Một khúc xong, Thủy Thấm Lan chuyên tâm ở cầm huyền lúc này mới chú ý tới Dương Thiên Vấn tồn tại, ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Vấn nhẹ nhàng gật đầu nói: "Huynh đã trở lại.".
Dương Thiên Vấn vốn đang say mê ở trong giai điệu tuyệt vời kia, nghe thấy một tiếng này, cũng tỉnh táo lại: "Ừm" một tiếng đáp lại, tiếp theo không tìm được lời nói.
Thủy Thấm Lan lại tiếp lời: "Biết huynh sắp về, Tiểu Bích Nhi đã đi làm bữa ăn khuya cho huynh, nghĩ hẳn huynh cũng đói bụng rồi nhỉ?".
Dương Thiên Vấn ngược lại không có bất cứ cảm giác gì, nay sau khi tu hành lâu năm, nhu cầu đối với thức ăn đã có cũng được mà không có cũng không sao, nay ăn thức ăn ngược lại không phải vì lấp đầy bụng, mà là vì nếm hương vị. Chẳng qua mình trở về lúc nào, các nàng là biết như thế nào, còn chuẩn bị trước?
"Ô ô ô..." Một cái bóng sáng tuyết trắng rất nhanh chui vào trong lòng Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn lúc này mới thoải mái, đúng rồi, có Tiểu Bạch ở chỗ này, bằng bản lãnh của tiểu gia hỏa này, có thể mình còn chưa tới thành Ngọc Thông, nó đã phát hiện mình.
Tiểu Bích Nhi ở phía sau, dẫn vài thị nữ đem món ăn khuya nóng hầm hập bưng lên, nhất nhất đặt ở trên bàn đá của lương đình, vừa đặt vừa nói: "Ta dám cam đoan Thiên Vấn ca nhất định là một ngày chưa ăn cái gì." Xưng hô biến hóa một chút, cảm giác càng thêm thân cận.
Dương Thiên Vấn sờ sờ cái mũi, giống như thật là một hồi chuyện như vậy, sau khi từ buổi sáng ăn một chút, mãi cho đến hiện tại cũng chưa ăn cái gì, cho nên cũng không có phản bác.
Tràn đầy một bàn đồ ăn sau khi dọn xong, mấy thị nữ nhu thuận cầm khay lui xuống. Tiểu Bích Nhi thì là đưa tay đem Tiểu Bạch trên đùi Dương Thiên Vấn ôm lấy, khẽ vuốt theo bộ lông tuyết trắng của nó.
"Thiên Vấn ca, ăn nhiều một chút." Tiểu Bích Nhi vui vẻ nói.
Dương Thiên Vấn tự nhiên sẽ không khách khí, chậm rãi ăn uống.
Thủy Thấm Lan mặt mang mỉm cười, đem đàn cổ khẽ đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng đạn tấu lên. Tiểu Bích Nhi thường thường cho Tiểu Bạch ăn món ăn, nhưng càng nhiều là càng không ngừng gắp món ăn cùng châm rượu cho Dương Thiên Vấn.
Tâm tình Dương Thiên Vấn đặc biệt thoải mái, bên tai là giai điệu tuyệt đẹp, trong miệng là món ngon, cảnh đẹp ý vui. Nếu hai bên đùi đều ôm một người, có tính là tề nhân chi phúc hay không?
Dương Thiên Vấn không khỏi thầm mắng mình, đối với Thủy Thấm Lan có loại cảm giác này thì thôi, vậy mà đối với một tiểu loly mười lăm tuổi cũng nổi lên suy nghĩ xiên vẹo, thật sự là quá tà ác.
Ánh trăng càng lên càng cao, càng ngày càng sáng, đầy sao điểm điểm, lộ ra thần bí, dưới ánh trăng sáng tỏ, tràn ngập một cỗ cảm giác vui vẻ thoải mái.
...
Dương Thiên Vấn lại khôi phục tu luyện bình thường, nghiên cứu, tản bộ, nghe khúc cuộc sống nhàn nhã, đường tu hành, giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui, cho nên Dương Thiên Vấn cho tới nay luôn mỗi ngày kiên trì ngồi xuống luyện khí, cho dù hiện nay chân khí toàn thân tự hành lưu chuyển, tương đương với không có lúc nào là không đang tu luyện, Dương Thiên Vấn cũng phải tiêu phí một chút thời gian, hết sức chuyên chú đắm chìm trong đó. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Sự thật chứng minh, làm như vậy mười phần chính xác, hiệu quả mười phần rõ rệt, Dương Thiên Vấn ở sau nửa tháng, rốt cuộc đột phá hành khí kì, tiến vào Luyện Khí Kỳ, ở trên cảnh giới đã tương đương với tu vi Tu Chân Giới Trúc Cơ công thành tiến vào Giả Đan kỳ. Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của Tự Tại Đại Đạo, trên người Dương Thiên Vấn lưu chuyển vẫn như cũ là tiên thiên tử khí, mà không phải chân nguyên trạng thái chất lỏng. Tại một khắc này, Tự Tại Đại Đạo cùng pháp quyết tu chân tầm thường khác nhau liền tách ra.
Khí, Tự Tại Đại Đạo quay chung quanh trước sau là một cái khí, Luyện Khí Kỳ dài lâu, dài đến năm giai đoạn Luyện Khí Kỳ, cũng là trụ cột trong trụ cột của Tự Tại Đại Đạo. Cho nên Dương Thiên Vấn tu luyện vừa mới bắt đầu, còn ở giai đoạn trụ cột của Tự Tại Đại Đạo. Tu chân pháp quyết bình thường, chú trọng lại là tăng lên, không ngừng tăng lên pháp lực của bản thân, sau đó độ kiếp phi thăng.
Sau thế gia tụ hội cùng huyết án Thiên Phúc lâu, đã qua hơn nửa tháng, giống như tất cả đều khôi phục bình tĩnh, hung thủ vẫn như cũ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thậm chí ngay cả bóng dáng hung thủ cũng không thấy, không ai biết hung thủ là một đám hay là một người, không có một chút manh mối có thể điều ưa.
Ngọc Khánh Hoằng cũng nhàn rỗi, gia hỏa này trừ mỗi ngày tìm đến Dương Thiên Vấn đến bên ngoài đi dạo, chính là lưu luyến lầu xanh kỹ viện, cuộc sống qua vẫn hoang đường như cũ. Trước kia thời điểm ở nhà, hắn quả quyết không dám xằng bậy như thế, nhưng hiện tại có Dương Thiên Vấn làm bùa hộ mệnh, cho dù lão cha hắn biết cũng chỉ có mở một mắt nhắm một mắt.
Dương Thiên Vấn còn cho rằng gia hỏa này vốn chính là đức hạnh này, từ lúc thời điểm ở Uyển thành, liền đã thấy nhưng không thể trách, người không phong lưu uổng thiếu niên, hơn nữa giống Ngọc Khánh Hoằng loại công tử thế gia này, hôn nhân tương lai khẳng định không phải do bản thân hắn làm chủ, thừa dịp thời điểm bây giờ còn có thể xằng bậy, xằng bậy nhiều một chút cũng là hợp tình hợp lý.
Từ sau khi đột phá đến Luyện Khí Kỳ, Đan Khí Mật Giải, Trận Đạo Thập Quyển, Tam Thiên Pháp Môn cũng nhiều ra nhiều nội dung, làm cho Dương Thiên Vấn lâm vào mê say! Thần kỳ trong đó, làm cho Dương Thiên Vấn mới học tu chân lâm vào hưng phấn không thôi. Đáng tiếc, hiện giai đoạn chỉ có thể học tập cùng cân nhắc, lại là rất nhiều thứ đều không thể thực tiễn. Chỉ có phù khí có thể dùng ngọc đến luyện chế một chút, như là pháp bảo phi kiếm bảo khí linh tinh, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mắt thấy giang hồ lại khôi phục bình tĩnh, Tần gia một đại thế gia khác của Nam Thục bị giết hại sạch sẽ trong một đêm, lần này toàn bộ Nam Thục đều lâm vào chấn động.
Sáng sớm hôm đó, Ngọc Hành Sơn mang theo Ngọc Khánh Hoằng tự mình chạy tới chỗ ở của Dương Thiên Vấn tìm hắn.
Vừa ngồi xuống, Ngọc Hành Sơn liền hỏi: "Hiền chất, chín đại thế gia đã mất đi bốn nhà, như vậy tiếp, năm nhà còn lại nhất định khó thoát khỏi vận rủi.".
"Ý tứ Ngọc bá phụ là muốn ta ra tay tìm ra hung thủ?" Dương Thiên Vấn khách khí hỏi.
"Nếu là như thế, vậy không còn gì tốt hơn." Ngọc Hành Sơn gật đầu nói.
"Ngọc bá phụ muốn đem gia nghiệp Ngọc gia phát dương quang đại một lần nữa hay không?" Dương Thiên Vấn không đầu không đuôi đến một câu.
"Hiền chất đây là ý gì?" Ngọc Hành Sơn hỏi, một bên Ngọc Khánh Hoằng cũng nghi hoặc nhìn Dương Thiên Vấn.
"Ta cùng Ngọc lão nhị tương giao một hồi, tình như tay chân, đáng tiếc, thế tục chung quy không phải ta theo đuổi, ta sớm hay muộn phải rời khỏi nơi này. Trước khi đi, ta muốn tặng Ngọc gia một cái tiền đồ quang minh, coi như là tận hết tâm ý." Dương Thiên Vấn bình tĩnh nói.
Ngọc Hành Sơn cùng Ngọc Khánh Hoằng không phải ngu ngốc, ý tứ Dương Thiên Vấn nói, bọn họ tuy không thể sáng tỏ hết, nhưng vẫn là có thể đoán được một chút, Dương Thiên Vấn trẻ tuổi như thế đã có một thân tu vi kinh thế hãi tục, trói buộc của thế tục căn bản không có khả năng ước thúc được hắn. Ngọc Khánh Hoằng cho dù là luyến tiếc, nhưng phi thường hiểu, trên đời có tiệc nào không tàn. Dương Thiên Vấn chung quy không có khả năng vĩnh viễn ở lại Ngọc gia không đi, mà hắn thân là con em Ngọc gia, cũng không thể vĩnh viễn đều phóng túng mãi như vậy, sớm hay muộn cũng phải gánh vác Ngọc gia, đây là trách nhiệm hắn phải gánh.