Trong cơ thể hắn thiết hạ mấy tầng cấm chế, căn bản không phản kháng được.
Hoa chi biên thành lao lung này hiển nhiên là một kiện pháp khí.
Hứa Tiên nói ra từng chữ một:
- Ngươi đem mọi thứ nói rõ ràng cho ta!
- Quả nhiên là không đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!
Bách Hoa tiên tử vứt cho hắn một khối thạch đầu hình thoi bán trong suốt, bên trên khắc đầy hoa văn chằng chịt.
- Đây là... Thủy Minh Thạch?
Bách Hoa tiên tử nói:
- Xem như ngươi còn có chút kiến thức, ngươi xem xem trong đó nói cái gì đi!
Trong Dao Trì cũng không phải là người người đều có thần ấn, lợi dụng Thủy Minh Thạch vật đặc chế thông tin, có thể thay thế tác dụng truyền thông tin của thần ấn.
Hứa Tiên thử đem thần niệm đầu nhập bên trong đó, lập tức cảm thấy rất nhiều tin tức, thậm chí cả cái gọi là "chân tướng sự tình"!
Hứa Tiên kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng, hồi lâu sau mới gian nan mở miệng ra nói:
- Ai đã biên soạn ra chuyện vớ vẩn này!
- Những tin tức đó đều đến từ Lạc Thủy và Hoa Sơn, ngươi sẽ không phải muốn nói các nàng viết chuyện để lừa gạt chúng ta đấy chứ!
Hứa Tiên nói không ra lời. Đối phương lại một mực tin tưởng ai đó, lại vạn lần không ngờ tới Tam Thánh Mẫu sẽ đối phó với chính mình như vậy. Nữ nhân này thật độc ác, nhìn còn rất không tệ, suy nghĩ dĩ nhiên lại có vấn đề. Hắn bỗng nhiên nhớ tới những lời tiên đón Ngư Huyền Cơ giữ kín như bưng kia. Lẽ nào đào hoa sát còn không có kết thúc, đây là đoạn sau sao?
Bách Hoa tiên tử nói:
- Không nói được gì rồi sao, hiện tại chúng ta sẽ đem ngươi mang về Dao Trì thẩm vấn.
- Sẽ tin tưởng loại cố sự này của các ngươi cũng thật là ngu ngốc. Ngày hôm nay ta mang Vương Mẫu nương nương giáo huấn các ngươi một chút.
Trong giọng nói của Hứa Tiên ẩn hàm tức giận cường liệt, vô luận là ai chịu đưng loại nói xấu này, đều sẽ nộ hoả thiêu đốt.
Khi cổ tức giận này bốc lên, trong cơ thể hắn không biết từ nơi nào tuôn ra một cổ lực lượng. Cổ lực lượng này khổng lồ như vậy, khiến chính hắn cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Cổ lực lượng kia bạo phát giống như hồng thuỷ phá tan từng tầng cấm chế. Hoa chi quấn ở trên người hắn cũng hung hăng đứt gãy từng đoạn.
Bách Hoa tiên tử kinh hãi mà bất loạn, tay bấm pháp quyết:
- Hoa cốt!
Hoa chi càng phát ra gia tốc sinh trưởng.
Thân hình Hứa Tiên cũng đang biến lớn, trên người bốc lên kim sắc hỏa diễm, đó là bản mạng chi hỏa đến từ trong chủ tinh của hắn.
Kim sắc hỏa diễm thiêu đốt hoa chi, hoa chi lập tức trở nên héo rũ, hoả có thể khắc mộc.
Hứa Tiên bỗng nhiên phát sinh một tiếng chợt quát, giãy giụa thoát khỏi lao lung, thân hình khôi phục kích cỡ bình thường. Không, hắn cảm giác thân hình mình so với bình thường càng thêm cao to hơn, đầu hầu như chạm được đến cột trụ cao cao trong điện.
Thực vật hóa thân yêu quái hơn phân nửa không thiện chiến, hoa chi ở trong thực vật cũng là loại nhu nhược.
Bách Hoa tiên tử thường ngày đứng ở trong Dao Trì hưởng thanh phúc tối đa cũng là cùng các tỷ muội khác luận bàn pháp thuật, nào có bao nhiêu kinh nghiệm giao chiến. Bách Hoa tiên tử nguyên bản dựa vào người đông thế mạnh, thậm chí mai phục tốt trận pháp mới bắt được Hứa Tiên.
Nhưng lúc này biến sinh thiết cận, càng thêm được động tác của Hứa Tiên nhanh như thiểm điện, dĩ nhiên phản ứng không kịp, phát ngốc ngẩn ngơ.
Khi giao chiến, sinh tử trong chớp mắt, nào cho phép nàng ngẩn ngơ chốc lát. xem tại TruyenFull.com
Hứa Tiên bắt lấy ngực của nàng, đem nàng ấn lên trên mặt đất, giơ lên tay trái nắm chặt thành quyền, thực so với đống cát còn lớn hơn.
Bách Hoa tiên tử hoa dung thất sắc, nàng vốn ngày thường dung nhan tuyệt thế, mặc dù dựng thân trong Bách Hoa, cũng là hạc giữa bầy gà, không ai có thể cùng nàng sánh vai. Đây vốn là tư bản Hứa Tiên để thế gian bất cứ nam tử nào cũng phải yêu thương, nhưng Hứa Tiên lại không chút do dự, hướng gương mặt tuyệt mỹ của nàng hung hăng nện xuống.
Bách Hoa tiên tử cuống quít thi triển pháp thuật, muốn hoá thành cánh hoa bỏ chạy. Nhưng một cổ điện lưu đầy rẫy toàn thân, nàng cảm thấy toàn thân vô lực. Tất cả pháp thuật chưa từng tác dụng, mắt thấy đại quyền tới gần người, không có pháp lực hộ thân, chỉ có một đường tử lộ, giống như nữ tử bình thường, chăm chú nhắm hai mắt lại.
Một tiếng nổ ầm ầm, mặt đất lún xuống một hố sâu, hướng ra bốn phía nứt nẻ.
- Tỷ tỷ!
Đám tiên tử đều bi ai hô lên.
- Ta còn chưa có chết?
Bách Hoa tiên tử chậm rãi mở hai tròng mắt ra, thấy một quyền kia nện vào mặt đất ở bên cạnh đầu của nàng.
Hứa Tiên kịch liệt thở hổn hển, thầm nghĩ nguy hiểm thật. Trong nháy mắt tối hậu hắn mở quyền đầu ra. Phẫn nộ có thể để hắn hoàn toàn phát huy lực lượng trong thân thể, nhưng là sẽ làm hắn mất đi lý trí. Bách Hoa tiên tử này cũng là bị người lừa gạt, hơn nữa đối với chính mình cũng không hề có sát ý. Sao có thể vội vàng hạ sát thủ chứ!
Theo tâm tình yên ổn, thân hình hắn cũng theo đó mà thu nhỏ lại, khôi phục đến thân hình bình thường.
- Buông tay!
Bách Hoa tiên tử thanh âm run rẩy nói.
Hứa Tiên mới vừa rồi phát hiện tư thái lúc này, đầu gối của hắn đang đính tại tiểu phúc của nàng. Mà tay trái còn gắt gao đặt ở trên bộ ngực sữa cao ngất, đầy đặn của nàng. Tuy rằng cách một tầng áo yếm, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến xúc giác mềm mại co giãn kia, cùng với theo bàn tay của hắn biến ảo hình dạng. Ừm, mới vừa rồi tay của hắn là bao phủ cả bộ ngực của nàng. Nhưng khi đó nổi giận như điên, căn bản không nghĩ tới nam nữ khác biệt gì cả.
Giờ này khắc này, tình cảnh này để hắn cảm khái không ngớt. Lúc này thực sự là nói không rõ, vội vã mau tránh ra một bên nói:
- Ta thực sự không phải cố ý!
Đương nhiên cũng không phải cố ý.
Bách Hoa tiên tử đứng dậy, trong đôi mắt đẹp tràn ngập hận, một giọt lệ trong suốt giống như hoa lộ từ khoé mắt chảy xuống. Không biết là kinh sợ sống sót sau tai nạn, hay là bị người chạm vào ngực mà xấu hổ.
Ngực nàng phập phồng kịch liệt, nhưng cảm thấy mơ hồ đau đớn. Nhưng so với đau đớn trong lòng, lúc này ngay cả một phần nghìn cũng không có. Nàng là đứng đầu Bách Hoa, nhận được hàng vạn hàng nghìn kính yêu, chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy. Dĩ nhiên làm trò trước mặt nhiều muội muội như thể, bị nam nhân này...
Hứa Tiên thở dài:
- Nữ nhân cũng đừng học nam nhân đi ra đánh nhau a!
Nhưng Bách Hoa tiên tử hai mắt đỏ bừng, đầu ong ong, cái gì cũng nghe không lọt tai.
- Bố trận!
- Dạ!
Bách Hoa tuân mệnh.
Hứa Tiên bất đắc dĩ, vừa rồi còn không có sát ý, nhưng hiện tại đã có. Kế sách duy nhất lúc này chỉ có tiên phát chế nhân.
Thân hình hóa thành điện thiểm, bức thẳng đến người chủ trì trận pháp này Bách Hoa tiên tử.
Đưa tay muốn đem nàng chế trụ, nhưng con mắt từ cổ trắng nõn của nàng quét đến vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, thực sự tìm không được địa phương hạ thủ, chỉ có bắt lấy cổ tay của nàng. Bắt được trong tay, lại hoá thành một đoàn cánh hoa rơi lả tả xuống.