Huyền Giới Chi Môn

Chương 851: Nguyên nhân xâm lược (2)

Khí tức trên người tên thanh niên kia cũng không kém hơn so với Thích Vô Nhai, điều đó có thể cho thấy hắn cũng là một đại năng giả Thần Cảnh!

Thạch Mục gần như bất lực thở dài, nhưng sau đó tinh quang trong mắt hắn sáng lên rực rỡ, kim quang trên người phát ra mãnh liệt, chờ thời cơ chờ động thủ.

- Chờ chút.

Yên La đưa tay ngăn cản Thạch Mục, ánh mắt dừng lại hai người Thích Vô Nhai.

- Ngươi là... Bảo Hoa Thánh Tổ đại nhân?

Thích Vô Nhai nhìn về phía Yên La, ánh mắt chứa đầu thần sắc phức tạp.

Nghe vậy, Thạch Mục khẽ giật mình, Yên La không trả lời.

- Bọn ta thám thính được trong ba Đại Thánh Địa tại Di Dương Tinh Vực, tại Côn Luân Phế Khư có người sử dụng Thất Bảo Diệu Thụ, liền đoán được rất có thể là ngài, nhưng vẫn không ngờ ngài thật sự xuất hiện.

Tên thanh niên áo đen nhẹ nhàng nói.

- Thích Vô Nhai, Vân Lý, đã lâu không gặp.

Yên La nhàn nhạt mở miệng, chào hỏi.

Thạch Mục trông thấy cảnh này, ý niệm trong đầu xoay chuyển thật nhanh, nhưng vẫn không nói gì, hiển nhiên giờ không phải là lúc hắn có thể nói chuyện, chỉ đành yên lặng quan sát tình hình.

- Thì ra là Bảo Hoa đại nhân cũng biết chúng ta đã lâu không gặp. Nhiều năm trôi qua rồi, thất đại bộ Hắc Ma tộc ta ngày đêm cung phụng ngài, nhưng chỉ đổi lấy kết quả ngày chẳng thèm quan tâm đến tộc ta.

Thích Vô Nhai hừ nhẹ, giọng nói nhuốm đầy oán khí.

- Vọ Nhai, sao ngươi có thể nói chuyện với Bảo Hoa đại nhân như vậy? Hành tung Bảo Hoa đại nhân mấy năm nay không rõ ràng, hẳn là có nguyên nhân nào đó, hành cung của đại nhân ở Bí Cảnh Côn Luân đã bị vỡ tan, chắc chắn là có chuyện lớn, mới khiến cho Bảo Hoa đại nhân biến mất lâu đến vậy.

Vân Lý hơi trách cứ Thích Vô Nhai.

Thích Vô Nhau chỉ hầm hừ, không nói.

- Bảo Hoa đại nhân, xin ngài tha thứ cho sự vô lễ của Thích Vô Nhai, thật ra mấy năm nay tình cảnh của tộc Hắc Ma ta quá mức khốn khổ, Vô Nhai mới than phiền đôi câu.

Vân Lý thi lễ với Yên La, giải thích rõ ràng.

- Không sao, chuyện này là trách nhiệm của ta, không thể bảo vệ tốt Hắc Ma tộc.

Ánh mắt Yên La hiện ra một tia u buồn hiếm thấy, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, nói.

- Bảo Hoa đại nhân, năm đó xảy ra chuyện gì, làm người biến mất lâu như vậy?

Vân Lý hỏi.

- Chuyện này hiện tại không thể nói rõ cho các ngươi biết được. Tình hình Hắc Ma Tinh Vực hiện tại thế nào?

Yên La bắt đầu hỏi.

- Bẩm Bảo Hoa đại nhân, năm đó sau khi người biến mất, thất đại bộ tộc Hắc Ma không có người thống lĩnh, ban đầu vẫn vui vẻ sống cùng nhau, nhưng thời gian dần trôi qua cũng dần bị chia rẽ, thậm chí công phạt lẫn nhau. Thiên Đình nhân cơ hội này nhúng tay can thiệp, liên tục bày ra âm mưu ly gián quan hệ của thất đại bộ tộc, sau đó phái ra rất nhiều Cổ Man tộc đi vào Hắc Ma Tinh Vực, tình thế hiện tại trong tộc đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tộc Cửu Lê, Thượng Hùng, Cú Mang đã đầu hàng Thiên Đình, trở thành tay sai cho chúng. La Sát, Ô La bị Thiên Đình càn quét sạch, bộ tộc Ma Tôn bị Cổ Man tộc tàn sát hầu như sạch sẽ, chỉ sót lại rất ít tộc nhân kéo dài hơi tàn, một số tộc chỉ còn lại trên danh nghĩa...

Vân Lý thở dài, ngữ khí thống khổ trầm buồn.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, trước đó hắn gặp phải bộ lạc nhỏ tên Phùng Ly, dường như là bộ lạc Ô La, không ngờ lại là một trong thất đại bộ tộc Hắc Ma.

- Hiện tai chỉ còn hai đại tộc Hắc Yểm, Tu La chúng ta xem như vẫn còn nguyên vẹn, bọn ta không muốn đầu hàng Thiên Đình, nhưng bị Cổ Man tộc và ba đại tộc kia liên hợp chèn ép, không còn cách nào khác đành phải dời sang tinh vực khác, thông quang thông đạo không gian này đi vào Di Dương Tinh Vực.

Vân Lý tiếp tục nói.

Thạch Mục vừa nghe xong, lập tức giật mình, hóa ra Hắc Ma tộc đột nhiên tiến công Di Dương Tinh Vực quy mô lớn, là vì nguyên nhân này.

- Bây giờ toàn bộ Hắc Ma Tinh Vực đã nằm trong tay Thiên Đình, hai tộc của chúng ta không thể nào trở về. Thiên Đình phái người với ý đồ đi qua thông đạo đuổi giết chúng ta, ta cùng Thích Vô Nhai không còn cách nào khác, chỉ có thể bố trí phong ấn tại đây để cầm chân đám truy binh kéo đến.

Vân Lý giải thích sự tình rõ ràng.

- Những năm nay các ngươi thật vất vả. Sự việc do Thiên Đình gây ra, ta đã biết rõ, giờ ta đã trở về, thù mới nợ cũ cùng tính luôn một lượt đi.

Yên La nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt không biến dù chỉ một chút.

- Bảo Hoa đại nhân, xin tha thứ cho sự bất kính của ta, tuy rằng ngài đã trở về, nhưng thực lực bấy giờ đã rơi xuống Thánh giai, càng không đạt đến Thần Cảnh được như chúng ta, làm sao có thể lãnh đạo chúng ta đối kháng Thiên Đình?

Thích Vô Nhai nói thẳng.

Ánh mắt Yên La lóe lên, vẫn không nói thêm gì.

- Bảo Hoa đại nhân, lời nói của Thích Vô Nhai mặc dù vô lễ nhưng lại là sự thật, hơn nữa ta thám thính được tin tức Thiên Đình đang truy lùng tung tích ngày khắp nơi, nếu bây giờ ngài xuất hiện ở Hắc Ma Tinh Vực, chắc chắn Thiên Đình sẽ phái ra binh hùng tướng mạnh vây bắt, việc ngài quay về Hắc Ma Tinh Vực lúc này thực sự không ổn.

Vân Lý dự định thuyết phục Yên La tạm thời không cần trả thù.

- Các ngươi không cần lo lắng chuyện này, ta đã quyết định. Dùng ma nguyên của các ngươi giúp ta thắp sáng Bảo Thụ này đi.

Ánh mắt Yên La không gợn sóng, tay vừa nhấc lên, Thất Bảo Diệu Thụ liền xuất hiện.

Thích Vô Nha và Vân Lý nghe vậy, liếc nhìn nhau, hiểu rõ nàng đã quyết tâm.

Năm đó bọn họ đã từng hầu hạ Bảo Hoa đại nhân, làm sao không tường tận tính cách của nàng.

Sau đó hai người không do dự nữa, giơ tay phải lên, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, điểm vào trán.

Sau một khắc, hai luồng sáng lớn chừng quả đấm một vàng một lục từ Thiên Linh Cái bay ra, tức thì lóe lên rồi dung nhập vào trong hai cành cây trên Thất Bảo Diệu Thụ.

Hai cành cây ấy lập tức có ánh sáng lưu chuyển, giống như vừa được thắp lên, tản mát sáng lục sắc cùng hoàng sắc, sau đó dung nhập lại tạo thành khí tức kỳ quái.

Thạch Mục đứng một bên hơi ngây người, đối với khái niệm “ma nguyên” vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng lúc này không phải là thời điểm để hỏi rõ, chờ đến khi Yên La có thời gian rảnh hẳn tính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất