Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 595: Mơ tỉnh

"Bệ hạ, ngài đã không thể làm tốt hơn được, có điều đây chính là cuộc đời, hiện nay chúng ta đã rơi vào tai nạn nhưng sẽ có một ngày chúng ta thắng lợi, sự chói lọi của Giáo đình còn có thể bao trùm đại lục, tín ngưỡng không bao giờ biến mất".

Bott nói.

Benedict mười lăm cười nhạt, "Ha ha, cũng tốt, vậy chúng ta hãy nắm tay chiến đấu vì tín ngưỡng".

"Bệ hạ, đây là vinh quang của thần".

Tình báo đưa về, đế quốc Saron không hề có tấn công thành Bado mà tiến quân về pháo đài Thở Dài, lộ trình còn khoảng mười ngày nữa. Một khi đế quốc Saron đến nơi, quân đoàn Thần thú hai mặt thụ địch sẽ triệt để thất bại. Quan trọng nhất là Giáo hoàng cũng đã đánh giá thấp sự già yếu thần thuật mang đến, mỗi ngày tựa như một năm, ông không thể tiếp tục kéo dài nữa.

Mặc dù đây là một trận chiến tranh không thể chiến thắng nhưng Benedict mười lăm vẫn phải gánh vác trách nhiệm của một Giáo hoàng.

Chiến!

Khi mặt trời mọc lên lần nữa quân đoàn Thần thú lại triển khai đại chiến với quân đoàn Hannibal trên đồng bằng Thở Dài, sử gọi là chiến dịch biển máu. Sau này đồng bằng Thở Dài cũng được gọi là biển máu.

Trống trận, kèn lệnh vang vọng không trung, Benedict mười lăm trôi nổi trên không, ông phải để lại hi vọng cho người đến sau.

Đại quân từ bốn phương tám hướng va chạm vò nhau như thủy triều, Bott dẫn đoàn kỵ sĩ trật tự như đao nhọn cắm vào trái tim đại quân Hannibal, tiến lên, tiến lên và tiến lên, mục tiêu chỉ thẳng Huyền Diệp ở trung quân.

Giáo hoàng bay bên trên đoàn kỵ sĩ trật tự, từng đạo thánh quang chiếu xuống, mỗi kỵ sĩ đều tiến vào trạng thái mạnh nhất.

Không thành công thì thành nhân. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com

"Ta nói, khai thiên lập địa thành đường!"

Quyền trượng của Giáo hoàng chí xuống, mặt đất không ngừng cuộn sóng như mặt nước, binh lính Hannibal lập tức ngã dúi dụi, đoàn kỵ sĩ trật tự hung hãn lao vào.

Đây là quân đội tinh nhuệ nhất của Giáo đình, quả thật cũng có sức mạnh cao nhất. Quân đoàn Hannibal bị xé ra một khe hở dễ dàng.

"Điện hạ, ngài lui lại tránh đi một chút".

Thị vệ bên người nói.

Khóe miệng Huyền Diệp lộ ra nụ cười, hắn lắc đầu, đột nhiên nhảy lên trên người Bỉ mông, "Ta Huyền Diệp Hannibal ở chỗ này, cùng sinh cùng tử với các chiến sĩ của ta. Hôm nay chính là ngày Hannibal chúng ta hùng bá đại lục Almond, vinh quang cùng tồn tại với chúng ta!"

Âm thanh của Huyền Diệp vang vọng không trung, các chiến sĩ Hannibal hung hãn không sợ chết xông lên, dùng đao kiếm, dùng chân tay, dùng răng, dùng tất cả mọi cách để ngăn cản đoàn kị sĩ tiến lên.

Đoàn kỵ sĩ trật tự lấy vàng tối mở đường, vàng sáng làm chủ lực như một con rồng khổng lồ rơi vào chỗ nước cạn, có sức mạnh nhưng lại không thể tăng tốc tiến lên.

Chiến sĩ Hannibal dùng tính mạng ngăn cản, mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc giết đến mệt, giết đến lúc mềm tay.

Huyền Diệp vẫn lẳng lặng đứng nhìn, trái tim như sắt thép.

Giết một người, giết mười người, nhưng hàng trăm hàng ngàn người thì sao?

Cho dù là vàng tối thượng đỉnh cũng phải mỏi tay, cái gì mà giết ngàn người, giết vạn người đều chỉ là truyền thuyết.

Các cung thủ cũng đã khôn ra, khi tấn công Giáo hoàng đều huy động thú linh phòng ngự, đề phòng bị Giáo hoàng tấn công. Như vậy áp lực đối với Benedict mười lăm cũng lớn hơn nhiều.

Ngoại hình trẻ trung của Giáo hoàng đang từ từ già yếu, mỗi một lần sử dụng thần thuật nếp nhăn trên mặt lại sâu hơn.

Âm thanh trên chiến trường từ từ biến mất, trước mắt Benedict mười lăm là không trung vô biên vô hạn.

Ông là Giáo hoàng, muốn bảo vệ quốc gia này, muốn chống lại đại nạn trong lời tiên đoán. Ông là người phát ngôn của thần.

Vinh quang? Quyền lực?

Vì sao trong giờ khắc này vì sao lại trở nên nhạt nhẽo như vậy?

Benedict mười lăm cười, kỳ thực ông thật sự chỉ muốn cùng người phụ nữ đó uống trà chiều, phơi nắng, sống bên nhau đến già.

Tăng...

Một mũi tên bắn trúng Giáo hoàng, vệt máu vàng kim tỏ ra chói mắt dưới ánh mặt trời.

Một cung thủ Hannibal điên cuồng hét lên, "Ta bắn trúng rồi, ta bắn trúng rồi!"

Hắn nhanh chóng bị giết chết, nhân vật nhỏ thay đổi thế giới, nhưng nhân vật nhỏ vẫn luôn bị quên lãng.

Đau? Không hề thấy đau.

Giáo hoàng nắm chặt quyền trượng, mũi tên này cũng làm ông thức tỉnh.

"Thần nói, sự thành kính của ta sẽ nhận được ban ơn của Thần, ta hiến dâng tính mạng của ta, ban cho các kỵ sĩ thành tín nhất bảo vệ vinh quang của thần, xin hãy phù hộ con dân của ngài, người hầu của ngài!"

Thánh quang chói mắt tỏa ra từ trên người Giáo hoàng, chiếu xuống đoàn kỵ sĩ trật tự bên dưới. Cả kỵ sĩ lẫn chiến mã đều phát ra ánh sáng chói mắt.

Trong ánh sáng, nụ cười trên mặt Giáo hoàng cực kì bình tĩnh, thì ra đây chính là chết.

Ánh sáng tan hết, Giáo hoàng biến mất.

Bott phát ra tiếng rống giận động trời: "Giết!"

Đây là đoàn kị sĩ trung thành nhất Giáo hoàng, họ sống vì Giáo hoàng. Giáo hoàng đã đi, bọn họ cũng không cần tồn tại nữa.

Giết giết giết...

Đoàn kị sĩ đang bị vây khốn giống như đột nhiên tỉnh giấc, khởi xướng một đợt xung kích khó tin, người ngựa hợp nhất, hung hãn không sợ chết giết về phía trung quân của Huyền Diệp.

Mười hai kị sĩ thánh chiến bắt đầu đốt cháy tính mạng, khi người mạnh vàng tối thượng đỉnh đốt cháy tính mạng thì không có gì có thể ngăn cản bọn họ.

Tín ngưỡng, bọn họ sống chính là vì tín ngưỡng, đây chính là chân lý của bọn họ.

Huyền Diệp và các đại tướng bên người đều lộ ra vẻ tôn kính. Đoàn kỵ sĩ trật tự của Giáo đình quả thật danh bất hư truyền, Huyền Diệp không lùi, hắn biết chỉ cần hắn dẫn theo các chiến sĩ chiến thắng Giáo đình thì trên thế giới này sẽ không có gì có thể ngăn cản các chiến sĩ Hannibal đã lột xác này.

"Hôm nay là một ngày vinh quang nhất của Hannibal, chiến!"

Các chiến sĩ sôi trào nhiệt huyết bên người Huyền Diệp xông lên nghênh đón đoàn kỵ sĩ trật tự, tất cả những thứ khác đều không quan trọng, có thể giao thủ với chiến sĩ như vậy chính là một chuyện vinh quang!

Đây là một trận đại chiến ba ngày hai đêm, tử thương vô số, cuối cùng chấm dứt với thắng lợi của đế quốc Hannibal. Máu của các chiến sĩ nhuộm đồng bằng Thở Dài thành màu đỏ, đây cũng là chiến dịch thảm khốc nhất mấy trăm năm qua.

Lá cờ của đế quốc Hannibal cắm lên pháo đài Thở Dài, tuyên cáo Mông Gia vinh quang xưng bá đại lục ngàn năm đã đến hồi chung kết, thời đại của Hannibal đã đến.

Hơn sáu trăm ngàn người chết, không biết bao nhiêu chiến sĩ trở thành tù binh. Pháo đài Thở Dài thất thủ, trận chiến này khiến Mông Gia bắt đầu sụp đổ triệt để.

Nhận được tin tức, các quý tộc trong nguyên lão hội trước tiên là chửi mắng Giáo hoàng, liền sau đó đã bắt đầu cân nhắc nên làm thế nào.

Có người chủ trương đầu hàng, có người chủ trương lập Neberro làm hoàng đế của đế quốc, còn có người đã bắt đầu nghĩ cách chạy trốn.

Cả đế quốc loạn thành mớ bòng bong.

Avril nhìn đế đô, nàng vẫn rất có cảm tình với thành phố này, nhưng bây giờ phải rời khỏi nó.

"Tiểu thư, đi thôi", Ritter thở dài, ai cũng không nghĩ tới quân đoàn Thần thú sẽ thua nhanh như vậy. Giáo hoàng chết trận, đoàn kỵ sĩ trật tự toàn quân bị diệt, nghe nói đoàn kỵ sĩ trật tự không có bất cứ ai bị bắt làm tù binh.

Avril gật đầu, "Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở lại. Ritter, chúng ta nhất định sẽ trở về!"

Bởi vì trước khi nhận được tin tức cũng đã có chuẩn bị, sau khi tin tức được đưa ra đội buôn đã bắt đầu rút lui về thành Doran. Lúc này có thể thấy được đế đô đã thối rữa tới mức độ nào, có ba người tự xưng vương yêu cầu những người khác phục tùng, cần trưng binh đánh bại Hannibal gì gì đó.

Hoàn toàn là nằm mơ.

Thành Doran.

Trâu Lượng nhận được thư của Giáo hoàng. Sau khi đưa thư kị sĩ trật tự đã tự sát. Tin tức quân đoàn Thần thú chiến bại đến nhanh hơn phong thư đây nhiều.

Trâu Lượng cũng không biết nên nói gì, thư do Giáo hoàng tự tay viết, còn có ngọc ấn của Giáo hoàng.

Từ giờ trở đi Arthur Hebrew chính là Giáo hoàng mới, Benedict mười sáu!

Hầu như đồng thời tám Shaman cũng đều nhận được mệnh lệnh cuối cùng của Giáo hoàng, nếu như ông chết trận, Arthur Hebrew chính là Giáo hoàng mới.

Cầm phong thư này, Trâu Lượng cũng không biết là cảm giác gì.

Rốt cục hắn đã trở thành Giáo hoàng, nhưng vì sao hắn không hề vui vẻ?

Lúc này Trâu Lượng nhìn thấy sự nóng bỏng trong ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh. Trâu Lượng đứng lên, bởi vì hắn đã biết vì sao hắn phải làm Giáo hoàng!

Vì những người đi theo hắn!

Vì những người tin tưởng hắn!

Vì những người hắn cần bảo vệ, và những người cần bảo vệ hắn!

"Giáo hoàng vinh uy!"

"Giáo hoàng vinh uy!"

Giáo hoàng mới sinh ra tại tòa thành thần tích. Hắn chính là Benedict mười sáu, Arthur Hebrew!

Đây là sự trợ giúp cuối cùng Giáo hoàng cho Trâu Lượng, còn có thể ngăn cản Hannibal không, có thể khôi phục Giáo đình không thì chỉ phó mặc cho số phận.

Đối với Benedict mười lăm, ông đã làm tất cả những gì mình có thể làm.

Có bao nhiêu người trong tám Shaman sẽ ủng hộ Trâu Lượng?

Đế đô.

Giáo đình.

Faye đọc thư, hai tay run rẩy.

"Ta biết ngươi vẫn hận ta, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, đi tìm hạnh phúc của chính ngươi đi".

Kỳ thực Giáo hoàng vẫn biết chuyện của nàng và Neberro, chỉ không vạch trần mà thôi. Ông lão này vẫn hết sức thận trọng nâng niu tình cảm này, chỉ có điều đã quá muộn quá muộn.

Bên cạnh Faye có hai phong thư, phong còn lại là của Neberro. Neberro sai khiến nàng một nhiệm vụ.

Hoạn nạn thấy chân tình, đến thời khắc cuối cùng mọi người đều sẽ xé bỏ lớp ngụy trang theo thói quen.

Nàng vẫn đang đi tìm tình yêu, nhưng tình yêu là cái gì?

Neberro với lời ngon tiếng ngọt luôn có thể làm cho nàng vui vẻ. Giáo hoàng không thích nói chuyện tựa hồ luôn luôn xa lạ. Nhưng ai biết được sự cô quạnh và bất đắc dĩ trong lòng con người thống trị Mông Gia này?

Hạnh phúc là gì?

Giáo hoàng không còn, giá trị của nàng cũng gần khô cạn. Nàng còn có giá trị với Neberro không?

Faye đi đến chỗ sâu trong cung điện, bất kể cuối cùng ai giành quyền thì dung mạo của nàng hay thân phận người phụ nữ Giáo hoàng yêu nhất đều có thể trở thành vốn liếng để người đàn ông đó khoe khoang, một đồ chơi cao cấp. Trên thế giới này chỉ có Giáo hoàng cho nàng nhiều nhất, nhưng vẫn là ông già bị nàng xem thường.

Ông già này đã đi rồi, nàng không còn là hoàng phi, không còn là gì cả.

Ánh lửa cháy lên trong cung điện, Faye nắm lá thư của Giáo hoàng trong ánh lửa. Mỗi một cô gái đều có ước mơ, nhưng mấy người thực hiện được ước mơ của mình?

Kỳ thực nàng đã thực hiện được, chỉ có điều nàng không cam lòng cho nên chưa hề cố gắng cảm nhận sự dịu dàng lơ đãng của ông già đó. Thân là Giáo hoàng, ông sẽ không bày tỏ sự quan tâm quá mức, nhưng ông vẫn quan tâm đến nàng bằng cách của riêng mình.

Ánh lửa càng ngày càng lớn, cùng với nó sự huy hoàng của Giáo đình cũng lụi tàn.

Pháo đài Huy Hoàng.

Neberro cũng nhận được tin tức, không nghĩ tới tin tức sẽ đến nhanh như vậy. Sự thất bại của Mông Gia là chuyện trong dự liệu, từ lúc chiến tranh bắt đầu Neberro đã biết, cho nên hắn phải bảo tồn sức mạnh. Hắn không chiến đấu vì Giáo hoàng, hắn phải chiến đấu vì chính mình. Hắn mới là cứu tinh của Mông Gia, trận chiến tranh này sẽ là một cuộc chiến lâu dài.

*** *** ***

Sau khi Giáo hoàng chiến bại, đối thủ lớn nhất trong trận chiến tranh này không còn là Mông Gia mà là Hannibal.

Điều Phong Chi Quốc và đế quốc Saron cần lo lắng không phải là Mông Gia sẽ thế nào mà là Hannibal đã chinh phục được Mông Gia sẽ xử lí bọn họ thế nào.

Hiển nhiên dã tâm của Huyền Diệp không chỉ là Mông Gia, hắn cần cả Đại lục Thần thú.

Với IQ của Phong Thác và Long Ma, đến nước này chẳng lẽ hai người còn không nhìn ra được điều này.

Cũng có thể khi chiến tranh vừa nổ ra Long Ma còn mơ hồ, nhưng Phong Thác thì tuyệt đối nhìn ra được, cho nên gã này cực kì phối hợp với Neberro để diễn trò.

"Neberro, giờ làm sao? Về đế đô đi, bây giờ chúng ta dẫn đại quân về đế đô lập tức giết chết mấy thằng hề đó. Ngươi làm hoàng đế, ta cũng làm một đại thần cho vui".

Gregg rất hưng phấn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất