Dịch giả: khongpitBiên: nila32Ở ngoài màn sáng màu trắng, những phù văn như những con rắn dũng mãnh lao tới quyền ảnh màu vàng. Tựa như chúng đang thông phệ năng lượng khủng bố của quyền ảnh màu vàng, truyền ra từng hồi “Chi chi”.
Lấy mắt thường có thể thấy được quyền ảnh màu vàng ảm đạm đi nhanh chóng, dần dần biết mất giữa không trung.
Những phù văn kia lập tức tản ra, toàn bộ màn sáng trở lại bình dường như không bị ảnh hưởng gì, sau đó lóe lên rồi biến mất.
Bầu trời đêm lại trở về như bình thường, giống như lúc trước, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tinh vực vắng vẻ như nơi này lại có được loại trận pháp này, cũng coi như không tệ rồi”. Ánh mắt nam tử áo vàng lóe lên nói.
Dứt lời, hai con ngươi của nam tử áo vàng đại phóng kim quang, đồng thân toàn thân áo vàng cũng lay động. Sau lưng một đoạn kim quang phóng thẳng lên trời, lóe lên biến thành một đầu hư ảnh Kim Giao cao hơn mười trượng.
Hư ảnh Kim Giao vừa ngưng thực liền bổ nhào về phía trước phóng tới không trung.
“Oanh long long” Một tiếng vang thật lớn!
Trong nháy mắt hư không run rẩy kịch liệt.
Màn sáng màu trắng ẩn nấp ở giữa không trung, nơi mà Kim Giao đánh tới, lập tức bộc phát một tầng kim quang. Từng vòng sóng khí quét sạch mọi nơi, soi rọi phân nửa bầu trời đêm.
Phù văn mặt ngoài màn sáng màu trắng cứ nối tiếp nhau hết lớp lớp này đến lớp khác, hội tụ về phía đầu lâu của Kim Giao. Nhưng lúc này đây, dưới lực công kích khổng lầu của hư ảnh Kim Giao, màn sáng đã không chèo chống được lâu rung rẩy từng hồi.
Một tiếng rồng ngâm vang tận trời cao, màn sáng bảo phủ toàn bộ đỉnh Phi Lai Phong ầm ầm tán loạn, hóa thành từng điểm ánh sáng, biến mất giữa trời đêm đen tối.
“Tinh vực này quả thực quá hoang vu, lâu như vậy rồi mà không thể nào chữa khỏi thương thế cho hóa thân. Bất quá thực lực Kim Đan hậu kì cũng tạm đủ dùng ở đây.” Nam tử áo vàng thu hồi Kim Giao pháp tướng tự nhủ.
Tiếp theo hai mắt nhắm lại, mí mắt chuyển động vài cái, lập tức lại mở mắt ra, miệng nở một nụ cười lạnh.
Sau một khắc, thân hình một cái mơ hồ, liền xuất hiện giữa không trung, rồi sau đó kim quang trên thân sáng ngời hóa thành một đạo kim quang phá không mà đi.
Từ truyền tống trận trên Phi Lai Phong bị phá đến lúc nam tử áo vàng rời đi, nói thì lâu bất quả cũng chỉ hơn mười hơi thở mà thôi.
Nam tử vừa li khai không đến nửa nén hướng, từ ngọn núi chính tại dãy núi Thái Hoa xuất hiện vài đạo độn quang bay tơi nơi đây.
Sau khi rơi xuống đất, hào quang thu lại, là mấy tên trung niên đạo nhân mặc bát quái đạo bào màu lam. Trong đó có hai người thân ảnh liền lóe lên tiến vào phái trong tòa nhà đá.
Còn lại mấy người, người cầm đầu lưng đeo cổ kiếm, dáng người thanh kỳ, vừa rơi xuống đất đột nhiên nhìn lên không trung, sắc mặt khẽ biến.
“Quy Lưu Đại Trận bị phá, người đến tối thiểu là Thiên Vị!”
“Tử Ngọc sư huynh, tám gã đệ tử tinh anh đóng giữ nơi này, trừ một tên trốn thoát còn lại đều thân vẫn đạo tiêu, hài cốt không còn. Vu sư điệt, hắn....”. Lúc này, hai gã trung niên đạo sĩ phi thân từ tòa nhà đá tới, tên đạo sĩ mặt trắng dài, râu đen muốn nói nhưng lại thôi.
“Cái gì! Tại sao hắn lại tới đây.” Đạo sĩ dáng người thanh lập tức biến sắc.
Nhưng ngay sau đó, y liền thấy được phía sau đạo nhân mặt trắng là một gã khác đang giữ trong tay một thi thể có đầu lâu bị vỡ vụn. Y từng bước tiến liên tiếp nhận thi thể.
“Thịnh nhi, đồ đệ ngoan của ta, tặc tử phương nào lòng dạ độc ác. Vi sư nhất định trả thù cho con, đem xương cốt của kẻ thủ ác nghiền thành tro bụi.” Tử Ngọc đạo nhân ôm thi thể của ái đồ, nghiên răng nghiến lợi nói.
“Tử Ngọc sư huynh xin nén đau thương! Hôm nay, cường địch xâm lấn, sư tôn bế quan chưa ra, mọi việc đều cần sư huynh xử trí, không nên để thù hận nhiễu loạn tâm trí.” Đạo sĩ mặt trắng, râu đen nói.
“Đúng vậy, Tử Ngọc sư huynh, tặc tử kia có lẽ chưa chạy được xa. Nhưng theo hiện trường ở đây có lẽ tên trộm có tu vi tối thiểu cũng là Thiên Vị rồi. Hiện tại hai vị sư bá Hoàng Long, Kinh Thiên đều không có trong tông môn, Chưởng môn sư bá bế quan chưa ra, chúng ta truy đuổi liệu có quá.....” Mặt tròn đạo sĩ nói ra.
“Hai vị sư đệ nói có lý. Người này trong thời gian ngắn giết người, phá trận, thực lực không thể khinh thường. Thanh Mộc sư đệ, ngươi mang Lục Nhĩ Nhâm Khuyển tới đây.” Tử Ngọc đạo nhân tỉnh táo trở lại, giao lại thi thể cho một tên đạo sĩ khác, quay người lại nói với gã đạo sĩ mặt trắng râu đen.
“Được! Ta đi ngay.” Thanh Mộc gật đầu nói.
“Bạch Thạch sư đệ, ngươi lập tức bẩm báo sư tôn việc này. Nguyên Minh sư muôi, ngươi tới Phong Ma điện lựa chọn một ít đệ tử tập trung lại đây.” Tử Ngọc đạo nhân phân phó một gã đạo sĩ mặc áo tím cùng đạo cô mỹ mạo ở bên cạnh.
Ba người lĩnh mệnh lập tức phi thân về những hướng bất đồng nhanh chóng mất hút vào màn đêm.
“Những người con lại đi cùng ta tới Thăng Tiên Điện, xem xét truyền tống trận ở đó có xảy ra dị tượng gì không?” Tử Ngọc đạo nhân nói xong, đi đến ngôi nhà đá nơi đặt truyền tống trận.
Chạng vạng tối mấy ngày sau. Bán đảo Đông Châu, nước Đại Tề, Phong thành.
Ánh nắng chiều nhạt nhòa chiếu trên những cánh của xanh của cửa hàng hai bên cửa hàng, hai bên phố những mái ngói màu lục thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng chói mắt.
Thạch Mục đi dạo trên đường phố, thưởng thức bốn phía hoặc quen thuộc hoặc lạ lẫm cảnh vật, biểu hiện ra thản nhiên tự đắc, nhưng trong lòng thỉnh thoảng thổn thức.
Đây là lần đầu tiên Thải Nhi đi vào Phong Thành, bị phong tục nơi đây hấp dẫn, suốt trên đường đi líu ríu không ngừng, hỏi cái này cái kia.
Hôm nay, Phong thành dường như khác xưa rất nhiều, trên đường phi thường náo nhiệt, xuất hiện thêm rất nhiều người mới.
Tuy rằng sắc trời đang tối dần, nhưng trên đường vẫn còn rất đồng người đi lại, xe ngựa đi lại, xa xa còn xuất hiện những tiếng ngự hí, những tiếng rao bán ở các cửa hàng. Một vài quán ăn lại càng náo nhiệt, hầu như tất cả các bàn đều có khác ngồi, tiểu nhị bận rộn bưng bê không nghỉ tay.
Thạch Mục cảm thấy kì quái, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều cho lắm, tiếp tục đi về phía trước.
Căn cứ vào trí nhớ của hẳn, để tới Lưu Phong võ quán phải đi qua ba con đường nữa, bất quá còn phải đi qua phủ đệ của Kim gia.
Một nén nhang thời gian, Thạch Mục đi qua phủ đệ Kim gia, hắn phát hiện hôm nay nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Hành lang rỗng rãi treo một dải đèn lồng đỏ thắm. Đại môn ngày thường đóng kín hôm nay lại mở rộng nhất có thể, thỉnh thoảng có vài tên người hầu qua lại trên mặt hớn hở niềm vui.
“Ngày mai chính là tống trang, ngươi đi kiểm tra những xe ngựa kia để chuẩn bị cho ngày mai như thế nào, đã ổn chưa?”
"Lý thúc, người cứ yên tâm đi, cả mười cái hòm đều đã được đặt trên xe, ngày mai khi mặt trời vừa lên đưa qua, sẽ không có sai sót gì đâu."
“Tiểu tử, nếu như ngày thường ta có thể tha thứ, nhưng này mai là đại sự nếu có gì sơ suất ta sẽ không bỏ qua ngươi đâu”
“Tiểu nhân hiểu, xin người cứ yên tâm!”
"Thạch Đầu, đây chính là Kim phủ mà người hay nói. Đúng rồi, tống trang là cái gì vậy?" Thải Nhi nghiêng đầu nhìn cái người hầu của Kim gia, tò mò hỏi.
Thạch Mục vốn định đi tới thăm Trân di cùng Thạch Ngọc Hoàn trước nhưng thấy Kim gia có việc bận rộn liền không muốn phiền phức nên hắn lặng lẽ đi qua tới Lưu Phong võ quán trước.
Lệ Thương Hải tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai điểm bạc nhưng vài năm trước bế quan tu luyện đã đột phá Hậu Thiên hậu kỳ nhờ đó địa vị được nâng cao. Thanh danh của võ quán Lưu Phong cũng theo đó tăng lên, thu hút thêm nhiều người đến học võ.
Y hôm nay, thoạt nhìn toàn bọ người quắc thước, tinh lực so với mới mười năm trước tựa hồ còn muốn mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng Lệ Thương Hải tự biết, tất cả đều nhờ vào đan dược mà Thạch Mục ban tặng. Nếu không nhờ những đan dược đó, tu vi của u có lẽ suốt đời sẽ không có tiến triển gì.
Nhưng mà năm đó cái tên được coi là Thạch hầu phế mạch, tu tập công pháp Hậu Thiên không cách nào ngưng tụ chân khí một cách thuận lợi. Sau này, mỗi lần gặp mặt là mỗi lần làm cho y bị bất ngờ.
"Thạch Mục, ngắn ngủn vài năm không thấy, tu vi của ngươi lần nữa phóng đại, hôm nay sợ là đã có Tiên Thiên sơ kỳ... Không, Tiên Thiên trung kỳ rồi a?" Lệ Thương Hải nhìn Thạch Mục, ánh mắt phức tạp, hơi chần chờ hỏi.
Hắn, một tên giáo đầu của một võ quán nổi danh trong thành, cũng chỉ có vài lần được nhìn thấy hộ quốc võ giả có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ. Mặc dù Thạch Mục không tận lực che dấu tu vi nhưng hắn cũng không thể nào nhìn thấu.
"Lệ sư phó quá khen, tại hạ cũng chỉ là vận khí tốt, gặp được chút ít cơ duyên mà thôi. Lại nói tiếp, năm đó cũng nhờ ngươi dạy ta võ kỹ, khiến ta chính thức bước vào lên con đường võ đạo." Thạch Mục từ chối cho ý kiến cười nói.
“Tiên Thiên thực lực, hộ quốc võ giả, tốt, rất tốt... Hắc hắc, nếu để vị sứ giả tầm mạch năm đó biết được sự việc này không biết sẽ hối hận đến mức nào đây.” Lệ Thương Hải thì thào tự nói vài câu, giống như tự an ủi chính bản thân, nhưng rồi lại hặc hặc cười.
Lời nói kia có chút mỉa mai, cũng có chút tự giễu, trong đó còn cất giấu sự vui mừng cùng kiêu hãnh.
“Thực sự ta còn phải cảm tạ hắn, chính vì hắn không nhận, ta mới có cơ duyên trải qua hàng loạt cảnh ngộ kỳ bí.” Thạch Mục nghe vậy, vừa suy nghĩ vừa nói.
Hai thầy trò cứ như vậy ngồi nói chuyện phiếm với nhau, cuối cùng là chuyện về Kim gia.
“Ngươi chắc hẳn chưa biết, Thạch Ngọc Hoàn, muội muội cùng cha khác mẹ của ngươi ngày mai sẽ xuất giá theo chồng rồi.” Lệ Thương Hải nói ra.
“Nguyên lai là đại hôn của Ngọc Hoàn muội muội! Lúc nãy có đi qua Kim phủ, thấy được Kim phủ giăng đèn kết hóa, tưởng là người khác, không nghĩ rằng lại là đại hỉ của Ngọc Hoàn muội muội.”
“Muội muội của ngươi được gả cho người tốt a! Muôi phu của ngươi đúng là Vương gia đại công tử, hộ quốc võ giả trẻ tuổi nhất Đại Tề a. Kỳ thật, nếu như ngươi nguyện ý cống hiến vì nước, ta giám chắc đãi ngộ của ngươi cũng không kém hắn là bao.” Lệ Thương Hải lại nói.
“Vương gia? Chẳng nhẽ là Vương Thiên Hào!” Thạch Mục không để ý đến đề nghị của Lệ Thương Hải mà hỏi.
“Chính là hắn! Mấy ngày nay đây chính là sự kiến lớn nhất của thành Phong Thành chúng ta. Những người lạ ngươi gặp trên đường cũng chính vì sự kiện này mà tới...” Lệ Thương Hải nói ra.
Nghe Lệ Thương Hải nói, Thạch Mục cũng đã hiểu được ngọn nguồn sự việc.
Từ khi gia nhập võ viện Khai Nguyên, Vương Thiên Hào đã kích phát huyết mạch tổ tiên Vương gia truyền lại, được xác nhận là Ngũ phẩm trung đẳng huyết mạch. Hắn không chỉ là đệ tử thiên tài của nhà họ Vương mà còn trở thành chủ đề của mọi câu truyện trong thành Phong thành.
Vương Thiên Hào cùng Ngọc Hoàn, hai người đã thực sự gắn bó keo sơn từ khi Vương Thiên Hào tới Kim gia làm thân.
Nếu ngày đó Vương Thiên Hào không hăng hái, một thương đánh bại rất nhiều đệ tử Kim gia, hắn cũng không có cơ hội đối chiến với Ngọc Hoàn. Người con gái có thể tiếp được chiêu thức kia của hắn, hẳn cũng sẽ không có cơ hội để tiếp xúc rồi nảy sinh tình cảm sâu sắc với Ngọc Hoàn.
Với thiên tư của mình, Vương Thiên Hào tại võ viện Khai Nguyên cũng đã thể hiện được bản lĩnh cùng với bộ Liệu Hỏa thương pháp đã đạt tới đọ xuất quỷ nhập thần.
Từ khi rời khỏi võ viện Khai Nguyên, hắn được triều đình Đại Tề mời chào, trở thành hộ quốc võ giả trẻ tuổi nhất, có tiềm lực nhất. Với sự góp mặt của hắn trong triều đình, thực lực nước Đại Tề tăng lên nhanh chóng. Ngày hắn được phong chức cả nước đều vui mừng như trẩy hội.
Từ này về sau thế lực Vương gia tại Phong Thành đã trở thành độc tôn, thậm chí có thể xem như một đại gia tốc trên khắp Tuyền Châu. Nhà hắn sớm đã bị lễ vật của những gia tộc muốn cầu thân xếp kín.
Hôm nay Thạch Ngọc Hoàn cùng Vương Thiên Hào tâm đầu ý hợp đi tới hôn nhân đã khiến không ít kẻ trong thành đau khổ không thôi. Kim Ngọc Trân, đường tỉ của Ngọc Hoàn cũng vì truyện này mà tự tử không thành, đã trở thành trò cười cho khắp mọi người trong thành.
Thạch Mục vốn chỉ muốn về thăm Trân Di cùng muội muội rồi đi luôn, nhưng bây giờ lại gặp đại hôn của muội muội cùng một kẻ được coi là thân quen đã lâu thì hắn không thể không ở lại uống chén rượu mừng.
Từ biệt Lệ Thương Hải, lúc này trời đã tối, Thạch Mục cùng Thải Nhi tìm đến một nhà trọ qua đêm đợi ngày mai quay trở lại Kim phủ.