Hứa Tiên nói:
- Không có gì a!
Doãn Hồng Tụ nói:
- Không có khả năng, cô cô vốn có hận không thể giết ngươi được, sao lại chịu nghe ngươi nói chuyện, ngươi sẽ không dùng loại pháp thuật mà ngươi nói đấy chứ?
Hứa Tiên nói:
- Sao có khả năng, chỉ là cho nàng một chút kiến nghị nhân sinh thôi.
Mặc dù là người thông minh, cũng khó tránh khỏi có địa phương không am hiểu, cũng khó tránh có thời gian mê mang, hắn thấy công tác thuyết phục của bản thân vẫn là tương đối thành công, chỉ mong vị nương nương kia có thể nghe lọt tai được. Bằng không, không chỉ là tiểu hoàng đế khiến người ta lo lắng, nàng càng thêm khiến hắn lo nghĩ hơn.
Hôm nay ở trên điện nổi giận chém giết mấy sứ tiết Đông Doanh kia, chỉ sợ cũng là trong lòng tích lũy buồn bực quá nhiều. Cứ tiếp tục như thế, hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt đẹp cả, dù sao nàng cũng là chưởng khống giả trên thực tế của quốc gia hiện nay.
Doãn Hồng Tụ còn có chút không tin: Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
- Không hơn sao?
Còn muốn hỏi lại, đã bị Hứa Tiên nói:
- Ngày hôm nay chúng ta gặp mặt còn không có hành lễ đi!
Lại không có hảo ý nhìn phía bờ môi đỏ thắm của Doãn Hồng Tụ.
Doãn Hồng Tụ nghe lời hiểu ý, vẻ mặt ửng đỏ, ra vẻ không biết:
- Hành lễ gì?
Hôm qua đã khiến nàng cả đêm không ngủ, chỉ có dùng son phấn nhàn nhạt để che đi vết thâm trên vành mắt.
Hứa Tiên nói:
- Người phương Tây gặp mặt cũng muốn hành lễ.
- A!
Doãn Hồng Tụ sợ đến vội vã ngửa ra sau, chỉ thấy Hứa Tiên cũng không có đuổi theo đó, mà chỉ là mỉm cười đánh giá nàng, trên mặt vẻ vui mừng thỏa mãn ngược lại càng khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, xị mặt giáo huấn nói:
- Hứa công tử, ngươi đừng tưởng rằng là bằng hữu như bản quận chúa có thể làm xằng làm bậy. Thật sự nếu không được ta đồng ý liền làm ra loại sự tình này, ta đã có thể...
Hứa Tiên nhìn vào con mắt của nàng, tỏ vẻ đã hiểu nói:
- Nói chung, cảm tạ ngươi.
Mặc dù không phải có ý định muốn cho ngươi vi phạm tâm ý hành sự của bản thân, nhưng kết quả vẫn là đang thăm dò được một phần tình nghĩa.
Doãn Hồng Tụ khinh miệt nói:
- Ngươi cảm ơn đúng là không đáng một đồng, sau này vẫn là bớt nói ra miệng đi!
Sau đó cũng tỏ vẻ đã hiểu nói:
- Ta bất quá chỉ là vì ta có chuyện muốn làm mà thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Xe ngựa đứng ở trước cửa Phan phủ, Hứa Tiên nhảy xuống xe, quay đầu cười hỏi:
- Muốn tới ngồi một chút không?
Doãn Hồng Tụ chỉ phất tay, đã đóng cửa xe lại.
Hứa Tiên đứng ở tại chỗ, nhìn mã xa dần dần đi xa, trong lòng cảm thán cảm thán làm nữ nhân quyết đoán, nguyên lai có thể bỗng nhiên trở nên hào hiệp như vậy a!
Trong mã xa, Doãn Hồng Tụ đang chống gương mắt nóng lên, nguyên bản dáng người anh tĩnh bỗng nhiên ủ rũ xuống, nằm vào trong ghễ mềm, lấy ra một chiếc gương đồng mạnh mẽ chiếu lên một trận: vừa rồi không có thất thố đấy chứ, không thể lại ở trước mặt hắn mất thể diện như vậy, hừ, đã cho rằng ta là loại nữ nhân nghe hai ba câu nói ngon ngọt, là có thể tùy ngươi làm gì thì làm sao?
- Ngươi còn dự định đứng tới khi nào a!
Phan Ngọc xuất hiện ở trước cửa:
- Đừng quên, còn có ngươi đang chờ ngươi đấy!
Hứa Tiên xoa xoa tay cười lấy lòng nói:
- Vậy có thể nào?
- Ta nói nhưng không phải là ta!
Phan Ngọc oán trách nhìn mắt một cái, xoay người đi vào trong phủ.
- Ân?
Hứa Tiên theo sát phía sau.
Hai người lướt qua tầng tầng đình viện, đi tới bên trong phủ yên tĩnh, liền thấy một Nhu Gia công chúa đang ngồi ở trên bậc thang trước cửa hành lang, phảng phất như đang chờ đợi cái gì đó, lại dùng một tay chống gương mặt ngủ gà ngủ gật. Bộ dáng đó lập tức khiến Hứa Tiên nhớ tới tiểu hoàng đế mới vừa rồi tiểu hoàng đế, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là tỷ đệ.
Phan Ngọc khiển trách:
- Trời lạnh như vậy, sao lại ngồi dưới đất, còn không mau đứng lên.
Nhu Gia công chúa kinh hãi phát giác đứng dậy, hướng phía Phan Ngọc oán giận nói:
- Ta đứng một lát thôi mà...
Chợt thấy Hứa Tiên ở bên cạnh xuất khẩu, chữ "tự" mới chậm chạp nói ra khỏi miệng. Nàng sau khi ở trong phòng ngủ một lát, tính toán thời gian hạ triều, liền đi ra chờ, lại chỉ chờ được Phan Ngọc, nói Hứa Tiên bị triệu tiến tới nội cung, không biết khi nào mới có thể trở lại.
Hứa Tiên cười vẫy tay:
- Nhu Gia a, đã lâu không gặp!
Tuy rằng vẫn là nhu nhược như trước, nhưng tính tình cũng không có yếu đuối giống trước kia nữa, chí ít đã dám hướng về phía người "đáng sợ" như Phan Ngọc ngay mặt oán giận.
Nhưng không nghĩ tới một câu kêu gọi bình thường này, đã khiến Nhu Gia công chúa mở to mắt, đã rất nhanh tích đầy nước mắt.
Trong đôi mắt đen thùi tinh thuần kia, giọt lệ trong suốt lã chã rơi xuống, chóp mũi hơi nhăn lại, khóe miệng phấn hồng hướng hai bên kéo ra. Bộ dáng đó đã không phải đơn giản nhìn thấy mà thương, mà là khiến Hứa Tiên cảm thấy bản thân đã phạm tội, vội vàng nói:
- Ngươi mà khóc ta sẽ đi liền đấy!
- Ta... Ta không khóc.... Ngươi đừng đi!
Nhu Gia công chúa vội vã cố nén nước mắt, dùng thanh âm nhỏ bé và yếu ớt nhỏ bé và yếu ớt nói.
Hứa Tiên nói:
- Ừ...
Sao cảm giác phạm tội lại càng tăng cấp lên.
Ngay cả Phan Ngọc ở một bên cũng đều dùng ánh mắt khiển trách, cho hắn một cước:
- Còn không phải tại hạng người khi phụ như ngươi, các ngươi chậm rãi trò chuyện, ta còn có công sự, đi đến nha môn trước.
Đình viện to lớn liền chỉ còn lại có hai người, một trận gió lạnh thổi qua, Nhu Gia công chúa co rúm lại một chút, tuy rằng mặc áo lông cáo rất quý giá, nhưng gió mùa đông bắc này cũng không có ôn hòa như Giang Nam.
- Ở đây thật lạnh, trở về phòng đi thôi!
Hứa Tiên liền ôn nhu nắm bàn tay nhỏ đang phát lạnh của nàng.
Nhu Gia công chúa đỏ mặt lên, không khỏi cúi đầu xuống. Giọt nước mắt theo bên má chảy thật dài xuống, không cần mạnh mẽ kiềm nén, trên mặt đã đổi thành miệng cười.
Trong phòng lò sưởi ấm áp để nàng khôi phục tức giận, khi Hứa Tiên muốn buông tay ra, lại phát giác nàng nắm chặt tay hắn không chịu buông tha. Bất quá tay của hắn thực sự quá lớn, dựa vào bàn tay của nàng không cách nào bắt được, nàng chỉ là nắm chặt một đầu ngón tay lại.
- Gần đây sống thế nào, Minh Ngọc đối với ngươi ra sao? Bình thường có chọc ngươi khóc nhè hay không, có đôi lúc nàng chính là hơi hung dữ một chút, ngươi phải tha thứ nhiều hơn a. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
- Phu quân rất ôn nhu.
Hứa Tiên nói:
- Phu quân?
Xưng hô thật quen thuộc.
Nhu Gia công chúa rất xấu hổ:
- Không phải, là...là Minh Ngọc tỷ tỷ, nàng muốn ta phải gọi nàng như vậy, ta không phải là...
Thấy nàng hoảng loạn giải thích một trận, Hứa Tiên không khỏi xoa xoa đầu nàng:
- Ngươi cứ gọi như thế đi!
Nghĩ thầm Minh Ngọc đại khái là sợ nàng thường ngày gọi quá trôi chảy, tiết lộ thân phận của bản thân đi!
Nhu Gia công chúa cẩn thận nói:
- Ngươi...ngươi không ngại sao?
Hứa Tiên nói:
- Ngại cái gì cơ?
Nhu Gia công chúa nói:
- Tiểu đệ hắn gọi ngươi đi làm gì?
- Đúng rồi, là ngươi nói cho hắn, bệ hạ không có chết à?