Vẻ mặt Tham Lang không thú vị, khoát khoát tay nói:
- Tính toán, tính toán, hoàng đế không vội thái giám vội cái gì, ta đi về ngủ đây.
...
- Này, Hán Văn, nên trở về đi!
Một âm thanh quen thuộc vang lên, bỗng nhiên làm Hứa Tiên bừng tỉnh.
- Minh Ngọc!
Hứa Tiên quay đầu liền nhìn thấy Phan Ngọc, cái ảo trận này chỉ ảnh hưởng tới giác quan thứ sáu của mình, cho nên mới không chú ý tới Phan Ngọc tới gần.
Hồ Tâm Nguyệt chỉ vào Phan Ngọc, ngơ ngác nói:
- Ngươi, ngươi tới đây thế nào được.
Bởi vì trên thủy vực này đã hình thành một cái ảo trận, người bình thường xông loạn sẽ bị lạc bên trong, nhưng lại chú ý cái đuôi chồn đang treo bên hông của Phan Ngọc, sắc mặt biến đổi.
Đuôi của Cửu Vĩ Hồ có được năng lực phá huyễn.
Hứa Tiên lại cười ha hả, nói:
- Thời điểm này ngươi tới đúng lúc.
Tiến lên cầm cái đuôi hồ ly, lại nhìn bốn phía. Quả nhiên ảo cảnh mê hoặc giác quan thứ sáu của hắn biến mất.
Hứa Tiên lại một lần nữa cảm nhận được giác quan thứ sáu của mình, khí tức ác quy xuất hiện ở đáy thuyền. Hắn dùng Thông Thiên Nhãn nhin qua làn nước lạnh, chỉ thấy dưới nước có vô số chất bẩn thỉu kết thành hình người, những khí tức oán hận kia hình thành chướng khí màu xanh đen, may mắn là không quá mức nồng đậm, chỉ nổi lên mặt nước, bằng không thì, nếu như người nào tiến vào trong chướng khí này, lập tức sẽ bị hôn mê bất tỉnh. Nếu như chướng khí càng thêm nồng đậm, thì người đó sẽ nhanh chóng biến thành xương trắng.
Hồ Tâm Nguyệt không có năng lực tấn công chính diện bao nhiêu, cho nên không cần nhắc tới, hiện tại cần phải cân nhắc đối phó đám quỷ nước này như thế nào. Phần đông quỷ nước có màu xanh đen, có con bắt đầu bò lên thuyền rồi, Hứa Tiên đang muốn thi pháp xua tán, nhưng cảm thấy sương mù bốn phía càng thêm dày đặc.
Tâm Nguyệt vừa thấy cái đuôi hồ ly kia, càng thêm tức giận, cho nên không chịu thua, lập tức bấn pháp quyết, ảo cảnh lập tức mạnh hơn nữa, mà Hồ Tâm Nguyệt cũng giấu mình vào bên trong ảo cảnh, cười nhạo nói:
- Ngươi cứ việc rời đi là được, nhưng thuyền này là của ta.
Hứa Tiên mang đuôi hồ ly cho nên không sợ ảo cảnh và mê hoặc. Có thể nhanh chóng thoát ra khỏi ảo cảnh, nhưng lại không thể mặc kệ nhiều người như thế, lại thấy thần sắc của Doãn Hồng Tụ cũng bị mê hoặc. Không khỏi hít sâu một hơi, thúc dục pháp lực hét lớn một tiếng, lấy Hứa Tiên làm trung tâm, bao hàm chân nguyên pháp lực vào Đại Lôi Âm Thuật, sóng xung kích bắt đầu xua tan sương mù bốn phía, làm nước sông cuồn cuộn.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động. Đạp mạnh lên bong thuyền, cả chiếc thuyền đều theo động tác này của hắn mà trầm xuống, mà hắn như mũi tên, bay vọt về phía có hai bàn tay trắng nõn trên không trung, thời điểm dùng sóng âm xung kích, hắn liền cảm ứng được nơi này có chút phản ứng, nếu là bình thường, cho dù hắn cảm ứng được di thường, cũng không có biện pháp, bởi không tim thấy chân thân của Hồ Tâm Nguyệt. Nhưng lúc này hắn có đuôi hồ ly trong tay, khẽ tới gần, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Tâm Nguyệt kinh ngạc phẫn nộ.
Hồ Tâm Nguyệt nhanh chóng lui ra phía sau, sau lưng xuất hiện mấy cái đuôi to, múa loạn lên, mũi nhọn của mỗi cái đuôi của nàng đều có một đoàn hỏa diễm nhỏ, đó là bí kỹ chỉ có hồ tộc mới có - Hồ Hỏa. Tám đoàn Hồ Hỏa ngưng tụ lại thành một đoàn, hóa thành một con Hỏa Hồ cực lớn công kích về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên cũng không tránh né, tốc độ không giảm lao thẳng về phía Hồ Tâm Nguyệt, trên thân xuất hiện một tầng Kim Thân. Miệng Hỏa Hồ mở rộng, mạnh mẽ cắn lên người của Hứa Tiên, Hứa Tiên chỉ cảm thấy quanh thân chấn động. Uy lực của con Hỏa Hồ này cường đại ngoài dự tính, nhưng không phá được tầng Kim Thân bảo hộ bên ngoài của Hứa Tiên, cũng hồ đồ không thèm để ý.
Hồ Tâm Nguyệt không thèm để ý lạnh lùng cười cười, bấm tay ngọc, Hỏa Hồ biến thành hỏa diễm như cũ, dính lên người của Hứa Tiên, bao phủ toàn thân của hắn, ở giữa không trung xuất hiện một hỏa cầu lớn.
Thế đi của Hứa Tiên bị ngăn cản, nhưng không có chút tức giận, tuy Hỏa Hồ này thần kỳ, sao có thể phá vỡ được Kim Thân của hắn, nếu đấu pháp chính diện, tuy Hồ Tâm Nguyệt không phải là đối thủ của hắn.
Thời điểm này, ngón trỏ của Hồ Tâm Nguyệt có một tầng diễm quang màu xanh như hạt đậu, nàng tiện tay chém ra, lập tức biến thành màu tìm bay lên không trung, bay về phía Hứa Tiên.
Hứa Tiên vừa nhìn thấy ánh sáng màu tìm bay tới gần, lập tức cảm giác được không tầm thường, ánh sáng màu tím này mang tới cảm giác quỷ dị cho hắn, còn khủng bố hơn con Hỏa Hồ lúc nãy nhiều, làm cho hắn sinh ra ý lảng tránh. Nhưng hắn vào lúc này bị Hỏa Hồ bao phủ, tránh né không được chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy ánh sáng tím bay tới gần.
Ánh sáng màu tím và ngọn lửa của Hỏa Hồ bao phủ hắn, lập tức nhuộm thành màu sắc giống nhau. Hứa Tiên cảm thấy uy lực của ngọn lửa này không chỉ mạnh hơn gấp mười lần, mắt thấy Kim Thân của minh từ từ bị hỏa diễm hòa tan, hóa thành kim thủy chảy xuống.
Hứa Tiên cũng không khỏi kinh hãi, mặc dù Kim Thân có một chữ Kim, nhưng kỳ thật là do linh khí ngưng tụ thành, hoặc có thể dùng đại lực đánh bại trong một lần, nhưng làm sao có thể bị ngọn lửa hòa tan chứ.
Hơn nữa, Hứa Tiên căn bản không cảm thấy nhiệt độ của ngọn lửa, đừng nói là Thái Dương Chân Hỏa, cho dù là Hỏa Hồ cũng có nhiệt độ. Nhưng Kim Thân gặp phải ngọn lửa này, giống như bùn gặp nước. Lập tức bị hòa tan. Hắn quá kinh thường chiến lực của Hồ Tâm Nguyệt, không nghĩ tới nàng vẫn còn thủ đoạn như vậy.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Đây là ánh sáng của Càn Khôn Đăng trong Tử Thanh Ngọc Phủ Thái Hư Cung tạo thành, tên là Đâu Suất Hỏa, chính là lửa của đạo tổ dùng luyện đan, có thể dung hòa vạn vật trên thế gian, hòa tan Kim Thân của ngươi chỉ là chuyện dễ dàng, Hứa Tiên, bây giờ ngươi khóc rống lên, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói không chừng bà cô sẽ tha cho ngươi, bằng không thì... Hừ hừ!
Trong nội tâm của Hứa Tiên cả kinh, bất luận là bảo vật gì, chỉ cần có quan hệ tới đạo tổ, thì đó không phải chuyện đùa, có câu: "Đạo tổ xuất phẩm, đương nhiên là tinh phẩm". Không nghĩ tới Hồ Tâm Nguyệt lại có được bảo vật hàng hiệu thế này.
Hồ Tâm Nguyệt hành tẩu trên thiên giới đã lâu, đương nhiên cũng có được một ít kỳ ngộ, mà Đâu Suất Hỏa này là một trong số đó, nhưng Càn Khôn Đăng có tới chín đóa, nàng chỉ có một đóa trong đó, cho nên Hứa Tiên mới cảm thấy may mắn, nếu như một lần có thể thao túng Càn Khôn Đăng thả ra chín đóa Đâu Suất Hỏa đốt Hứa Tiên, Hứa Tiên chỉ cần bị đốt một cái, thì Kim Thân hay pháp khí gì cũng vô dụng, có khả năng không bị hòa tan, đại khí chính là mảnh vỡ của Âm Dương Kính, cùng với công đức ngọc bài.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comTrong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt thầm đắc ý, lần đầu tiên nàng tranh đấu với Hứa Tiên, bị Hứa Tiên bắt được chỗ hiểm, căn bản không kịp dùng tới Đâu Suất Hỏa, về sau lại tiến vào trong mộng cảnh của Hứa Tiên cũng như thế, rốt cuộc hôm nay có cơ hội dùng tới, quả nhiên có thể dễ dàng chế phục Hứa Tiên.