Hứa Tiên Chí

Chương 440: Khôi Phục

Hứa Tiên tĩnh tọa trong đình, cảm thụ bản thân tiến hóa, từ thần hồn tới thân thể, hắn giống như thoát thai hoán cốt. Thử thao túng linh lực vô hình trong không trung, càng sai khiến dễ dàng, nhẹ nhàng không thôi. Chỉ một chuyện này, cái khác không cần phải nói, chỉ cần tốc độ tu hành, đã tăng lên gấp mấy lần rồi.

Đương nhiên cũng không phải là không có bất luận giá lớn nào, hắn nội thị thần hồn, chủ tinh Thái Dương tinh rút nhỏ hơn một tầng, Thủy tinh và Kim tinh tân tân khổ khổ gây dựng nên, tất cả đều bị thiên kiếp nghiền nát, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Cảnh tượng trong cơ thể của hắn chính là trăm phế đãi hưng.

Nhưng đã có kinh nghiệm, hắn điểm tinh vô cùng dễ dàng, chỉ là vấn đề tích lúy năng lượng. Hơn nữa một lần nữa tu luyện lại, thần hồn của hắn còn thoải mái hơn trước, tu hành rất dễ dàng tiến thêm một tầng, ngược lại là một chuyện tốt.

Nhưng việc cấp bách hôm nay, đương nhiên là cường hóa chủ tinh bị tiêu hao. Nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy ở giữa thiên địa vĩnh viễn có quang mang kim sắc, cổ hào quang này có sức nóng vô cùng vô tận, chất lượng vượt xa những linh lực khác, nhưng cũng nguy hiểm hơn nhiều lần.

Hứa Tiên không chút sợ nguy hiểm, hít sâu một hơi. Thái dương chi lực trong phạm vi mười dặm tiến vào trong cơ thể của hắn, đây là chuyện trước khi độ kiếp hắn không dám làm, nhưng hắn đã có kinh nghiệm bị hỏa diễm thiêu đốt, chuyện này không coi là cái gì. Chớ nói chi là phương diện độ kiếp đã cường hóa năng lực thừa nhận thái dương chi lực của thân thể và thần hồn.

Môt đoàn người đi qua trước cửa Hứa phủ, bỗng nhiên cảm giác bốn phía tối sầm lại, mà nắng nóng buổi sáng hoàn toàn biến mất, nhìn lên bầu trời hồi lâu, vẫn không rõ ràng cho lắm, lắc đầu đi qua.

Trong lương đình của Hứa phủ, nóng rực như bếp lò, ánh mặt trời quá mức ngưng tụ, nếu không phải nơi này đã sớm thiết lập trận pháp, thì đình nghỉ mát này đã sớm bị hào quang hòa tan rồi. Nhưng quần áo trên người của Hứa Tiên vô cùng bình thường, lại không chút tổn hại nào, đều này có ý nghĩa năng lực khống chế linh lực của hắn đạt tới cấp độ hoàn toàn mới.

Một đôi mắt xanh ẩn nấp trong hồ nước nhìn qua hắn, trong nội tâm âm thầm sợ hãi thán phục, thằng này đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.

Nhưng qua thời gian một nén hương, chủ tinh Thái Dương tinh trong thần hôn của Hứa Tiên đã bốc cháy hừng hực như trước, phát ra hào quang sáng chói khắp thần hồn, Hứa Tiên cũng không đình chỉ, tiếp tục thu nạp thái dương chi lực, đem Thái Dương tinh đạt tới tình trạng nguyên gốc, lúc này mới dừng lại, chậm rãi mở to mắt.

Đây là chỗ tốt lớn nhất của Thái Dương tinh, năng lượng vĩnh viễn không dứt, người bên ngoài tân tân khổ khổ ngày đêm tìm kiếm nơi hội tụ của linh lực, hắn bất luận vào thời điểm nào cũng có thể hội tụ năng lượng vô tận trong thiên địa. Không sợ ăn không đủ no. Chỉ sợ ăn quá nhiều. Chỉ một chuyện này, tốc độ tu luyện của hắn đã vượt qua vô số người tu hành rồi.

Kiếp lôi làm linh lực tán loạn, thuận theo đó cũng khu trừ tạp chất trong thân thể, đánh vỡ bình cảnh vốn có, chuyện này biểu hiện rõ ràng nhất trên chủ tinh. Chủ tinh khôi phục, linh lực của Hứa Tiên khôi phục hơn phân nửa, lập tức cảm giác được chỗ tốt của độ kiếp, rất nhiều pháp thuật trì trệ không tiến đã có thể tiến hành tu luyện, quả nhiên độ kiếp mới là phương pháp nhảy vọt tốt nhất.

Nhưng nếu tu luyện quá nhiều pháp thuật, cũng không vội trong nhất thời. Chuyện hắn để ý nhất vẫn là kiếp lôi, hắn trong vô số lần sắp bị đánh chết đã thu kiếp lôi vào trong thân thể, có lực lượng khác thường. Nó cũng có hiệu quả giống như Đâu Suất Hỏa, điểm khác là, Đâu Suất Hỏa là hòa tan tất cả, hơn nữa còn có tác dụng vận dụng thực tế. Mà tác dụng của kiếp lôi là linh lực, bất luận là linh lực gì gặp phải kiếp lôi đều tán loạn, điểm này thậm chí Pháp Hải mạnh như thế cũng không ngoại lệ.

Nếu như dùng đối phó Địa Tiên cùng cấp với hắn, tác dụng càng lớn tới dọa người, bằng pháp lực của Đạo Tể lại không ngăn được một lần công kích của Hứa Tiên, mà hết lần này tới lần khác, thân thể của Hứa Tiên mạnh tới đáng sợ, nếu như phá hư phòng ngự linh lực của đối phương. Có thể nói không bao nhiêu người tiếp được vài quyền của hắn. Dùng loại lực lượng này tiến hành công kích, vậy thì không cần phải đánh nữa! Nếu dùng để phòng ngự, liền không sợ hãi.

Chuyện này làm cho Hứa Tiên cảm khái, quả thực là có hiệu quả phá ma trong truyền thuyết a.

Mà kiếp lôi cũng không có năng lượng phong phú như thái dương chi lực, căn bản không thể nào thu nạp, tiêu hao hết thì không cách nào khôi phục lại. Hứa Tiên trong lần đại chiến trước đã tiêu hao một nửa, còn lại phải ít dùng một chút mới được.

Hứa Tiên lắc đầu, tạm thời đặt vấn đề này qua một bên, trước tiên xem nó như đòn sát thủ cuối cùng, đợi đến lúc tất cả linh lực khôi phục rồi nói sau!

Thời điểm này, trong lòng của hắn truyền tới âm thanh ôn nhu.

- Quan nhân, sắp ăn cơm, kêu Tiểu Thanh lên.

Hứa Tiên mỉm cười đáp:

- Được rồi.

Vỗ vỗ lan can, hô:

- Này, Tiểu Thanh, ăn cơm!

Bọt nước trong hồ bắt đầu sôi sục, Tiểu Thanh nhảy ra khỏi mặt nước, nhìn Hứa Tiên phàn nàn:

- Ngươi làm cho nước nóng muốn chết!

Nếu như không phải nguyên nhân này, sợ rằng nàng cũng không dễ lựa chọn đi ra đâu.

Hứa Tiên cười ha ha, sờ lên cằm, "Rụt rè" nói:

- Cô nàng, hiện tại bổn đại gia là Địa Tiên, về sau ăn nói khách khí với ta một chút, biết không?

Tiểu Thanh không nói hai lời, một cước đạp tới.

Nhưng động tác vốn mau lẹ trong mắt của Hứa Tiên đã chậm lại, thò tay bắt lấy chân nhỏ của nàng, một tay ôm eo, tiện tay ôm nàng lên vai. Nhanh chóng đi tới phòng khách.

Tiểu Thanh oán hận cắn lên cổ của hắn, nhưng răng nanh của nàng vô pháp cắn xuyên thấu làn da màu vàng nhạt của hắn bây giờ, giống như đang thè lưỡi liếm cổ của hắn vậy.

Trong nội tâm của Hứa Tiên rung động, trùng trùng điệp điệp vỗ vào mông của nàng một cáu, nói:

- Bổn đại tiên ở đây, yêu nghiệt còn dám càn rỡ!

Sắc mặt Tiểu Thanh trướng lên đỏ bừng, cho nên càng dùng sức cắn.

Hứa Tiên nắm chân nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, dùng sức vuốt ve vài cái, cảm giác được thân thể của nàng mềm hơn rất nhiều, cười hắc hắc, càng không buông tay.

Thẳng đến khi Tiểu Thanh nhả ra, quát:

- Mau buông ta ra!

Nhưng âm thanh của nàng lúc này biến thành mềm mại vô lực.

Hứa Tiên buông nàng ra, Tiểu Thanh rơi xuống đất, sờ lên chỗ hắn vừa sờ chân của mình, oán hận nhìn qua Hứa Tiên, thề nhất định phải mau mau vượt qua thiên kiếp, trở nên mạnh mẽ như tỷ tỷ, lại hung hăng khi dễ Hứa Tiên, trả thù trở về!

Mọi người ngồi xuống trong sảnh, cũng có Ngao Ly cùng Tiểu Thiến ở đây, chỉ có Hồ Tâm Nguyệt chẳng biết đi đâu.

Bạch Tố Trinh xới cơm cho mọi người, khôi phục sinh hoạt bình thản hàng ngày, Hứa Tiên thở phào. Cảm giác đây mới là sinh hoạt của mình, mà không phải đại chiến thần ma sôi sục, chiến tranh chỉ là vì hòa bình.

Nhưng sau khi ăn cơm sxong, Bạch Tố Trinh lại tuyên bố:

- Ta muốn trở lại trong núi bế quan thời gian ngắn.

Lại nhìn Hứa Tiên nói:

- Quan nhân, ngươi cũng nên trở lại kinh thành hoàn thành nhiệm vụ sư phó ngươi giao phó đi!

Hứa Tiên hơi có chút không bỏ sinh hoạt này dược, muốn mở miệng giữ lại, nhưng nghĩ tới tình cảnh của nàng trên Phi Lai Phong, sau đó gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm bế quan đi thôi, ta ở lại dây thêm vài ngày rồi sẽ rời đi.

Trong lời nói: dù sao ngươi ở đâu ta cũng sẽ nghĩ tới ngươi.

Bạch Tố Trinh mỉm cười, nhìn Tiểu Thanh nói:

- Tiểu Thanh, kỹ năng bơi của ngươi rất tốt. Hãy theo quan nhân đi tìm dược liệu đi.

Tiểu Thanh hờn dỗi một phen.

- Ta không muốn, ta phải ở lại chỗ này tu luyện!

Bạch Tố Trinh cười nói:

- Đi tới biển tu luyện cũng tốt đấy, đừng giận dỗi!

Lại nhìn Vân Yên nói:

- Yên nhi, lần này quan nhân trở lại kinh thành, phần lớn thời gian đều phải ra biển, chỉ sợ không có bao nhiêu thời gian với ngươi cả. Ngươi vừa mới tu thành Âm Thần, có lẽ nên tĩnh hạ tâm thần tu luyện trong thời gian ngắn, Tiểu Thiến vốn là quỷ tu, ngươi có thể ở trong núi thỉnh giáo với nàng!

Nàng lại nháy mắt mấy cái.

Vân Yên cũng hiểu được cái gì đó, cười nói:

- Tỷ tỷ nói sao, ta sẽ làm như vậy.

Bạch Tố Trinh cuối cùng đi tới sau lưng của Ngao Ly, đem tay đặt lên vai của Ngao Ly, lại nhìn Tiểu Thiến nói:

- Tiểu Thiến, Ngao Ly phải nhờ ngươi chiếu cố rồi!

Tiểu Thiến gật đầu nói:

- Tốt!

Ngao Ly lại bất mãn nói:

- Ta mới không cần người khác chiếu cố, muốn chiếu cố cũng là ta chiếu cố nàng, ta còn mạnh hơn cả nàng!

Tiểu Thiến cười tủm tỉm ôm gò má của nàng, nói:

- Nên nghe lời tỷ tỷ nói a!

Bạch Tố Trinh lộ ra nụ cười thỏa mãn, cúi đầu xuống hôn lên trán của Ngao Ly, nói:

- Ngao Ly, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngoan ngoãn ở trong nước không ra ngoài, ta lo lắng thừa dịp ta không ở đây, Long tộc Đông Hải sẽ có động tác, chỉ cần ngươi phong bế thuỷ vực, bọn họ muốn bắt ngươi cũng không có biện pháp, biết không?

Ngao Ly bất đắc dĩ nói:

- Biết rõ!

Bạch Tố Trinh cuối cùng nói:

- Nếu như có vấn đề gì, nên sử dụng thần phù, quan nhân sẽ mau chóng tới giúp ngươi.

Nói xong nhin quanh một vòng, cảm thấy không có sơ hở gì, liền đi ra ngoài cửa, Hứa Tiên đứng dậy cùng đi ra ngoài.

Những người khác biết điều không có quấy rầy.

Hứa Tiên đuổi kịp bước chân của nàng, từ phía sau ôm nàng.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của hai người bọn họ, vô cùng chói mắt.

Hứa Tiên có chút lo lắng hỏi:

- Rất nghiêm trọng sao?

Bằng tính cách của nàng, có vấn đề gì, sẽ chạy tới nói chuyện với mình.

Bạch Tố Trinh có chút mềm yếu tựa vào trong ngực của hắn, nói:

- Ta cũng không biết có thể hay không, sợ hãi chính mình biến thành bộ dáng của ngày hôm đó!

Hứa Tiên chân thành nói:

- Không cần sợ, sẽ không có việc gì. Nếu như cần thì nên nói với ta. Ta sẽ tùy thời đi cùng ngươi. Tâm của chúng ta kết lại với nhau, xảy ra chuyện gì cũng nên chia sẻ a.

Bạch Tố Trinh cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, xoay người nói:

- Ở trên biển ngươi phải chiếu cố Thanh nhi nhé, nhưng không được khi dễ nàng.

Hứa Tiên hơi có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, nói:

- Ân, không khi dễ!

- Ta đi!

Bạch Tố Trinh nói như vậy xong, liền hóa thành hào quang bay lên bầu trời.

- Đi nhanh về nhanh!

Một câu đi nhanh về nhanh vẫn còn quanh quẩn trong đáy lòng của Hứa Tiên.

Trở lại phòng khách, Vân Yên kéo tay của Hứa Tiên nói:

- Phu quân, ngươi giúp ta chấm dứt cái đại hội kia đi, ta không muốn lại đi!

Hứa Tiên cười nói:

- Ghét?

Trong khoảng thời gian này nàng ở trên đài quét ngang bát phương, cũng có cảm giác cao thủ tịch mịch. Hứa Tiên còn nhìn thấy trong mấy người khiêu chiến có người của Hàng Lâm Viện, nhưng nàng vẫn biến thành Độc Cô Cầu Bại.

Vân Yên gật đầu nói:

- Ân.

Hứa Tiên nói:

- Như vậy cũng tốt, kế tiếp ngươi nên tĩnh tâm tu luyện cho tốt, sau khi ta vượt qua thiên kiếp, cũng có một phen thể ngộ với thái dương chi lực, độ cho ngươi sẽ khiến ngươi tu thành Dương Thành nhanh chóng hơn.

Vân Yên đỏ mặt lên, độ linh lực đương nhiên dùng song tu là tốt nhất, rồi lại cắn môi, bộ dạng muốn nói lại thôi,

- Phu quân... Ngươi được không? Không cần nghỉ ngơi thêm một chút sao?

Ngươi... Được... Không?

Hứa Tiên giống như nghe được chuyện kinh thiên động địa nào đó. Sắc mặt đại biến, nói:

- Ha ha, lại bị hỏi loại vấn đề này, buổi tối hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của vi phu!

Vân Yên đã giật mình, vội vàng xin tha.

Rồi sau đó Hứa Tiên mang theo Vân Yên đi vào Cận Thiên Thư Viện, trực tiếp tìm tới Lý Tư Minh, bảo hắn làm lần đại hội này thành lần chung kết.

Doãn Hồng Tụ đã ở trong thư viện, nghe hỏi chạy đến. Hôm qua Hứa Tiên đột nhiên bắt nàng đi, nàng ở nhà, biết rõ đây không phải là chuyện mình có thể tham dự, nhưng nghe được tiếng sấm nổ vang không ngừng, cũng làm cho nàng lo lắng không thôi, nhìn thấy bộ dáng của Hứa Tiên bình yên vô sự, mới yên lòng, cấp cấp tiến lên hỏi ý kiến của hắn vài câu.

Nhưng bỗng nhiên nàng đối với suy nghĩ này của mình xấu hổ không thôi, hơn nữa chuyện hắn vô sự mà không nói với mình, cũng làm cho nàng cảm thấy oán hận, cho nên khi thấy hắn, ngạo nghễ nói:

- Vì cái gì? Như vậy không phải rất tốt sao? Tiếp tục so đi!

Hứa Tiên trừng mắt nhìn nàng, không chút khách khí nói:

- Nếu ưa thích so như vậy, chính ngươi đi lên là được!

Doãn Hồng Tụ cũng không nói thêm cái gì nữa, liếc nhìn hắn, trong thần sắc hơi có chút u oán.

Lý Tư Minh ở bên cạnh cũng thở dài một phen. Bộ dạng như vậy rõ ràng là thiếu nữ hoài xuân đây mà, đáng thương chính mình dùng hết thủ đoạn nói ngon nói ngọt, nàng vẫn không thích được mình.

- Hán Văn, muốn đình chỉ thì không có vấn đề, nhưng ngươi ít nhất cũng nên đứng ra tiếp nhận khiêu chiến mới được, bởi vì người khiêu chiến, đừng nói là ta cùng Mã viện thủ, cho dù là tri phủ đại nhân cũng không thể làm gì!

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Là ai?

Thần sắc của Lý Tư Minh ngưng trọng nói ra một cái tên.

- Là viện thủ đương nhiệm của Bạch Lộc Thư Viện, Bùi Văn Uyên!

Hôm qua Bùi Văn Uyên đã tới đây, làm cho hắn giật mình, vốn là vì gặp cơn dông, không cách nào thông tri Hứa Tiên. truyện được lấy tại TruyenFull.com

Lời vừa nói ra, Vân Yên cùng Doãn Hồng Tụ đều phát ra một tiếng sợ hãi thán phục,

- Bùi Văn Uyên!

Hứa Tiên cũng nhíu mày suy tư, "Bùi Văn Uyên!" Trầm mặc suy tư tiếp, qua trong chốc lát, mới nói:

- Bùi Văn Uyên là ai?

Lý Tư Minh cười ngất, nói:

- Ngươi cũng không biết hắn à?

Vân Yên cùng Doãn Hồng Tụ cũng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn hắn.

Hứa Tiên khoát tay nói:

- Tại sao ta phải biết hắn?

Vân Yên giải thích nói:

- Bùi Văn Uyên vốn là quan cư đại học sĩ, lại là lão sư của bệ hạ, về sau từ quan về hương, tiếp tục dạy đệ tử, hôm nay đã là dạy bảo nhiều đệ tử khắp thiên hạ. Tri kỷ cũ trong triều nhiều không biết bao nhiêu, cho dù là Lương tướng quốc hay Phan thượng thư thấy hắn cũng phải lấy lễ đối đãi, bởi vì hắn là đế sư chân chính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất