Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 327: Tàn sát

Mấy người phụ nữ trong lều trướng phát ra tiếng rên rỉ như mèo. Tối qua đại nhân thật điên cuồng, suýt nữa làm các nàng đều không dậy nổi.

Thiếu niên tộc Tiger gọi là Đông Minh bên cạnh mặc dù còn là vị thành niên nhưng đã có ngoại hình khoe mạnh, hắn rất tinh ý cầm một chiếc áo choàng màu trắng khoác lên người Yoria.

Yoria tùy ý khoác áo choàng lên người, bàn tay xoa xoa trên đầu Đông Minh, "Đi, đến quân trướng", nói rồi hắn lập tức bước đi.

"Đại nhân... Đại nhân ngài cứ như vậy có phải không được lễ độ lắm không? Các đầu lĩnh đó đều là..."

"Ngươi yên tâm, đây là ta đến tặng họ vinh hoa phú quý, cho dù đợi lâu hơn nữa thì họ cũng sẽ rất vui vẻ", một cánh tay Yoria thò ra khỏi áo choàng để vuốt mái tóc vàng, hắn phát ra tiếng cười cởi mở.

Hắn là một con sư tử trên thảo nguyên, con sư tử mạnh mẽ dũng mãnh nhất.

Bây giờ ánh mắt hắn đã khóa chết con mồi mới: Thành Doran nằm ở biên giới nam bộ đế quốc Mông Gia.

Đồ ăn, rượu ngon, phụ nữ. Đây sẽ là một trò chơi cực kì thú vị.

Khói lửa chiến tranh phía bắc đã bắt đầu âm ỉ.

Buổi tối ngày hôm đó, vị Dịch thuật sư trẻ tuổi Thanh Nhã đến từ Chiêm đài vọng nguyệt nhìn lên không trung, cặp lông mày nhíu chặt.

Là Dịch thuật sư, nàng nhìn thấy những dị biến của thiên tượng kéo dài liền mấy ngày, trong lòng sao có thể không sốt ruột. Nếu như không có trái tim biết thương xót thì cũng không cách nào thật sự trở thành một Dịch thuật sư tốt.

Nhưng mâu thuẫn của Dịch thuật sư chính là ở đây. Rất nhiều lúc ngươi có thể nhìn ra nguy cơ, nhìn thấu thiên cơ, nhưng ngươi bất lực.

Bởi vì vận mệnh, thiên mệnh tự có quy tắc của nó, không bao giờ thay đổi vì ý chí của con người.

Sức mạnh duy nhất của Dịch thuật sư cũng chính là nhìn thấy nhiều hơn người khác một vài thứ. Ngược lại đây chính là nguồn gốc đau khổ của bọn họ.

Biết rõ sẽ xảy ra giết chóc, xảy ra thảm kịch nhưng lại vô lực ngăn cản, không cách nào thay đổi được. Đó là một loại cảm giác vô lực như thế nào? Một sự đau đớn đến mức nào?

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Thanh Nhã thở hắt ra thật dài. Có một số việc nàng không có sức mạnh và cũng không có cách nào ngăn cản được. Nhưng có một số việc kiểu gì nàng cũng phải thử thay đổi.

Vừa rồi nàng đã nhìn rất kĩ một ngôi sao. Một ngôi tướng tinh: Thất Sát!

Trong ba ngôi sao Sát Phá Lang thì Phá Quân quá nặng về giết chóc, Tham Lang quá mức háo sắc, hai ngôi sao này đều có điểm yếu. Mặc dù mạnh mẽ nhưng luôn có thể tìm được cơ hội. Chỉ có ngôi Thất Sát mới là hoàn hảo nhất, khó đối phó nhất.

Bây giờ Thanh Nhã sẽ phải lấy sức một mình để thử thay đổi Thất Sát.

Đây là thiên mệnh, là số phận của một Dịch thuật sư.

Bóng dáng màu trắng cô độc và mềm mại đó dần dần đi xa trong gió đêm...

***

Năm ngày sau, rốt cục Trâu Lượng và một đám anh em cũng tiến vào tỉnh Thần Ân, tới gần đích đến của chuyến đi này: Thành Doran biên giới.

Là quân cờ hai vị Shaman dùng để đánh bạc với nhau, trong tay hắn cầm giấy ủy nhiệm có đóng ấn tín của hai Shaman. Cảm giác thật sự giống một đặc phái viên hoặc là một thanh tra.

Mấy người Ernest, Randy và Cote nhận được tin tức đã lên đường tiến vào tỉnh Thần Ân để tụ hợp với đại bộ đội. Lần này tuyệt đối là hành động đoàn thể rầm rộ nhất của Trâu Lượng.

Bên người có đoàn tế ti chiến ca năm mươi tám người, có nữ tế ti chiến ca chữa trị Lộ Dao, âm dương lưu loan đao thuật Tân Đạt, nữ tiễn thủ thiên tài tộc Swan Sofi, cựu thú đấu sĩ Bath. Ngoài ra còn có Emma và đám người Ernest, có thể nói là một đội ngũ hùng hổ.

Tin rằng nhiều anh em như vậy cùng chung sức làm việc, trong thành Doran nho nhỏ chắc không ai dám đối chọi với mình.

Có danh phận đàng hoàng, có chức vụ đặc sứ do hai Shaman tỉnh Thần Diệu và tỉnh Thần Ân ủy nhiệm, có vinh dự, có Huân chương thần thú vinh quang và Huân chương thánh chiến bụi gai vàng, hơn nữa có sức mạnh, bên người có nhiều anh em và cao thủ trẻ tuổi như vậy, khó khăn gì cũng không ngăn cản được.

Có điều đến tận hôm nay thật sự tiến vào trăm dặm xung quanh thành Doran mới phát hiện vấn đề sắp gặp phải còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

Khói đặc và ánh lửa bốc lên cuồn cuộn, một thôn xóm người thú ở gần biên giới đã bị đốt thành đất trống.

Đẩy ngã một phần còn lại của bức tường đá, Trâu Lượng thấy trong cảnh đổ nát và tàn phá là đầy vết máu và thi thể. Không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, còn có tiếng khóc của người già và em bé lờ mờ truyền đến.

Một cơn gió từ sau gáy thổi qua, Trâu Lượng cảm thấy một cơn giận dữ tràn lên trái tim.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì kiểu gì hắn cũng không nghĩ ra biên giới lại là như vậy.

So với nơi khác thì nơi này quả thực chính là địa ngục!

Địa ngục trần gian! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com

Sắc mặt Trâu Lượng thoáng cái trầm xuống giống như là bao phủ trong một lớp sương lạnh.

"Tất cả mọi người chú ý tìm kiếm, phát hiện người còn sống thì cứu chữa, gặp kẻ thù trực tiếp giết chết. Không được mềm tay!"

"Vâng!" Tế ti đoàn và đám người Ernest bên người cùng nhau gầm lên giận dữ.

Là người tín ngưỡng và tùy tùng của Thần thú, mắt thấy con dân của đế quốc Mông Gia lại bị người khác tàn sát, cướp bóc, trong lòng họ giận dữ tới cực điểm.

Đây là sỉ nhục!

Tế ti và chiến sĩ nên bảo vệ những người dân này, nhưng ở nơi này không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu được bảo vệ nào.

Tất cả mọi người đi theo hướng có tiếng khóc vang tới, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.

Lộ Dao và Emma rất ít khi nhìn thấy tình cảnh đẫm máu như thế này, sắc mặt hai người trắng bệch nhưng vẫn miễn cưỡng chịu đựng.

Tất cả mọi người rất nhanh chóng đi xuyên qua khu vực đổ nát, trước mắt là một khung cảnh rộng rãi, nhưng hình ảnh còn đẫm máu hơn nhiều phút chốc đã làm khóe mắt mọi người gần như nứt ra.

Mấy người Lộ Dao nhắm mắt lại có chút không chịu nổi. Nếu còn nhìn nữa sợ rằng thật sự sẽ không chịu đựng được mà phải sụp đổ.

Tất cả những người thú còn sống sót trong thôn xóm đều bị gom đến nơi này, người của man tộc mặc một loại quần áo kì lạ để lộ hai cánh tay ngồi trên lưng ngựa vẫy đao cong diễu võ dương oai.

Một vài tên man tộc mạnh mẽ nhảy xuống bắt tất cả đàn ông trong thôn quỳ xuống, sau đó vung đao lần lượt chém đầu, những cái đầu bị chém xuống được xếp thành đống thật cao.

Một phía khác, những người già đều bị giết chết, phụ nữ thì bị làm nhục, còn có một vài tên man tộc phát điên thì dùng trường thương trong tay đâm vào người bon trẻ giơ lên ngẩng mặt cười to.

Cả thế giới dường như đã biến thành địa ngục đẫm máu.

"Giết!!"

Một tiếng gầm lớn, Trâu Lượng cùng đoàn tế ti chiến ca và tất cả anh em đều xông lên.

Những người man tộc này, bọn họ đã không còn là người mà là một đám súc sinh!

Xông vào trong nhà người khác cướp đồ vật còn giết chết chủ nhân, ngay cả phụ nữ và em bé cũng không buông tha. Người man tộc không xứng đáng để tiếp tục sống trên đời!

"Các ngươi, tất cả đều chết đi!" Ruman xông ở phía trước nhất, con ngươi tế ti chiến ca trẻ tuổi tộc Bear cũng tức giận đến mức đỏ như máu. Chưa bao giờ nghĩ tới thì ra người ở biên giới sống thảm như vậy, bị dị tộc tàn sát như vậy, những em bé đó, những người già đó, những phụ nữ đó...

Quá thảm!!

Ruman căm giận đến mức đầu hắn như sắp nổ tung, hắn tiện tay vớ lấy một cây gỗ còn đang cháy dở xông lên, cái gì cũng không để ý nữa.

Kalou và các tế ti khác theo phía sau.

Nhưng động tác của tất cả mọi người đều không nhanh bằng Arthur, đối với mấy gã man tộc không phải người này hắn không hề mềm tay, thanh đao của hắn lập tức xuất hiện.

Thiên sứ Sofi nheo mắt lại bay lên giữa không trung, một tia sát khí lạnh lẽo lan ra.

Song đao Tân Đạt theo sát lão Đại Arthur, một bên khác của Arthur là Bath bám theo một tấc cũng không rời.

Ngay cả Emma cũng cầm lấy vũ khí để báo thù cho những người vô tội này.

Những người dã man đang tùy ý tàn sát bình dân phụ cận thành Doran này là quân của một bách phu trưởng dưới trướng Khufu, một trong mười hai vị đầu lĩnh thảo nguyên của Yoria. Man tộc quả thực hiểu rõ mảnh đất quanh thành Doran nho nhỏ này như hiểu rõ hậu viện nhà mình.

Quan chức và thành vệ bản địa từ lâu đã bị đánh vỡ mật, chỉ cần có gió thổi cỏ lay là sẽ lập tức rút về trong tường thành Doran làm rùa đen rụt đầu, nhìn thôn xóm bị man tộc tùy ý cướp bóc cũng không dám đi ra.

Dù sao thì chỉ cần không giết đến những người ở trong thành là được rồi. Suy cho cùng thì ở trong các thôn xóm ngoài thành đều không phải người có tiền có thế gì, toàn là bình dân, sống hay chết cũng không có ai quan tâm.

Gã bách phu trưởng liếm liếm khóe miệng, nhìn thấy mấy chục người đột nhiên xông lên chẳng những hắn không lo lắng mà ngược lại còn có chút hưng phấn.

Đặc biệt khi hắn nhìn thấy trong số những người này còn có phụ nữ xinh đẹp.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng cũng có một số người, đoàn thương lữ hoặc nhà mạo hiểm đi qua căm phẫn ra tay nhưng toàn bộ đều bị kỵ binh man tộc tiêu diệt không có ngoại lệ.

Những người của đế quốc Mông Gia này bình an quá lâu rồi, từ lâu đã quên cách chiến đấu như thế nào rồi, căn bản không phải đối thủ của chiến sĩ man tộc.

Bách phu trưởng vẫn có chút kiến thức, hắn nhận ra trang phục của những người đột nhiên xuất hiện này có thể là tế ti Thần miếu của đế quốc Mông Gia.

Nhận ra điều này, hắn không khỏi bật cười ha hả.

Từ khi nào mấy tên tế ti nhát gan như chuột đó cũng dám lao tới liều mình với dũng sĩ man tộc rồi?

Đúng là buồn cười.

"Toàn bộ giết sạch!" Bách phu trưởng liếm liếm máu trên thanh đao cong rồi gầm lên ra lệnh cho thủ hạ.

Đặc điểm của man tộc chính là hành động nhanh như gió, đầu lĩnh ra lệnh một tiếng lập tức toàn quân hành động rất nhanh.

Bây giờ mặc dù đám người Trâu Lượng đột nhiên lao ra nhưng dù sao thì chân người cũng không nhanh bằng chân ngựa, vừa xông được một nữa đường thì hơn trăm gã kỵ binh man tộc đã từ bốn phương tám hướng lao về phía bọn họ.

Hai luồng nước lũ hung ác đụng vào nhau.

Ầm!

Thoạt nhìn rõ ràng đoàn tế ti chiến ca của Trâu Lượng là phe yếu thế với tế ti là chủ yếu, kết quả khi đối mặt với kỵ binh không cần nói cũng biết, nhất là bọn họ không hề có kinh nghiệm chiến trường gì. Yêu thú không có não và Thú tộc hoàn toàn là hai loại khác nhau, mà Thú tộc Man Hoang chẳng những giết người như ngóe mà còn có loại ưu thế xung kích của chiến mã, tế ti hoàn toàn chính là bia ngắm.

Gần trăm gã kỵ binh xông vào đám tế ti, những Thú tộc Man Hoang này vẫy trường đao trong tay, trong miệng phát ra tiếng gào thét nguyên thủy nhất. Bọn họ mới là Thú tộc thật sự, Thú tộc ngang tàng và giết chóc.

Mặt đất run rẩy, khói lửa nóng rực khét lẹt, tiếng kêu khóc tuyệt vọng. Hết thảy những thứ này đều như một quả chùy đáng sợ đập vào trái tim mọi người.

Thấy các bình dân vô tội, người già, em bé, phụ nữ trong thôn xóm bị tàn sát, Arthur dường như chấm dứt hô hấp. Hắn chưa bao giờ giận dữ như vậy, loại tàn sát này hoàn toàn không thuộc về chiến sĩ. Đây là sự tàn sát đơn thuần, nó đã triệt để động đến giới hạn của Trâu Lượng. Sau khi đi tới thế giới này hắn đã dung nhập sự mạo hiểm và dũng mãnh của Thú tộc. Không phải lần đầu tiên hắn thấy cái chết, chuyện giết người hắn cũng đã từng tự tay làm, có lẽ hắn đã thực sự là Thú tộc nên cũng không có cảm xúc gì nhiều. Nhưng nhìn thấy sự tàn sát không hề có phản kháng như vậy, bất kể là Trâu Lượng kiếp trước hay là Arthur kiếp này đều phải căm giận.

Đối mặt với kị binh Man Hoang xông tới, một vệt ánh sáng hiện lên, quyền trượng chiến ca xuất hiện trong tay. Những người khác không hề nhúc nhích, khi Arthur nổi giận thì bất kể ai cũng phải thừa nhận uy thế gần như thần của hắn.

Quyền trượng lóe sáng, hai ngón tay trên tay phải Trâu Lượng khép lại, đột nhiên điểm về đám kỵ binh chính diện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất