằng nói là thất vọng a! Vì sao ngay cả Vân Yên đầu đất cũng có thể nhìn ra, ngươi lại nhìn không nhìn ra chứ! Môi son má đào, lúc này thở một tiếng đầy sâu kín.
Đôi mắt xuyên thấu qua màn đêm, nhìn thấy ngọn đèn trong sân nhỏ của hắn ảm đạm xuống, đóng cửa sổ lại. Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới. Gần trong gang tấc, lại cảm thấy tịch mịch thế này.
Lúc này, một cánh tay hữu lực ôm lấy Phan Ngọc từ phía sau, Phan Ngọc quay đầu lại cười nói:
- Sao ngươi tới đây?
Hứa Tiên nói:
- Ta nghe Yên nhi nói...
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Đừng nghe nàng nói bậy, ta cũng bị nàng lừa gạt, ta cũng không phải là những nữ tử tầm thường...
Hứa Tiên dùng thêm chút sức ôm lấy nàng, nói:
- Thực xin lỗi, làm cho ngươi lộ ra sắc mặt như vậy.
Phan Ngọc mắt trợn trắng, nói:
- Nói lung tung cái gì đó, mau trở về đi thôi, bây giờ ta đang trong quá trình Trúc Cơ, phỉa giữ khoảng cách với ngươi một chút mới được. Ngươi không cần cuộc thi. Cũng phải chuẩn bị độ thiên kiếp thật tốt mới được.
Hứa Tiên nói:
- Lấy cớ!
Lại nói nàng lấy mình làm cớ a.
Phan Ngọc vỗ vỗ tay hắn, làm hắn buông lỏng ra chút ít, xoay người lại ôm cổ của Hứa Tiên, ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, được rồi, Hán Văn, bây giờ ngươi muốn làm sao?
Thần thái trong mắt của nàng, gần như sủng nịch.
Hứa Tiên muốn cả buổi, mới nói:
- Ngủ đi! Minh Ngọc.
Lông mày Phan Ngọc nhảy lên, nói:
- Vậy được rồi!
Tùy ý cho Hứa Tiên ôm lấy nàng, đặt lên giường, bỏ quần áo trên người, chỉ còn một lớp áo mỏng trắng noãn, nhưng không có xâm nhập như trong tưởng tượng của nàng.
Hứa Tiên nhìn dung nhan hoàn mỹ của nàng lúc này thật lâu, cúi đầu xuống, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi đơn bạc của nàng, nói:
- Ngươi còn nhớ rõ không? Lần kia tại Hàn Sơn tự vẽ lên vách đá, ngươi gả cho ta.
- Đương nhiên nhớ rõ, thật là cổ quái đấy.
Hứa Tiên sửa sang lại mái tóc xanh của nàng, làm lộ ra cái cổ thiên nga tuyết trắng, nói:
- Xem như đền bù tổn thất ta chưa từng cho người một hôn lễ chân chính a.
- Đừng đề cập tới nữa, quá xấu.
Hứa Tiên khẽ vuốt mặt của nàng, nói:
- Chúng ta còn muốn dỡ hơn chút ít.
Phan Ngọc khẳng định nói:
- Ân, cũng có chỗ không giống nhau đâu. Ta cũng không phải là tiểu nữ nhân như suy nghĩ của ngươi đâu.
Hứa Tiên cúi đầu hôn lên gáy ngọc của nàng, nhẹ nhàng lên lên, sau đó nói:
- Ta biết rõ Phan đại tiểu thư lòng dạ thâm trầm, hỉ nộ không lộ, nhưng hiện tại, ta muốn nghe câu oán hận của ngươi.
Phan Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó hiểu được, cắn lên vai của hắn một ngụm, nói:
- Những ngày này không đến tìm ta, hận chết ngươi.
Trừng mắt nhìn qua Hứa Tiên, con ngươi trắng đen phân minh, trong bóng đêm chiếu sáng rạng rỡ, tươi đẹp động lòng người.
- Phan đại nhân tha mạng, tiểu nhân sau này không dám nữa.
Sau đó hai người cùng cười rộ lên, tất cả cô đơn vào lúc này đã biến mất đi, nàng chỉ cảm thấy. Vào lúc này, nàng chỉ là tiểu nữ nhân hạnh phúc nằm trong ngực của phu quân mà thôi.
...
Trời vẫn còn đen kịt, đại môn của trường thi đã mở rộng ra.
Các vị cử tử tế đều nhao nhao tế tổ, cũng không có soát người như kỳ thi Hương, trực tiếp cho vào trong tràng.
Vân Yên cũng không dám có chút buông lỏng, thời điểm này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ ngóng trông vào Âm Dương Kính, thần kỳ đúng như dự liệu. Thẳng đến khi theo chúng sĩ tử vào trong tràng, lúc này mới thở ra một hơi, thời điểm này không có việc gì làm, cho nên không có vấn đề. Nhưng còn cần cẩn thận làm việc, chớ để lộ ra sơ hở gì đó.
Trong thi Hội, thời gian chín ngày không được rời khỏi trường thi, nhưng thi Hội thì không có nghiêm khắc như kỳ thi Hương, học sinh phải ở trong phòng có đánh số, lúc này ở trong đại điện rộng lớn, thiết lập rất nhiều tràng thi, trong điện bày chỉnh tề gần trăm cái thư án, các cử tử sẽ ngồi theo số đã đánh dấu sẵn, sẽ có giám khảo qua lại tuần tra.
Khoảng cách thư án cũng không tính là rất xa, ở trong cuộc thi thế này, sao chép của người khác hay dùng tiểu xảo cũng không có tác dụng gì, đều phải dùng sở học của mình viết ra những văn vẻ khác nhau mới được.
Dưới chân thiên tử, cũng có vài phần khí độ rộng lớn, cũng không cần lo lắng có hỗn loạn ở nơi đây. Nhưng từ phương thức của cuộc thi này, độ khó khi ăn gian sẽ lớn hơn một chút. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.comVân Yên cùng Phan Ngọc phân biệt nhập tọa, trên bàn có án văn và nghiêng mực, lại không trang giấy, mà là một bộ gấm lụa, đặt lên giữa mặt bàn.
Thời gian đã tới, trên đài cao của ngoại viện, lực sĩ cầm cự chùy đánh lên chiêng, "Keng" một tiếng minh hưởng, âm thanh truyền đi rất xa.
Quan chủ khảo mở hộp gấm đóng kín trong tay, tuyên bố đề thi, cao giọng nói:
- Chư vị học sinh, cuộc thi hiện tại bắt đầu.
Quan chủ khảo nói như thế, tất cả học sinh đều không chờ đợi được mà mở quyển trục ở trước mặt ra. Đề bút sách viết.
Trong trường thi, âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, Phan Ngọc cùng Vân Yên cũng không bận tâm tới đối phương, vốn đang suy nghĩ một phen, liền bắt đầu viết thoăn thoắt.
Hứa Tiên vào lúc này cũng đang ở ngoài chín tầng trời, đằng vân nấp trong mây trắng, nhìn thánh Trường An như môt cái hộp diêm phía dưới mây trắng, bắt đầu yên lặng ngồi điều tức.
Thời gian chín ngày này cũng không phải là lúc hắn không làm gì, công việc của hắn, còn trọng yếu hơn khoa cử gấp mười lần. Thời gian độ thiên kiếp như lửa sém lông mày rồi, thời điểm đã tới gần, hắn cảm giác chuẩn bị của mình, còn kém một chút ít.
Tuy có Ngư Huyền Ky tặng kim phù cho mình, giúp hắn tạm thời áp chế khí tức, chiếm ưu thế trên lực lượng. Nhưng phương diện tâm tình dường như xa xa chưa đủ, dù sao, thời gian tu hành của hắn quá ngắn, lại là người có quá nhiều lo lắng, nếu như muốn những cảm tình này đến lúc độ kiếp không biến thành trở ngại của mình, thì đó là ông trời phù hộ, bản thân mình trừ là kẻ xuyên việt ra. Thì nhân vật chính như hắn không chết.
Nhưng Hứa Tiên cũng một mực suy nghĩ các vấn đề, những thần tiên khác độ kiếp như thế nào?