Hứa Tiên Chí

Chương 391: Nhạn Tháp

Đám tiến sĩ từng người cầm bút lên, viết tên của mình lên cửa hiệu. Đây không phải là chuyện cẩn thận từng li từng tí gì cả. Nhưng khi tên đã ghi lên, sau này nó sẽ được đề danh thiên cổ.

Nhưng mà những năm sau đó, hậu nhân đi du ngoạn di tích, hô bằng hữu dẫn người đi, có ai nhìn tới những cái tên được khắc trên tường, chú ý tới sao?

Phan Ngọc cũng ghi lên, ghi trên tờ giấy trắng mấy chữ: "Phan Ngọc chữ Minh Ngọc", chữ viết đoan chính thanh nhã thanh tú, đã không còn âm nhu như lúc trước. Nếu Vương Văn Thụy có ở đây, cũng phải tán thưởng một tiếng.

Có người dám thán, đáng tiếc Hứa Tiên đi công vụ, không đợi tới lúc này, bằng không thì nói không chừng có nhã hứng, làm một bài thơ a.

Phan Ngọc lại chấp bút, suy nghĩ một lát, viết xuống "Hứa Tiên chữ Hán Văn ", xem kỹ thật lâu, mới giao cho chúng tăng lữ mang đi.

Thời điểm du lãm chùa chiềng, Phan Ngọc cũng đi tới phòng, bái phỏng trụ trì của Từ Ân Tự, đây mới là mục đích lớn nhất của nàng.

Trong thiện phòng, lão tăng khô gầy ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhưng hai tay lại không giống tăng lữ bình thường, quy củ thu ở giữa bụng, mà tùy tùy tiện tiện nắm mắt cá chân. Dáng người không phải thẳng tắp mà là còng xuống. Trên người mặc một cái áo cà sa hoa mỹ, giống như dùng tơ lụa bọc lấy một thân cây khô, cho nên hình dáng có chút quái dị.

Dù có một ít tục gia đệ tử chỉ trích hắn không tuân phật lễ. Nhưng lão tăng này chính là phương trượng đại sư của Từ Ân Tự.

Khói đàn hương bay lượn lờ, rõ ràng nên có cảnh tượng lão tăng trang nghiêm, nhưng trên mặt hắn lại không có chút ý trang nghiêm và trang trọng nào cả, trên mặt treo một nụ cười. Nụ cười kia cũng không phải nụ cười thấu triệt nhân tâm, mà là một tiểu hài tử ăn trộm kẹo, hoặc giống người nghèo nhặt được vàng vậy.

Nhìn cảnh tượng này, Phan Ngọc có cảm giác giống như một tiểu hài tử hoặc tên trộm đang mặc áo cà sa, học hòa thượng ngồi xuống, nhưng hết lần này tới lần khác lại không giống hòa thượng, trong nội tâm còn cảm thấy thập phần thú vị đắc ý, muốn cười vang lên, nhưng nàng vẫn nhịn cảm giác muốn cười này xuống.

Hơn nữa trên đầu của hắn rất bóng bẩy, chẳng những không có tóc, ngay cả râu ria cũng không có, cho nên càng buồn cười, thật sự không khiến người ta sinh ra kính ý đượcs.

Trong nội tâm Phan Ngọc hơi ảo não, sau khi nàng tiến vào thiện phòng, đã sớm chuẩn bị xuất ra lý do thoái thác, sau đó sẽ nói chuyện với nhau, cũng khai ra giá cả cực cao, nhưng theo nàng tiến đến, cho tới bây giờ đã qua nửa canh giờ. Hòa thượng này chưa từng nói ra lời nào cả.

Cho dù là quan lại quyền quý, nếu như gặp được tên hòa thượng này, trước tiên phải quyên từ thiện năm trăm lượng. Hơn nữa gặp được cũng không cách nào tham thiền ngộ đạo, bởi vì tên phương trượng đại sư này chỉ cười mà không nói, nghe nói hắn tu hành là Bế Khẩu Thiện, lại nghe nói hơn mười năm nay hắn không nói chuyện.

Đương nhiên, nghe nói cũng có không ít khách hành hương đã từng ngộ được phật lý cao thâm gì đó ở chỗ của hắn.

- Pháp Thiện đại sư, ta biết ngươi sở tu là Bế Khẩu Thiện, nhưng ngươi có ý gì cần nói, không ngại dùng bút viết xuống đi, chỉ rõ cho tại hạ.

Pháp Thiện từ từ mở hai mắt ra, trong con mắt tràn ngập vui vẻ, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Phan vương tử, ngươi thấy phú tăng cười đã lĩnh ngộ được cái gì?

Phan Ngọc sững sờ,

- Ngươi không phải tu Bế Khẩu Thiện sao?

Lại nghe nói hắn chưa từng nói cái gì suốt mười năm qua.

Pháp Thiện nháy mắt mấy cái, nói:

- Không phải mới vừa tu nửa canh giờ sao?

Phan Ngọc nói:

- Dám hỏi một câu, phú tăng là thứ gì?

Pháp Thiện lại nói:

- Bần tăng nói chính là những hòa thượng nghèo phải đi xin ăn ở khắp nơi, ta là chủ trì của Từ Ân Tự, ăn mặc không lo, đương nhiên là phú tăng.

Phan Ngọc im lặng một hồi, bởi vì hắn nghe không biết bao nhiêu câu "Bần tăng" rồi, lúc này rất tức giận, có xúc động đem bình bát (chén ăn của sư) vỗ vào mặt của hắn. Nhưng hòa thượng này đã tham tài bảo, cho nên dễ đối phó.

- Đại sư, ngươi cảm thấy đề nghị vừa rồi của tại hạ thế nào?

Nàng đã đưa ra bảng giá không thấp, muốn cho hòa thượng này đổi giọng, đồng ý hôn sự của Nhu Gia cùng nàng. Nhưng nàng lại không rõ, tại sao hoàng hậu nương nương khôn khéo tài trí lại thờ phụng tên hòa thượng tham lam này chứ, hơn nữa còn vì lời nói của hắn mà thay đổi quyết định.

- Phan vương tử. Ngươi còn chưa trả lời của ta, từ trong nụ cười của phú tăng đã lĩnh ngộ được cái gì?

Phan Ngọc liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Đại sư phật hiệu tinh thâm, tươi sáng thế sự, cho nên đang cười thế nhân đau buồn!

- Nói dối!

Phan Ngọc lại đổi cách nói khá, nhưng chỉ nghe được hai chữ "Nói dối" như lúc trước.

Sau ba lần bốn lượt như vậy, rốt cuộc Phan Ngọc mất đi kiên nhẫn, bỗng nhiên đứng dậy, nói:

- Ta nhìn ngươi không giống hòa thượng, trái lại là một tên tặc ngốc.

Sau đó phất tay áo bỏ đi

Pháp thiện cười ha ha, nói:

- Nói thật! Phan vương tử xin dừng bước, đề nghị của ngươi, phú tăng đồng ý.

Phan Ngọc dừng lại quay đầu, từ trong ngực móc ra một cái hộp gấm đựng ngân phiếu, nói:

- Vậy mời phương trượng bênh vực lẽ phải, không nên nghe tiểu nhân gièm pha, giấu kín thượng thính, cũng hoàn thành tâm nguyện của tại hạ, ngày sau sẽ có thâm tạ khác.

- Sau ngươi chắc phú tăng đang bênh vực lẽ phải chứ?

- Ngươi!

Pháp Thiện chậm rãi nói:

- Phan Ngọc lấy Nhu Gia công chúa, âm dương không thể tương hài, ngày sau sợ sinh bất trắc!

Đây chính là những lời mà hắn nói với hoàng hậu nương nương khi đó.

Phan Ngọc nheo mắt lại nói:

- Đại sư có ý gì?

Pháp Thiện nhìn chung quanh, sau đó cười nói:

- Ở đây không có người ngòai, mà hòa thượng ta lại không xen vào chuyện nội bộ của người khác. Không cần phú tăng nhiều lời, tâm nguyện của ngươi đã thành.

Phan Ngọc suy nghĩ một lát, chắp tay nói:

- Vậy đa tạ ý tốt của đại sư.

Pháp Thiện lệnh cho tăng đãi khác, nói:

- Đến, đem thịt nhạn tốt nhất của bổn phương trượng, ướp gia vị rồi mang cho Phan công tử

Đối mặt với ánh mắt khác thường của Phan Ngọc, Pháp Thiện chắp tay trước ngực, nói:

- Bần tăng tu là tiểu thừa phật hiệu.

Phan Ngọc gật gật đầu, nàng đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, tự nhiên biết rõ. Tiểu thừa phật giáo, có thể ăn ba thực sạch, tức nhạn, lộc, thịt độc, không tính là phạm giới. Nhưng ở đời này, có rất ít đệ tử cửa phật tu tiểu thừa phật hiệu.

Hơn nữa nàng âm thầm hoài nghi, hòa thượng này không phải tu luyện Bế Khẩu Thiện, muốn ăn thịt nên tu tiểu thừa phật hiệu, nếu như lại gần nữ sắc, có phải hắn cũng tu luyện Đại Hoan Hỉ Thiền.

Lúc Phan Ngọc muốn rời đi, bỗng nhiên Pháp Thiện cười noi:

- Đúng vậy, phú tăng tu chính là Đại Hoan Hỉ Thiền, nhưng không quan hệ tới nữ sắc. Nếu có thể trừ hết mọi phiền não, tự đắc ảo diệu của đại hoan hỉ. Trong nội tâm cũng vui mừng như thường, cho dù làm phật đà cũng không muốn. xem tại TruyenFull.com

Phan Ngọc dừn bước lại, cũng không quay đầu mà đi ra cửa.

Pháp Thiện suy nghĩ rồi cầm hộp gấm vào trong tay, cười nói:

- Lương vương tử đưa tới ngàn lượng hoàng kim, Phan vương tử lại đưa vạn lượng bạc tới, phú tăng muốn nghèo cũng không nghèo được a.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất