La Phù

Chương 181: Lão đạo điên khùng chỉ quan tâm bảo vật không để ý tới người

Lạc Bắc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa.

Trên thực tế, Lạc Bắc chiếm được tổng cộng hai viên Tam Sinh Thạch và Thiên niên bồ đề tử. Sau khi biến Khuất Đạo Tử thành Thi thần tướng linh, trong tay Lạc Bắc chỉ còn có một viên Tam Sinh Thạch và một quả Thiên niên bồ đề tử. Nhưng hiện tại bằng đó cũng đủ khiến cho tâm lý của Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa sụp đổ.

Quả nhiên khi Lạc Bắc nhìn tới Hi Ngọc Sa, nữ tử này liền cúi đầu xuống:

- Hi Ngọc Sa nguyện nghe theo lệnh của Yêu vương.

- Chiến Bách Lý! Còn ngươi thì sao?

Lạc Bắc hừ một tiếng.

Lần này, Chiến Bách Lý tái mặt, toàn thân run lên bần bật. Đúng vào lúc, Chiến Bách Lý chuẩn bị nói lời chấp nhận đầu hàng với Lạc Bắc thì một âm thanh đột nhiên vang lên:

- Ai ở trong này nói nói năng bừa bãi như vậy? To gan! Gọi Thao Sinh Nguyên tới đây gặp ta. Tại sao y dám để cho người khác tới đây ăn nói linh tinh?

Âm thanh sắc bén giống như có một người tức giận hét lên. Nhưng nghe lời của người đó thì dường như cũng chẳng coi Thao Sinh Nguyên vào đâu.

- Đó là ai?

Lạc Bắc giật mình hỏi Chiến Bách Lý và Hi Ngọc Sa.

- Bình thường chỉ có sư tôn và Xích Vân lão đạo được vào nơi này cho nên chúng ta cũng không biết. - Hi Ngọc Sa lắc đầu:

- Chỉ biết ở đây có một vị tiền bối chuyên luyện pháp bảo cho Thương Lãng cung chúng ta.

- Có một vị tiền bối chuyên luyện pháp bảo cho Thương Lãng cung?

Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau còn chưa kịp lên tiếng thì tiếng quát tức giận kia lại vang lên:

- Còn không cút ra? Thao Sinh Nguyên? Chẳng lẽ là ngươi dẫn người vào đây?

- Nếu như vậy thì người này cũng có điểm đặc biệt.

Lạc Bắc nghe thấy tiếng hét liền liếc mắt nhìn những cái túi tơ treo đầy trong động rồi nói:

- Trước tiên chúng ta đi gặp vị tiền bối này đã.

Âm thanh kia đã chỉ cho Lạc Bắc biết vị trí của người đó.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho Lạc Bắc xuất hiện đầy sát khí đối với người chưa biết thân phận. Chỉ có điều nếu người này không coi Thao Sinh Nguyên vào đâu, quát mắng thoải mái thì Lạc Bắc cũng hết sức cẩn thận. Trong lúc di chuyển, hắn liền lấy Sơn Hà xã tắc chung ra, còn Khuất Đạo Tử được hắn điều khiển cũng lấy Ngũ Âm Thần Lôi Giám và Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm cầm trong tay.

Nhưng vừa mới lướt tới cái sơn động đó, đám người Lạc Bắc liền ngẩn ngơ.

Một lão đạo gày gò mặc một chiếc áo bào màu lục đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Mái tóc của lão bù xù, thân hình thì cao hơn Thái Thúc chừng một cái đầu từ bên trong cái sơn động kia vọt ra.

- Không phải Thao Sinh Nguyên! Không cút đi cho ta! Mau gọi Thao Sinh Nguyên tới đây gặp ta.

Chỉ mới nhìn, thấy không phải là Thao Sinh Nguyên, lão đạo gày gò liền giơ tay lên ném mấy thứ về phía đám người Lạc Bắc. Sau khi ném xong, lão đạo đó liền nhấn lên trên cái xe mà trượt thẳng vào trong động của mình.

Đám người Lạc Bắc thấy vậy đều sững sờ, không biết như thế nào.

Vốn với tu vi của Lạc Bắc thì việc phản kích chỉ cần nghĩ là có thể phát ra. Nhưng nhìn lão đạo gày gò giơ tay lên, đám người Lạc Bắc chỉ thấy thứ mà lão ném ra là một cái bầu bằng sắt ngăm đen.

Cái bầu đó cơ bản không phải là pháp bảo, mà dường như chỉ là một thứ mà lão trong lúc tức giận xông ra khỏi động liền tiện tay chộp lấy.

Lân này, vốn Tam Thiên Phù Đồ và Ngũ Âm Thần Lôi Giám đã chiếu về phía lão đạo liền nhanh chóng dừng lại.

Hang động của lão đạo lôi thôi kia quả thật là một cái địa cung khổng lồ. May là Lạc Bắc và Thái Thúc đã gặp rất nhiều đại trận nên khi vừa bước chân vào trong động của lão cũng không cảm thấy hoa mắt.

Cái động đó rộng chừng hơn bốn mươi trượng, cao cũng phải tới ba mươi trượng, còn chiều sâu tới bảy, tám mươi trượng.

Trong cả cái động, các loại khoáng thạc, ngọc thạch, cỏ cây chất chồng cao như núi. Cho dù là Hiên Hồ tông của Mộ Hàm Phong tích lũy trong mấy trăm năm cũng không bằng được một phần mười. Vô số những tài liệu, dược vật bị lão đạo vất tung tóe khắp nơi.

Có rất nhiều tài liệu lại được đặt trong một vật dụng đặc biệt, cái thì lại được đặt trong trận pháp bảo vệ không để cho linh khí tản mất. Vì vậy mà trong cái động này, trận pháp cũng phải tới ba mươi cái. Pháp lực dao động ở nơi đây có thể nói vô cùng hỗn loạn, có cảm giác nổ tung bất cứ lúc nào.

Ở một chỗ trống trải trong động có đặt bốn cái đỉnh. Mỗi một cái đỉnh cao tới gần năm trượng, trên bề mặt khắc đầy những ký hiệu như những con giun bò. Mỗi cái đỉnh có tới ba cái chân cao chừng nửa thân người, màu xanh đồng, bên trên còn được khảm bảo thạch rất to.

Mà bên trong cái động này cũng có một dòng dung nham từ trên không chảy xuống to chừng một cánh tay. Sau khi rơi xuống, dung nham liền chảy vào một cái cửa to bằng cái bát trên một cái đỉnh. Cái đỉnh này đứng trên bốn con thú có hình dạng giống như Thao Thiết. Cả cái đỉnh rộng chừng hai trượng chưa toàn dung nham sôi sùng sục. Sau đó, chúng lại qua đầu bốn con thú rồi chảy qua miệng chúng, theo những vết khắc trên mặt đất mà chảy ra ngoài. Bên dưới cái đỉnh to cũng có một cái cửa ra, phía dưới có một cái lỗ to chừng vài thước vuông, thi thoẳng lại có từng giọt kim thiết nhỏ xuống. Sau khi nhỏ xuống cái lỗ đó, chúng được làm lạnh rồi trở thành huyền thiết, tinh kim sáng bóng.

Khi đám người Lạc Bắc và Thái Thúc vừa mới vào trong sơn động thì lão đạo lôi thôi dường như đã quên sự xuất hiện của họ. Lão đứng giữa bốn cái lò, nơi cái đỉnh cao nhất mà xem ngọn lửa. Rồi đột nhiên phát hiện ra đám người Lạc Bắc đi vào, lão chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Quay sang nhìn cái đỉnh trước mặt một cái rồi lão đạo lôi thôi không kiềm được hét lên một tiếng chói tai:

- Ta bảo các ngươi cút! Các ngươi điếc hay sao? Các ngươi có biết vì các ngươi mà một lò Thiên Văn Cương tinh kim của ta thiếu mất ba phần lửa không? Ta phải bắt Thao Sinh Nguyên bắt các ngươi lại, rót Tinh kim này vào trong tai các ngươi.

Sau khi hét lên chói tai, lão đạo liền chộp lấy một cái bầu lớn trên cái bàn đá bên cạnh mà múc dung nham dưới rãnh sau đó hắt về phía đám người Lạc Bắc.

- Ngươi là ai?

Nét mặt Lạc Bắc trở nên lạnh lùng. Sơn Hà Xã tắc chung chợt lóe lên ánh sáng hất bay chỗ dung nham ra xung quanh.

- A? Sơn Hà Xã tắc chung? Ngươi là Khuất Đạo Tử phái Bắc Mang?

Chỉ cần lão đạo lôi thôi tiếp tục ra tay, Lạc Bắc sẽ ra lệnh bắt lão trước rồi nói sau. Nhưng khi nghe thấy Lạc Bắc quát hỏi, ánh mắt của lão đạo lại để ý tới Sơn Hà xã tắc chung đầu tiên rồi sau đó mới để ý tới đám người Lạc Bắc:

- A? Còn có tộc Đằng Giao? Tộc Ly Thủ, lại cả tộc Long Nghê? Tại sao các ngươi lại tới đây?

Âm thanh của lão đạo the thé, nói lại nhanh chẳng khác gì một bà già đang cãi nhau. Tuy nhiên, trong lúc nói chuyện lão lại nhìn thấy Ngũ Âm Thần Lôi Giám và Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm mà Khuất Đạo Tử đang cầm thì kêu lên:

- Ngũ Âm Thần Lôi Giám, Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm! Ngươi là Thích Như Ý của phái Hà Gian?

Lạc Bắc và Thái Thúc lập tức cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng mình không phải là Khuất Đạo Tử. Mà Khuất Đạo Tử toàn thân đầy tử khí cũng chẳng phải là Thích Như Ý. Nhưng lão bảo này chỉ cần liếc mắt có thể nhận ra đó là thứ pháp bảo nào nhưng lại chỉ nhận ra được pháp bảo mà không nhận ra người.

- Không ổn!

Nhưng đúng vào lúc này, lão đạo chợt vỗ đầu rồi vội vàng chạy về bên cạnh cái đỉnh, vung tay phóng một đạo chân nguyên màu hồng khiến cho ánh lửa trong cái đỉnh đang hừng hực giảm bớt.

- Lão đạo này dám bất kính đối với Yêu vương của chúng ta. Nếu không nói cho chúng ta ngươi là ai thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Nhìn thấy lão đạo lôi thôi không coi họ vào đâu, Cầu Thương Dương không nhịn được quát to.

- Hét cái gì?

Nhưng lão đạo lôi thôi so với Cầu Thương Dương còn hung dữ hơn. Sau khi nhìn vào trong cái đỉnh mấy lần, lão đạo nổi xung quay đầu lại:

- Được lắm! Hôm nay Thiên Văn cương tinh kim bị hỏng rồi. Hiện tại có thời gian nói chuyện với các ngươi. các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào quấy rầy việc luyện khí của ta?

- Ta là Lạc Bắc! - Lạc Bắc vừa nói vừ nhìn lão đạo lôi thôi:

- Thao Sinh Nguyên đã bị ta đánh cho trọng thương bỏ chạy. Hiện tại Thương Lãng cung đã đầu hàng ta.

- Ngươi đánh cho Thao Sinh Nguyên bỏ chạy? Hiện tại Thương Lãng cung đã đầu hàng ngươi?

Lão đạo lôi thôi liếc mắt nhìn Lạc Bắc rồi cũng chẳng có sự kinh hãi như mọi người tưởng tượng mà ngược lại lão còn hừ một tiếng:

- Vậy ngươi muốn ta luyện chế cho ngươi pháp bảo gì? Có...có thứ tài liệu nào thích hợp cho ta hay không?

Lạc Bắc nhìn lão đạo lôi thôi nói:

- Đám dị thú và người tộc Ly Thủ có phải bị ngươi treo trong cái động kia không? Ngươi lấy máu của họ đúng không?

- Dị thú nào? A! Ngươi muốn nỏi Hỏa kiêu? Đúng thế! Đó là do ta chỉ thuận miệng nói một câu, Thao Sinh Nguyên liền bắt về rồi đặt ở đó. - Lão đạo lôi thôi nói tiếp:

- Còn về tác dụng thì có lẽ các ngươi cũng không biết. Hỏa kiêu và tộc Ly thủ là dị chủng trời sinh có máu huyết khác với chúng ta. Nếu dùng phương pháp đặc biệt hòa vào trong tinh kim thì có thể làm cho nó càng thêm tinh mịn. Nói đơn giản một chút, nếu không có hỏa kiêu và tộc Ly thủ thì luyện chế pháp bảo có thể duy trì trong dung nham một giờ không tan ra. Nhưng nếu hòa thêm máu của hỏa kiêu vào người tộc Ly Thủ thì phôi của pháp bảo có thể giữ được thêm hai tuần hương mà không bị chảy.

- Quả nhiên là ngươi. - Ánh mắt của Thái Thúc trở nên lạnh lẽo, đầy sát khí:

- Không thể ngờ được ngươi lại độc ác tới vậy. Nói! Ngươi dùng cách gì mà làm cho họ mất cảm giác. Phải làm thế nào mới khiến cho họ tỉnh lại?

- Độc ác cái gì?

Khuôn mặt của lão đạo như dài ra thể hiện sự khinh miệt:

- Vạn vật trời sinh, tử nhỏ đều là tài liệu luyện chế pháp bảo. Chuyện lấy máu để luyện khí có gì ngạc nhiên. Hơn nữa, ta chỉ thuận miệng nói một câu, Thao Sinh Nguyên liền bắt đám người tộc Ly Thủ và Hỏa Kiêu. Chuyện này liên quan gì tới ta. Hơn nữa, chúng cũng chỉ bị Thủy Lan hương mà chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ dùng một chút Điểm Xạ hương...nghiền nát thành phấn rồi hun khói là tỉnh. Cần gì phải cứu? Hơn nữa ta cũng chỉ để ý tới chuyện luyện pháp bảo, quan tâm tới mấy cái thứ tài liệu này từ đâu tới làm gì? Các ngươi có thứ pháp bảo gì cần thì ta giúp các ngươi luyện chế. Đám tiểu bối các ngươi không hiểu từ đâu tới đây làm mất thời gian của ta. Mau rời khỏi đây.

- Ngươi giam cầm người ta như vậy, lại liên tục lấy máu mà còn không độc ác? - Thái Thúc tức tới nỗi mặt trắng bệch:

- Ngươi nói vạn vật từ nhỏ trời sinh đều là tài liệu luyện chế pháp bảo. Vậy sao ngươi không lấy chính mình mà làm tài liệu luyện pháp bảo đi.

- Cái đứa tiểu bối không biết điều kia thật là khó nói chuyện. Ta đã nói với ngươi là ta chỉ quan tâm tới việc luyện pháp bảo còn mặc kệ tài liệu từ đâu mà tới. - Lão đạo lôi thôi gần như tức giận tới tái mặt:

- Tự thân ta luyện chế bao nhiêu tài liệu luyện chế pháp bảo, chỉ có điều ta không nghĩ ra được có thứ pháp bảo nào cần tới những thứ này của ta. Có điều trước đây, Tương Dã Tử để cho bản thân mình nhảy vào trong lô mà luyện chế Đại Nhật Pháp Tọa, trình độ luyện khí của hắn khiến cho ta phải kính phục. Nếu ngươi có thể tìm cho ta một thứ pháp bảo còn thần diệu hơn cả pháp bảo mà Tương Dã Tử đã luyện, nếu cần tới da thịt, xương cốt của ta để luyện chế thì ta cũng thử một lần.

- Người này vì luyện pháp bảo mà ngay cả thân thể của mình cũng không cần thì đúng là phát điên rồi.

Vừa nghe thấy lão đạo trả lời Thái Thúc, đám người Lạc Bắc liền nghĩ vậy. Vốn trong lòng Lạc Bắc đầy sát khí nhưng tới lúc này nhìn lão đạo lôi thôi vì luyện pháp bảo mà bất chấp cả tính mạng thì nhất thời không có lý do gì để ra tay.

- Được rồi! Không cần phải giằng co nữa. Thiên Văn Cương Tinh Kim đã bị luyện hỏng một lò rồi, ta còn phải luyện lại. Nếu các ngươi còn tiếp tục làm cho ta luyện hỏng một lò nữa thì ta cũng không từ bỏ ý định.

Lão đạo lôi thôi lên tiếng ra lệnh trục khách đối với đám người Lạc Bắc, đồng thời lại điểm một đạo chân nguyên lên cái đỉnh kia. Tất cả chất lỏng kim loại trong cái đỉnh lập tức được chảy ra theo cái miệng bên dưới của nó.

- Thiên Văn cương tinh kim phát ra vân như thế rõ ràng được luyện rất tốt, vô cùng tinh khiết vì sao ngươi lại nói là luyện hỏng?

Sau khi chất lỏng từ trong đỉnh chảy ra được làm lạnh liền ngưng tụ rồi hiện ra một thứ tinh kim màu trắng có cả vân. Mộ Hàm Phong là tông chủ Hiên Hồ tông, mà Hiên Hồ tông cũng luyện chế ngoại đan, nghiên cứu y đạo nên đối với thuật luyện kim cũng có xem qua. Vì vậy mà khi nhìn thấy Thiên Văn cương tinh kim rõ ràng hết sức tinh khiết, Mộ Hàm Phong không nhịn được lên tiếng hỏi.

- A! Ngươi cũng biết Thiên Văn cương tinh kim tự động phát ra hoa văn là hết sức tinh khiết thì cũng có chút kiến thức, có thể nói với ngươi một vài câu. - Lão đạo lôi thôi liếc mắt nhìn Mộ Hàm Phong:

- Ngươi có biết vì sao có một số pháp bảo lúc thì là sắt thép nhưng khi phóng ra thì lại hóa thành vải vóc, thậm chí là mây trôi không? Bởi vì cho dù tinh kim ngọc thạch nào cũng là do vô só tiểu kim hợp lại một chỗ tạo thành. Hôm nay, mặc dù mức độ tinh khiết của Thiên Văn cương tinh kim đủ nhưng ngọn lửa lại chưa đủ. Nếu như dùng để luyện chế pháp bảo không cẩn thận còn kém đi rất nhiều.

- Hóa ra để ngưng luyện được tinh kim còn phải chú ý tới ngọn lửa như vậy. - Mộ Hàm Phong không khỏi có chút kính trọng đối với lão đạo:

- Vốn ta cứ nghĩ chỉ khi dung hợp tinh kim mới phải chú ý tới lửa.

- Sai! Mỗi một giai đoạn luyện khí, việc sử dụng ngọn lửa đều có sự khác biệt. - Nét mặt của lão đạo có chút đắc ý.

- Tất cả đều biết việc dẫn Địa Tâm ly hỏa để luyện pháp bảo nhưng người biết hóa giải Hắc Sát hỏa khí trong đó để cho pháp bảo trở nên tinh khiết hơn thì có bao nhiêu? Hơn nữa, khi dẫn Ly Hỏa lên tới mắt đất nó có sự thay đổi. Thuật luyện khí vô cùng tinh thâm, cho dù có theo đuổi cả đời cũng khó tìm hiểu hết sự ảo diệu của nó. Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng phải dùng tới một lọ Lưu Kim Ngọc Thanh Đan để đổi lấy thuật Khống Hỏa như thế này.

- Lưu Kim Ngọc Thanh đan? - Vừa nghe thấy cái tên đó, Mộ Hàm Phong chợt nhớ tới một người liền thốt lên kinh ngạc:

- Ngài là Tu Bổ đạo nhân Bích Căn Sơn nhân?

- A! Ngươi cũng biết tên của ta? - Lão đạo lôi thôi dương dương tự đắc nhìn Mộ Hàm Phong.

- Thì ra là lão.

Lạc Bắc và Thái Thúc nhíu mày.

Cái tên Tu Bổ đạo nhân Bích Căn sơn nhân hết sức nổi tiếng. Đừng nói là Mộ Hàm Phong, ngay cả Lạc Bắc và Thái Thúc khi còn ở Thục Sơn cũng có nghe nói tới một vài sự tích về người này.

Bích Căn sơn nhân vốn là đại đệ tử của tông chủ Vũ Văn Chủng Huyền Bích Vân tông núi Thiên Trụ. Nhưng y đối với việc luyện chế pháp bảo vô cùng si mê. Thậm chí có thể nói là tới mức điên cuồng. Y còn mang cái pháp bảo lợi hại nhất của Bích Vân tông là Bích Vân Thần Lăng đi luyện lại một lần rồi làm hỏng. Thậm chí còn ăn cắp linh đan nâng cao tu vi mà Vũ Văn Chủng Huyền vất vả lắm mới có được để đi đổi lấy một thứ pháp quyết tu luyện hỏa nguyên về thuật khống hỏa. Thế cho nên Vũ Văn Chủng Huyền mới nổi giận, phế bỏ tu vi của y rồi đuổi khỏi tông.

Thứ linh đan mà Bích Căn sơn nhân ăn trộm đó chính là Lưu Kim Ngọc Thanh đan.

Sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, Bích Căn sơn nhân cũng không để ý, tiếp tục tu luyện pháp quyết hệ Hỏa kia đồng thời tập trung vào luyện khí khiến cho việc luyện chế pháp bảo ngày càng lợi hại. Có rất nhiều môn phái tới nhờ Bích Căn sơn nhân luyện chế pháp bảo. Mà Bích Căn sơn nhân cũng chẳng cự tuyệt ai, cơ bản không để ý xem người nhờ mình luyện chế pháp bảo là tốt hay xấu, luyện chế pháp bảo làm cái gì.

Bích Căn Sơn nhân không hề để ý tới bất kỳ chuyện gì, chỉ giống như một người điên nghiên cứu việc luyện khí.

Với y mà nói thì chuyện chính hay tà, chuyện sống hay chết không liên quan gì tới mình.

Bích Căn sơn nhân có một sở thích hết sức quái dị đó là sửa chữa pháp bảo bị hỏng hoặc thậm chí là không thể sử dụng được. Thấy một cái pháp bảo như vậy đối với y giống như một thứ chí bảo. Vì vậy mà từ từ, trong giới tu đạo, Bích Căn sơn nhân có một cái ngoại hiệu là Tu ổ đạo nhân.

Mấy chục năm trước, Thất Sát ma cung và Huyễn Tinh tông vì để có được Bích Căn sơn nhân nên đã nổ ra một trận đại chiến dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương. Sau đó không ai còn biết tung tích của Bích Căn sơn nhân, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây luyện chế pháp bảo cho Thương Lãng cung.

Lạc Bắc cũng biết Bích Căn sơn nhân là một người kiêu ngạo. Cho dù đối phương có là ai thì y cũng đều lấn át, cơ bản không hề phân biệt rõ phải trái.

Nguyên nhân thật sự rất đơn giản đó là vì Bích Căn sơn nhân thuần túy si mê tu ổ và luyện chế pháp bảo. Sau khi luyện chế được pháp bảo xong thì bản thân y lại không dùng mà chỉ xem uy lực của nó một chút rồi vất sang bên cạnh mà vùi đấu vào luyện chế cái pháp bảo tiếp theo. Một người như vậy đối với đa số tông phái đều là thượng khách.

- Một người si mê như y thì chấp làm gì.

Lạc Bắc biết trình độ luyện khí của Bích Căn sơn nhân mặc dù rất cao nhưng tu vi pháp thuật của bản thân chẳng có gì lợi hại. Vì thế mà trong đầu có ý nghĩ kia, hắn cũng chẳng nhiều lời, quay lại nói với Ly Nghiêu Ly:

- Bây giờ, ngươi cùng với Cầu Thương Dương đưa tộc của ngươi xuống đây đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất