Một nữ tử cực kỳ coi trọng trinh tiết, chính bởi vì ngươi không chịu trách nhiệm cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng mà tức giận đến nổ phổi. Đến cuối cùng lại chỉ là nói một câu quan tâm ngươi. Đối mặt với loại tình huống này, nếu là lại có thể thờ ơ mặc kệ, vậy thì thực sự là ý chí sắt đá. Nhưng hắn không phải người như vậy, chỉ có thể lựa chọn đi hôn nàng như thế, bởi vì khi thời gian này nàng không chỉ làm hắn cảm động, hơn nữa còn khả ái muốn chết.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ngươi bộ dáng như bây giờ mới là phạm tội, mau buông ta ra!
Hứa Tiên làm theo lời nói của nàng buông nàng ra, vươn vai nói:
- Được rồi, hiện tại ta phải đi đây. Chỉ mong có thể nghe được một chút tin tức tốt đi!
Nói xong xoay người, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi a, hiện tại có thể cho ngươi một nụ hôn hữu nghị.
Hắn cũng không phải là không rõ tâm ý của nàng, không, phải nói tâm ý của nàng giống như là đã viết rõ ràng ở trên mặt vậy. Bất quá dưới tình huống như vậy, tiền phương không biết có bao nhiêu loại hiểm ác đáng sợ đang chờ hắn, ai cũng ngờ được sẽ có kết quả thế nào, thật sự là không đủ sức làm ra nhiều hứa hẹn.
- Chờ một chút!
Doãn Hồng Tụ bỗng nhiên ở phía sau hắn.
Hứa Tiên xoay người, Doãn Hồng Tụ bước nhanh tiến lên, nhón chân ngửa đầu hơn ở trên môi của hắn, sau đó dùng sức lấy ống tay áo lau lau miệng:
- Ngươi đừng miên man suy nghĩ, đây cũng chỉ là nụ hôn hữu nghị, ta cũng không dự định tiếp thu loại nam nhân như ngươi trở thành vị hôn phu của ta.
- Ta hiểu được.
Hứa Tiên mỉm cười.
- Từ hôm nay trở đi, nam nhân có thể hôn môi của ta, chỉ có một mình ngươi.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Do đó, không nên tùy tiện chết đi.
Nói rồi ngây người đứng đó.
- Cho dù ngươi là nam nhân không an tâm, nhưng ta không thể là nữ nhân như vậy được. Chỉ là đây không thể nói ngươi có cơ hội. Ta đã hiểu rõ được, nữ nhân hà tất nhất định phải tìm vị hôn phu đây? Đối với nam nhân trên đời này ôm hi vọng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng, triệt để sống tự do có gì không tốt. Vả lại để ta giúp chồng dạy con, ôn lương cung kiệm, ta cũng không làm được mà.
Doãn Hồng Tụ càng nói càng cảm thấy có đạo lý, cuối cùng hầu như muốn vì kiến giải cao minh của bản thân mà hoan hô lên.
Chỉ là Hứa Tiên vị khán giả duy nhất này, đầu tiên là dùng ánh mắt như nhìn động vật quý hiếm nhìn nàng, đến cuối cùng càng là nhịn không được cười ha hả lên.
Doãn Hồng Tụ thẹn quá thành giận:
- Ngươi cười cái gì?
Hứa Tiên xua tay nói:
- Không có gì, không có gì, chỉ là cảm thấy trên người hình như vừa nặng hơn một ít, sau đó lại muốn làm chút chuyện.
- Ngươi đừng mơ tưởng!
Doãn Hồng Tụ ôm cánh tay.
- Bỏ đi, bỏ đi, sau này lại nói tiếp.
Hứa Tiên cười phất tay từ biệt.
Lúc này, mấy thị nữ đã hoảng loạn chạy tới:
- Quận chúa, không hay rồi, cây đào đều đã chết hết. Khách nhân ở tiền viện cũng đã rời khỏi.
Lại nhìn trái phải nói:
- Di, vừa rồi hình như thấy có người ở đây nha!
Doãn Hồng Tụ chột dạ nói:
- Chớ nên nói bậy, nào có ai ở đây, hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì?
Nhưng lại nhìn xung quanh vườn đào, cũng không nhịn được có chút tiếc nuối, cái loại mỹ cảnh vĩnh viễn không tàn lụi này chỉ sợ là sẽ không còn được gặp lại nữa.
- Đợi được giải quyết xong phiền phức, ta sẽ nghĩ biện pháp để những cây đào này một lần nữa nở hoa, nhưng nói không chừng có thể ăn được quả đào nữa.
Thanh âm của Hứa Tiên bỗng nhiên truyền vào trong tai của Doãn Hồng Tụ.
- Chúng ta nói xong rồi!
Doãn Hồng Tụ kiễng chân cao giọng nói.
- Ừm, nói xong rồi.
Cây khô um tùm, sóc phong vắng vẻ, thẳng đến xác định Hứa Tiên đã rời đi, Doãn Hồng Tụ mới cúi đầu, đã thấy thị nữ đang dùng thần tình kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên là không có nghe thấy thanh âm của Hứa Tiên.
Doãn Hồng Tụ ho nhẹ hai tiếng:
- Các ngươi nhìn cái gì vậy? Ta tự nói với bản thân mà thôi, các ngươi có ý kiến gì không?
Thị nữ vội vàng nói:
- Nô tỳ không dám.
Nhưng trong lòng đều cảm thấy, quận chúa sẽ không phải là trúng ma hoặc là trúng ta gì đó rồi chứ.
Text được lấy tại TruyệnFULL.com- Còn thất thần đứng ở đó làm cái gì nữa, chúng ta trở lại, không, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi Hoàng thành, bản quận chúa đã quyết định, vĩnh viễn không lấy chồng.
Doãn Hồng Tụ hăng hái nói.
Thị nữ hai mặt nhìn nhau: bất quá tâm tình lại giống như tốt hơn rất nhiều.
Hứa Tiên trở lại trên mã xa, Phan Ngọc nói:
- Thế nào rồi?
Hứa Tiên cười nói:
- Có ta xuất mã, đương nhiên không thành vấn đề, ta đã thuyết phục nàng, hiện tại phải đến chỗ Huyền Cơ đi!
Phan Ngọc thò người ra ở trên vạt áo của Hứa Tiên khẽ ngửi vài cái, rồi ngẩng đầu lườm hắn một cái nói:
- Sợ rằng không chỉ là thuyết phục đi!
- Ta cũng là người hiểu tình lý.
Hứa Tiên vò đầu cười ha hả nói.
- Ta đoán hiểu tình cảm mới là then chốt.
Bánh xe đều đặn, hất lên một đường bụi mù, hướng phía thành Trường An chạy đi. Đi qua cổng thành, một đường xuyên đường qua ngõ, đứng ở trước một nhà dân, Hứa Tiên giơ tay gõ cửa, cửa mở ra lại là Ngư Huyền Cơ.
Nàng vẫn như trước một thân huyền hoàng đạo bào vĩnh viễn không thay đổi, tóc đen có chút dài hơn buộc ở trên đầu thành một búi tóc, lộ ra hai gò má mỹ lệ và cái cổ đầy đặn thon dài. So với bộ dáng tóc dài chấm đất, có một phen ý nhị khác. Chỉ là nàng vẫn luôn luôn đạm nhiên như nước, hôm nay trên mặt đã có một tia lo lắng sốt ruột.
Duẩn nhi thì trốn ở phía sau nàng, trong lòng buông ra một hơi thở, sư thúc rốt cục đã đến.
Ngư Huyền Cơ mở miệng nhân tiện nói:
- Ngươi còn biết tới tìm ta, ta lại tưởng rằng ngươi đã giải quyết được mọi chuyện, thầm nghĩ tiêu dao khoái hoạt đây?
Hứa Tiên bị nói cho nghẹn họng, hôm nay trong giọng nói của Ngư Huyền Cơ hình như nhiều thêm một phần hỏa khí.
Phan Ngọc thay mặt Hứa Tiên nói rằng:
- Cho dù là tiêu dao khoái hoạt, cũng không thể không tới nơi này.
- A?
Thanh âm của Ngư Huyền Cơ đề cao, nhìn Phan Ngọc, Phan Ngọc chỉ là mỉm cười.
Hứa Tiên cười gượng nói:
- Nói chung là nhanh chóng đi vào thôi!
Đi tới trong phòng, Hứa Tiên đem toàn bộ căn nguyên sự tình báo cho Ngư Huyền Cơ biết. Ngư Huyền Cơ nhắm mắt ngưng thần yên lặng nghe một hồi, cuối cùng mở mắt ra nói:
- Ta đã tính được ngươi đại nạn lâm đầu. Sư phụ hắn biến thành như vậy, Thiên đình không có khả năng ngồi yên không lý đến. Hôm nay ưu thế duy nhất của chúng ta chính là mệnh số của ngươi hỗn độn không rõ, chúng ta Thiên Tiên cũng không thể tính ra hết được. Nếu không có như vậy, hiện tại đã có thể trực tiếp buông tha được rồi.
- Bất quá mặc dù là như vậy, ngươi cũng chớ có cho là có tuyệt chiêu gì có thể trở mình được.
Vô luận là u vực của sư phụ nàng, hay là bất cứ pháp thuật pháp bảo gì của ngươi, hoặc bất kỳ ngoại viện gì có khả năng xuất hiện, bất kỳ biến hóa gì có thể xuất hiện, sợ rằng đều đã nằm ở trong tính toán của bọn họ. Căn bản mà nói, đây không phải là tranh đấu cùng đẳng cấp.