La Bàn Vận Mệnh

Chương 42: Ai dám ngăn cản?

Quả nhiên, hiệu quả không tồi, nhất thời đại bộ phận người rống lên, tiếng gầm là sóng sau cao hơn sóng trước. Dương Thiên Vấn không rảnh để ý tới những con chim thối nát này, chỉ nhìn chằm chằm thất vương gia hỏi: "Vương gia chẳng lẽ có gì khó xử? Dương mỗ chính là nghe nói Phượng Tú đại gia cũng không bán mình ở Thính Vũ lâu, chính là thân tự do, đi ở tự tiện, chẳng lẽ nói Thính Vũ lâu này của Vương gia là mở giả?" Nói xong nói xong, ngữ khí lạnh xuống, càng là dùng chút uy thế.

Thất vương gia ngây người, quả thật như thế, Phượng Tú đại gia thật đúng là không có khế bán thân ở Thính Vũ lâu, tuy đại bộ phận nữ tử gọi là tự do của Thính Vũ lâu đều có một phần khế bán thân che dấu, nhưng nhạc công cao cấp thật sự hoặc là đại sư khác đều không có khế bán thân, các nàng là tự do tuyệt đối, đương nhiên bao gồm Phượng Tú đại gia.

Nếu đổi những người khác, cho dù Phượng Tú đại gia đi với người khác, cũng tuyệt đối sẽ không tha. Không sai, Phượng Tú đại gia là tự do, có thể đi với bất cứ người nào, chẳng qua nếu người mang nàng đi biến thành người chết mà nói, nàng còn có thể đi cùng ai? Nhưng Dương Thiên Vấn lại là ngoại lệ! Thực lực, vẫn là bởi vì thực lực!

Thất vương gia không nói. Chẳng qua hắn không nói lời nào, nhưng là đại sảnh nhiều người như vậy, người không biết Dương Thiên Vấn nhiều, bọn họ cũng sẽ không cho Dương Thiên Vấn mặt mũi, tiếng hô càng lớn, có xúc động, càng là trực tiếp động thủ.

Một đạo ngọc quang hiện lên, mấy người động thủ nháy mắt biển thành thi thể ngã trên mặt đất, Dương Thiên Vấn nổi giận rồi, ta kháo, ta dẫn người đi, liên quan các ngươi chuyện gì, ta lại chưa chọc tới các ngươi. Xen vào việc của người khác, không sao, nhưng các ngươi quản đến trên đầu ta, vậy đáng chết! Đây không phải cho ta mấy con gà để cho ta đánh tới cảnh cáo một đám khỉ phía sau sao?

Một thanh bích ngọc phi đao một lần nữa xuất hiện ở trên tay phải Dương Thiên Vấn, thanh âm Dương Thiên Vấn rất lạnh: "Ta muốn mang nàng đi, các ngươi ai dám ngăn cản ta?" Đã đáp ứng muốn dẫn Phượng Tú rời khỏi. Dương Thiên Vấn sẽ tuân thủ hứa hẹn.

Bích ngọc phi đao vừa ra, mọi người lập tức cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, có mấy gà biết hàng càng là kêu sợ hài lên tiếng: "A, bích ngọc phi đao, lệ vô hư phát, hắn là Dương Thiên Vấn!".

Võ lâm nhân sĩ ở đây rút ngược một ngụm khí lạnh, Dương Thiên Vấn tuy rằng xuất đạo không lâu, nhưng là ở đại lục xông pha thanh danh lại không thấp, người nhiều chuyện càng là đem hắn cùng Lý Thừa Phong vị cao thủ mới vào thần giai này so sánh. Đương nhiên ai thắng ai thua, không ai có thể kết luận, chẳng qua phi đao nhất kích tất sát của Dương Thiên Vấn, đã ở trên đại lục được vang dang rất cao rồi, ở trên đại lục có vô số fan, điên cuồng sùng bái Dương Thiên Vấn. Bích ngọc phi đao cùng thành dấu hiệu chiêu bài của Dương Thiên Vấn, có những hạng người hiếu chuyện, càng là tặng Dương Thiên Vấn một cái danh hiệu "Bích Ngọc Đao Quân"!

Trong lòng Dương Thiên Vấn cảm thán, sớm biết bích ngọc phi đao có năng lượng lớn như vậy, thì sớm lấy ra một chút, lãng phí nhiều biểu tình như vậy, còn giết mấy gã rác rưởi, thật sự là tội quá tội quá.

Thất vương gia lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười mở miệng nói: "Đó là tự nhiên, Phượng Tú đại gia chính là thân tự do, chỉ cần nàng muốn, Dương công tử tự nhiên có thể mang nàng rời đi.".

Phượng Tú mắt ý mỉm cười, hơi kích động tiếp lời nói: "Ta muốn cùng Dương công tử rời đi.".

Dương Thiên Vấn nhìn chung quanh một cái nói: "Còn có ai có ý kiến không?".

Ai còn có lý do, còn ai dám có? Thực lực không bằng người, hơn nữa bản thân Phượng Tú đại gia lại là tự nguyện, đừng nói không có khế bán thân, cho dù là có khế bán thân, nghĩ hẳn thất vương gia cùng sẽ ngoan ngoãn đưa lên.

Chuyện còn lại, thì đơn giản rồi, Dương Thiên Vấn kéo tay Phượng Tú, liền ra khỏi Thính Vũ lâu, trực tiếp lên xe ngựa xa hoa dừng ở cửa. Cái xe ngựa này so với xe ngựa bình thường lớn hơn gấp đôi, bốn cái thùng xe, do ba con ngựa kéo đi. Xa phu giơ roi ngựa lén, xe ngựa liền rời khỏi Thính Vũ lâu.

Phượng Tú hướng Ngọc Khánh Hoằng trong thùng xe gật đầu ý bảo một chút. Nhìn Bích Nhi một bên hôn mê bất tỉnh, mắt lộ ra vẻ thương cảm.

"Nàng là cháu gái của Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân ở trước khi mất giao do ta mang để chiếu cố. Đây là Tiểu Bạch, đồng bọn của ta. Còn tên này giới thiệu hay không cũng không sao" Dương Thiên Vấn cuối cùng chỉ vào Ngọc Khánh Hoằng rất không cho mặt mũi nói.

Ngọc Khánh Hoằng vốn vẻ mặt tươi cười ái muội, nhất thời suy sụp xuống, trên mặt treo đầy cười khổ.

Phượng Tú khẽ cười một tiếng nói: "Ngọc công tử chào ngươi" Đối với Ngọc Khánh Hoằng, Phượng Tú vẫn là có điều nghe thấy.

Kéo ra rèm sau của xe ngựa, nhìn dần dần rời xa cửa thành Uyển thành, trong lòng không khỏi có chút cảm khái vạn đoan, Uyển thành đối với nam nhân mà nói là thiên đường, đối với nữ nhân, đặc biệt nữ nhân xinh đẹp mà nói, lại là địa ngục tiêu chuẩn, tuyệt đối ác mộng, mà nữ nhân tại trong địa ngục sinh hoạt mười năm còn có thể giữ được trinh tiết đó càng cực kì hiếm có. Trong khoảng thời gian ngắn, hai mắt Phượng Tú có chút đã ươn ướt.

Trong thùng xe chỉ có Tiểu Bích Nhi hôn mê cùng với Tiểu Bạch thoải mái nằm úp sấp ngủ, Ngọc Khánh Hoằng đã ngồi đến bên ngoài xe ngựa hứng gió.

"Được rồi, hiện tại muội đã hoàn toàn tự do, chúc mừng muội Phượng Tú cô nương." Dương Thiên Vấn mỉm cười nói.

"Cám ơn huynh, cái tên Phượng Tú này, chẳng qua là nghệ danh của ta, từ nay về sau, sẽ không có Phượng Tú nữa, ta vốn tên là Thủy Thấm Lan, Dương đại ca, huynh không phản đối ta gọi huynh như vậy chứ." Phượng Tú, không, Thủy Thấm Lan nhìn Dương Thiên Vấn một cái, được Dương Thiên Vấn gật đầu, kéo xuống khăn sa tiếp tục nói: "Huynh về sau liền gọi ta Thấm Lan đi." Ý tứ trong đó, đáng giá suy nghĩ sâu

Dương Thiên Vấn lại không nghĩ quá nhiều, giữa bạn bè gọi nhau cái tên, cái này vốn chính là rất bình thường, ở xã hội hiện đại rất thông thường, Dương Thiên Vấn tập mãi thành thói quen, cũng liền gật đầu nói: "Thấm Lan.". xem tại TruyenFull.com

"Mười năm rồi, ta rốt cuộc rời khỏi cái địa phương giống như ác mộng kia rồi, thật sự là quá tốt. Dương đại ca, ngươi biết không, ta buổi tối thường thường gặp ác mộng, mơ thấy mình trở thành đồ chơi, nô lệ của thượng vị giả nào đó, cuối cùng kết cục bi thảm." Sắc mặt Thủy Thấm Lan có chút tái nhợt cười khổ nói.

"Những cái này đều qua rồi, không phải sao? Muội hiện tại muốn đi đâu, thì đi thế đó, ta sẽ không hạn chế tự do của muội." Dương Thiên Vấn có chút ý thương nói.

"Ta hiện tại không nơi nương tựa, có thể đi theo huynh không? Huynh yên tâm, ta biết làm rất nhiều chuyện." Thủy Thấm Lan đỏ bừng mặt, lớn mật hỏi.

"Đương nhiên có thể, muội thích làm gì thì làm cái đó." Dương Thiên Vấn không nghĩ hướng chỗ sâu, hơn nữa lúc này ánh mắt hắn cũng không tập trung ở trên mặt Thủy Thấm Lan, nếu không cho dù bằng tự chủ của Dương Thiên Vấn, nhìn thấy vẻ của Thủy Thấm Lan cùng sẽ dại ra vài giây chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất