La Phù

Chương 341: Bầu trời Cổn Châu

Vù vù vù! Trên trăm luồng ánh sáng khác nhau đan xen, giống như thủy triều, từ trên tầng mây mà mắt người thường không nhìn thấy đang nhanh chóng lao vun vút về hướng thành Thiên Nhất Cổn Châu.

Trên trăm đường ánh sáng phát ra đó, có một số là phi kiếm, còn một số là pháp bảo có hình dạng khác nhau.

Hơn ba mươi người tu đạo ở đằng trước, toàn bộ đều mặc đạo bào Kiếm Ti Côn Lôn, mà mặt trên đạo bào của họ, trên cổ áo tay và tay áo đều có thêu hình thanh tiểu kiếm bằng tơ vàng. Loại ký hiệu này chứng tỏ những người này không chỉ là đệ tử Kiếm Ti Côn Lôn, hơn nữa còn là đệ tử bậc cao lập được nhiều công lao trong Kiếm Ti, địa vị trong Kiếm Ti chỉ dưới Ti Thủ và Ti Ngự.

- Ôn Lượng sư huynh, huynh nói người phải đối phó chính là lão bộc bị trọng thương của La Phù. Vì sao Kỳ Liên Liên Thành sư huynh lại phải huy động nhiều người như vậy, đây chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao?

Một gã thanh niên đứng trên kiếm quang, vóc người rất cao, đôi mắt hẹp dài, nhìn có chút anh khí quay sang bên cạnh thì thầm với một người đàn ông có khuôn mặt vuông vắn, nhìn có vẻ ổn trọng, giẫm lên hai bánh xe màu đỏ lửa.

Đệ tử Kiếm Ti Côn Lôn có cặp mắt hẹp dài, nhìn có chút anh khí tên là Ngụy Hoa, kiếm quang dưới chân gã phun ra nuốt vào không ngừng, trên thân kiếm tựa như có một làn ánh sáng di chuyển, rõ ràng phi kiếm của gã cũng đã tu tới giai đoạn kiếm nhập thể, kém Bản Mệnh Kiếm Nguyên cũng chỉ có một bước. Lần này để vây giết lão Triệu Nam, Kỳ Liên Liên Thành đã triệu tập toàn bộ đệ tử bậc cao Kiếm Ti Côn Lôn được đưa vào thế gian, ngay cả Ngụy Hoa và Ôn Lượng cũng nằm trong đó. Tất cả tổng công là ba mươi bốn người.

Trong ba mươi bốn đệ tử bậc cao của Kiếm Ti, dù là người có tu vi kém cỏi nhất cũng không kém so với Ngụy Hoa là mấy. Trong hơn mười năm nay, đệ tử Kiếm Ti hành động tại thế gian cũng chưa từng tụ tập nhiều đệ tử bậc cao tại một chỗ như vậy. Cho dù Ngụy Hoa thân là đệ tử bậc cao của Kiếm Ti nhưng cũng không biết nhiều người trong đó, chỉ khá quen biết với mấy người Ôn Lượng.

Hiện tại bên trái phía sau ba mươi bốn đệ tử bậc cao Kiếm Ti Côn Lôn không xa là một cái mộc ngư màu vàng chói chu vi chừng hai trượng vuông vắn, mặt trên ngồi năm vị hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ, toàn bộ đều là cao thủ Pháp Hoa Tự. Mà phía bên phải năm hòa thượng đầu bóng lộn của Pháp Hoa Tự là vài đạo sĩ trên người mặc đạo bào màu xanh ngọc, trên đạo bào thêu hình long hổ, đó chính là đạo sĩ của Long Hổ Sơn. Mà đứng đầu bên phải giữa ba mươi bốn đệ tử bậc cao Kiếm Ti Côn Lôn, một nhóm người tu đạo mặc trường bào màu bạc đứng trên pháp bảo hình dạng giống như ngọc giản, trên đầu người dẫn đầu đội một miếng vải xanh, trang phục như văn sĩ, vô cùng phóng khoáng, chính là Chưởng giáo Động Chân Giáo Trương Hàm Chân...Ngoại trừ nhận ra được lai lịch của mười mấy người này, hơn nữa còn là những người có tu vi không hề thấp ra, những người tu đạo còn lại thì Ngụy Hoa không biết lai lịch, nhưng hắn có thể chắc chắn khẳng định có ba bốn gã trong đó chỉ sợ tu vi còn cao hơn cả chính mình, kể cả những người mà mình biết.

Với nhiều người như vậy tụ tập một chỗ, về thực lực mà nói đã vượt quá đại đa số môn phái thế gian, muốn tiêu diệt một đạo phái có một nhân vật đột biến tu vi đặc biệt cao tuyệt tọa trấn cũng dư dả, huống chỉ còn có Kỳ Liên Liên Thành với tu vi thậm chí còn giỏi hơn một số người trong Thập Đại Kim Tiên Côn Lôn.

Tuy rằng hiện tại Ngụy Hoa cũng biết lão bộc của La Phù không phải là nhân vật dễ đấu, nghe nói Lão Triệu Nam tu luyện chính là một môn quyết pháp của Mật Tông, hơn nữa đã tu đến cảnh giới hóa thân rời khỏi cơ thể của thân ngoại hóa thân, cảnh giới vô cùng ngưng tụ. Nhưng đồng thời Ngụy Hoa cũng biết, mặc dù tu vi của Lão Triệu Nam vô cùng lợi hại, nhưng trước giờ không phải là đối thủ của Kỳ Liên LiênThành. Trước khi trốn vào Núi Chiêu Diêu, Lão Triệu Nam cũng từng bị Kỳ Liên Liên Thành đánh bị thương...hơn nữa lần này Lão Triệu Nam rời khỏi Núi Chiêu Diêu, tuy rằng đã thành công làm tan rã sự vây giết liên tục của Kỳ Liên Liên Thành, hơn nữa còn giết chết rất nhiều nhân vật có tu vi cao tuyệt, thế nhưng Lão Triệu Nam cũng bị thương nặng, tu vi tổn hao nhiều, trong chốc lát không có cách nào khôi phục được như ban đầu.

Nhưng muốn bắt giữ Lão Triệu Nam, gióng trống khua chiêng phái nhiều người như vậy thì dường như là quá gây to chuyện rồi.

- Kỳ Liên Liên Thành sư huynh làm như vậy, chỉ để ngăn cản Lão Triệu Nam thôi ư?

Nghe Ngụy Hoa hỏi, Ôn Lượng cũng lắc đầu:

- Ý tứ thật sự của Kỳ Liên Liên Thành hình như là vì Lạc Bắc...

-Ý của huynh nói là, Kỳ Liên Liên Thành sư huynh làm như vậy là muốn dụ Lạc Bắc ra?

Ngụy Hoa nhíu chân mày:

-Nếu hắn biết Kỳ Liên Liên Thành sư huynh đến đây thì sao dám tới Thiên Nhất Thành?

-Đám yêu nghiệt to gan lớn mật đó, có gì mà không dám.

Ôn Lượng cười lạnh nói:

-Nếu bọn chúng không dám, cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người, chỉ vì hai tiểu yêu của Quý Du Sơn mà xuất thủ đối phó với Hàng Thanh Phong sư huynh rồi.

-Lần này nhất định phải diệt trừ được Lạc Bắc!

Ngụy Hoa gật đầu trong mắt lóe lên sát khí:

-Bản Mạng Kiếm Nguyên bị Kỳ Liên Liên Thành sư huynh đánh nát mà cũng không chết, còn có thể khôi phục lại, hơn nữa nghe nói Hồng Dật sư huynh cũng mất tin tức, không biết có gặp bất trắc gì không? Huyễn Băng Vân sư tỷ và Trác Trầm Đạo sư huynh cũng đều chết bởi hắn ta, nếu lần này không giết chết hắn, sợ rằng sẽ thành họa lớn.

Ngụy Hoa và Ôn Lượng từ trên cao nhìn xuống, có thể lờ mờ thấy chòi gác và tòa thành của Thiên Nhất Thành, nhìn qua giống như trên mặt đất dâng lên một đường màu đen, tiếp nối cùng một chỗ với thiên địa.

Mà ở giữa trên trăm người tu đạo đi sau cùng đang nhanh chóng bay về phía Thiên Nhất Thành là một bóng dáng màu xám, trên người tản ra khí tức lớn mạnh, kiên định vững chắc không gì sánh được.

Kỳ Liên Liên Thành!

Mặc dù đứng lẫn giữa trăm người tu đạo nhưng thu hút sự chú ý nhất cũng chính là đệ tử hàng đầu và cũng cứng chắc như sắt của Côn Lôn.

Tuy rằng một trận tại Đại Đông Sơn không giết chết được Lạc Bắc, nhưng đuổi giết Lão Triệu Nam, canh giữ bên goài Núi Chiêu Diêu hai năm, đánh chết Nam Hầu Liệt Hỏa...tu vi của Kỳ Liên Liên Thành đã thăng tiến, lập được uy thế khó có thể tưởng tượng được tại thế gian. Trong nhận thức của rất nhiều người tu đạo, Kỳ Liên Liên Thành đã trở thành Chiến thần của Côn Lôn...Chuyện hắn muốn làm, nhất định sẽ không thất bại!

Thần ngăn trở thì giết Thần! Phật ngăn trở thì giết Phật!

Trên đời này, dường như ngay cả thần phật cũng không ngăn cản được bước chân của Kỳ Liên Liên Thành.

-Ồ?

Nhưng vào đúng lúc này, bóng dáng vô cùng dũng mãnh của Kỳ Liên Liên Thành lại dường như bị cái gì đó vô hình chặn lại, thoáng cái đã khựng ở giữa không trung.

Động tác này của hắn quá mức đột ngột cứng nhắc, mà tu vi của đám người Ngụy Hoa cũng vô cùng cao tuyệt, cho nên ngay lập tức đều cảm nhận được.

-Mọi người cẩn thận!

Giây lát, Kỳ Liên Liên Thành phun ra bốn chữ này.

Mà bốn chữ này của Kỳ Liên Liên Thành vừa phun ra, Ngụy Hoa và Ôn Lượng đột nhiên thấy một đường sáng màu xám lờ mờ trong bóng đêm, bất chợt xuất hiện trước mắt mọi người, dường như có một đường khói báo động xông thẳng lên trời. Gần như đồng thời, đường sáng màu xám kia vốn to bằng cánh tay, như một đường chỉ đâm thẳng lên trời rồi đột nhiên bành trướng, khuếch tán với tốc độ kinh người.

Tốc độ này tựa như lúc mặt trời mọc, mặt trời hiện ra từ sau núi trong nháy mắt đã chiếu ánh sáng rực rỡ khắp nơi nơi.

Ánh sáng màu xám trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ đất trời.

Ngụy Hoa và Ôn Lượng bị ánh sáng màu xám này xuyên qua căn bản không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, bởi vì mặc dù lúc đường sáng màu xám kia xông thẳng lên trời, bọn họ căn bản không cảm thấy pháp lực bị ảnh hưởng. -Xảy ra chuyện gì?

Thế nhưng Ngụy Hoa và Ôn Lượng vừa lúc theo bản năng vẫn cùng lúc xuất ra thuật pháp bảo vệ, con ngươi trong nháy mắt đã co rút lại.

Hơn mười đệ tử bậc cao Kiếm Ti Côn Lôn trước bọn họ trên cổ áo và tay áo thêu hoa văn tiểu kiếm màu vàng vốn bay vút ở phía trước, hơn nữa vốn đã phân tán ra định xông tới nới phát ra cột sáng màu xám kia nhưng đột nhiên lại giống như khối đá to nặng từ trên không trung rơi xuống.

Một sự lạnh lẽo lan ra khắp toàn thân Ngụy Hoa và Ôn Lượng với tốc độ kinh người. Hai người thấy rất rõ ràng, hắn và đám người kia đều là những đệ tử bậc cao Kiếm Ti Côn Lôn, nhưng xem ra toàn bộ quyết pháp phòng ngự trở nên trống rống mất đi hiệu lực, cứ như tảng đá đột nhiên mất đi điểm tựa rơi xuống phía dưới.

La Phù

Tác giả: Vô Tội

Nhóm dịch: Hany

Nguồn: Mê truyện

Trên đời này còn có người không coi Côn Luân vào đâu?

Hơn nữa lại là một tên tiểu nhân của Thanh Kỳ môn?

Lão đạo bên cạnh La Liệt Hữu cảm thấy khiếp sợ. Bất chợt, lão nhếch mép nở nụ cười đắc ý khiến cho lão nhìn càng thêm âm trầm.

Lúc này, La Liệt Hữu đã coi Lạc Bắc là một tên đệ tử còn chưa có kinh nghiệm, mới nghe y nói vậy đã thốt ra những lời như thế.

Đối với La Liệt Hữu mà nói thì ít nhất nếu y muốn cũng có thể lấy được con thuyền Hắc Thủy của Hắc Thủy môn.

- Ngươi có nghe được không?

La Liệt Hữu lạnh lùng liếc nhìn Hoắc Kỳ của Hắc Thủy môn:

- Hắc Thủy môn còn định giúp đỡ chúng nói chuyện sao?

Hoắc Kỳ nghe La Liệt Hữu nói thì hơi giận, xoay người lại nhìn vào trong khoang thuyền... Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng cho thấy người của Thuần Dương đạo đã khinh người quá đáng. Nhưng gã không biết tại sao người trong khoang thuyền lại dám nói những lời như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng làm như vậy sẽ tạo cớ cho Thuần Dương đạo ra tay?

- Chúng ta không muốn tuyệt tình. Nếu các ngươi lập tức để con thuyền này cho Thuần Dương đạo chúng ta thì chúng ta có thể coi như không nghe thấy những lời vừa rồi...

- Nếu không thì sao?

Nạp Lan Nhược Tuyết hơi nhíu mày. Theo nàng đoán thì Lạc Bắc sẽ ra tay đánh La Liệt Hữu.

Chẳng lẽ các ngươi dám phản nghịch?

La Liệt Hữu nhíu mày rồi nở nụ cười lạnh:

- Nếu không, Thuần Dương đạo chúng ta sẽ diệt cả môn phái các ngươi.

- Diệt cả môn phái của ta? Vì lợi của bản thân mà diệt cả môn phái người ta, coi mạng người như cỏ rác. Hành vi của các ngươi cũng xứng với cái danh Huyền môn chính đạo hay sao?

Lạc Bắc là người luôn luôn hết sức bình tĩnh. Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nở nụ cười điên cuồng. Trong tiếng cười điên dại của mình, hắn đột nhiên xuất hiện trên boong thuyền:

- Một con chó như ngươi cũng đám nói tới chuyện sống chết của người khác?

- Ngươi nói cái gì?

Vốn năm người La Liệt Hữu đang kinh hãi trước tốc độ phi độn của Lạc Bắc nhưng khi nghe thấy hắn nói vậy, đám người La Liệt Hữu không còn kiềm chế được nữa:

- Ngươi muốn chết?

Trong tiếng quát lạnh chói tai, La Liệt Hữu phóng ra một lá bùa màu đỏ hồng. Trong nháy mắt, nó hóa thành một con ưng đỏ như lửa lao tới trước mặt Lạc Bắc.

- Diễm Ưng thần phù! Đây là một trong những là phù lợi hại nhất của Thuần Dương đạo. La Liệt Hữu thật sự muốn đánh chết người của Thanh Tề Môn?

Đám người Hoắc Kỳ lập tức biến sắc mặt. Trong nháy mắt, bọn họ có thể nhận ra La Liệt Hữu không phải muốn dạy dỗ Lạc Bắc mà là đã xuất hiện ý định giết người.

Nhìn con hỏa ưng lao tới, Lạc Bắc vẫn đứng nguyên không nhúc nhích. Trong suy nghĩ của đám người Thuần Dương đạo thì hắn bị choáng váng vì đòn tấn công của La Liệt Hữu. Ánh mắt của La Liệt Hữu có chút đắc ý nhưng ngay lập tức con ngươi của y liền co lại.

Lạc Bắc vẫn đứng nguyên ở đó. Con hỏa ưng khi tới gần Lạc Bắc thì như bị một đôi bàn tay khổng lồ bắt lấy rồi sau đó nổ tung thành vô số đốm lửa.

Bốn người Thuần Dương đạo đứng bên cạnh La Liệt Hữu cũng vội vàng ném bốn đạo bùa ra. Nhưng vốn bọn họ đang nắm chắc phần thắng thì lúc này lại trở nên kinh hoàng. Tuy nhiên Lạc Bắc đã có ý giết người nên không cho họ bất cứ cơ hội nào. Trong nháy mắt khi họ vừa mới thả bùa ra thì Lạc Bắc đã bước lên một bước. Theo bước chân của hắn, một làn pháp lực dao động trong nháy mắt khiến cho toàn bộ mặt nước xung quanh con thuyền lớn nổi sóng. Đám người La Liệt Hữu còn chưa kịp thốt lên tiếng kêu thì toàn bộ đã bay ngược về sau. Trong nháy mắt cả năm người như bị vô số đạo kiếm khí cắt nát người.

Trong nháy mắt khi pháp lực dao động của Lạc Bắc tản ra, đám người của Hắc Thủy môn kinh hãi lui lại góc thuyền. Mặc dù không nhìn nhưng chỉ cảm giác pháp lực dao động và sát ý lạnh thấu xương của Lạc Bắc, đám người bọn họ cũng biết được kết quả của mấy người Thuần Dương đạo.

Cho dù là chưởng giáo của một môn phái lớn gấp mười lần Thuần Dương đạo thì cũng chưa chắc có được tu vi như vậy.

Đám người La Liệt Hữu trước đó giám lớn tiếng thật sự là tự tìm đường chết.

- Cuối cùng thì hắn là ai?

Đám người Hắc Thủy môn kinh hãi không dám động đậy, cũng không dám mở miệng. Nhưng tiếp theo, khi đám người Vân Viện xuất hiện, bọn họ hơi hơi đoán được thân phận của Lạc Bắc.

.......

- Ngươi không thể tới thành Thiên Nhất.

Nạp Lan Nhược Tuyết bước tới nói với Lạc Bắc câu đó.

Nàng hiểu rõ tại sao Lạc Bắc lại không khống chết được tâm trạng của mình. Giết chết mấy người này đối với hắn mà nói thật sự là chẳng có gì đáng kể.

Nạp Lan Nhược Tuyết biết Lạc Bắc cũng không phải là người có được tu vi cao thì không coi sự sống của người khác vào đâu. Nhưng đối với hắn mà nói, có rất nhiều thứ lại đáng giá cho bản thân phải dốc sức bảo vệ... Đêm nay người khiến cho Lạc Bắc thực sự nổi giận chính là Kỳ Liên Liên Thành.

Có lẽ, lão Triệu Nam chính là người thân duy nhất còn lại trên thế gian này của hắn. Nhưng hiện tại, Côn Luân lại muốn cướp nốt người thân của hắn.

Chắc chắn, Kỳ Liên Liên Thành hiểu được tính của Lạc Bắc, biết một khi hắn nhận được tin này nhất định sẽ tới thành Thiên Nhất. Nên nếu Lạc Bắc tới đó thì chắc chắn là lành ít, dữ nhiều.

Lạc Bắc không trả lời ngay câu hỏi của Nạp Lan Nhược Tuyết. Hắn hít mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại:

- Ta nhất định phải tới thành Thiên Nhất.

- Hiện tại, chúng ta không phải là đối thủ của Kỳ Liên Liên Thành, có đi tới đó cũng vô nghĩa.

Mặc dù Lạc Bắc bình tĩnh nhưng lại làm cho Nạp Lan Nhược Tuyết hơi tức giận. Hiện tại, tình hình đã phát triển có lợi cho phía bọn họ. Nhưng nếu Lạc Bắc tới thành Thiên Nhất thì những cố gắng trước đây sẽ bị phá hủy trong phút chốc. Nàng nhìn sâu vào đôi mắt của Lạc Bắc mà nói:

- Ngươi không thể để cho nhiều người chết một cách vô nghĩa được. Có đôi khi vì nhiều người, ngươi phải chấp nhận hy sinh một vài người.

- Đó là tôn chỉ của núi Chiêu Diêu các ngươi chứ không phải là phong cách của núi La Phù chúng ta. - Lạc Bắc im lặng lắc đầu:

- Sư phụ đã nói với ta rằng hành sự theo tâm của mình. Ta biết lão ở thành Thiên Nhất thì phải đi. Hơn nữa, nếu biết rõ mà không làm thì giờ phút này chúng ta cũng chẳng đứng ở đây, thế gian cũng không có một ai đối đầu với Côn Luân.

Im lặng một chút, Lạc Bắc nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết rồi nói:

- Lúc trước có người hỏi ta rằng tu đạo để làm gì... Thật ra ta cũng chẳng có gì khác so với dã tâm của giới tu đạo, ta chỉ muốn nắm lấy vận mệnh của mình...có khả năng bảo vệ tốt bằng hữu của ta và những người bên cạnh...

- Ngươi nhất định đi tìm Kỳ Liên Liên Thành là muốn tìm cái chết?

Xích La và Bích Hải Tử sợ hãi, rụt rè đi theo đám người Từ Hàng Tĩnh Trai. Hai người lúc này nhìn chẳng khác nào người hầu. Khi nghe thấy Lạc Bắc quyết định tới thành Thiên Nhất, trong lòng cả hai đều cảm thấy vui sướng. Hai người thấy Lạc Bắc thật sự là ngu xuẩn. Vì một lão bộc mà tới giao chiến với Kỳ Liên Liên Thành... Nếu hắn cứ theo kế hoạch tới Trạm Châu Trạch Địa gây dựng thế lực lượng của mình cho tốt thì có lẽ sẽ chẳng kém gì núi Chiêu Diêu.

Nhưng vào lúc này, nghe Lạc Bắc nói với Nạp Lan Nhược Tuyết, Xích La và Bích Hải Tử đều sững sờ. Lúc trước, chưa hề có một ai, hỏi hai người vấn đề như vậy, nên hai người dường như cũng chưa hề nghĩ tới. Có thể nói, Lạc Bắc đúng là một người hoàn toàn khác biệt với những người tu đạo khác.

..........

Trong bóng đêm đen như mực, Bắc Minh vương lẳng lặng ngồi tĩnh tọa trên một cái ghế đá trong một gian chòi nghỉ mát của một cái trấn bỏ hoang.

Hắc Thạch Độ.

Căn cứ vào một vài nét bút còn sót lại thì có thể đoán được tên của cái trấn này.

Bắc Minh vương vẫn khoác tấm vải bố dầy như trước, ngồi trong đình. Giữa cả cái trấn hoang vắng càng khiến cho lão thêm cô độc.

Nhưng hiện tại, Bắc Minh vương không chỉ có một mình. Sau lưng lão còn có một nam tử đầu trọc, mặt che một miếng vải đen. Nam tử đầu trọc đó nhìn qua vô cùng gày, vóc dáng không cao lắm. Y đứng yên tại đó như một người hầu của Bắc Minh vương. Trên thực tế, gần như toàn bộ người của núi Chiêu Diêu cũng chưa từng gặp nam tử áo đen đầu trọc đó.

Những bụi cỏ lau phía xa phất phơ trong gió khiến cho cảnh đêm thêm chút sức sống... Tuy nhiên cả Bắc Minh vương và nam tử đầu trọc đều đứng yên lặng ở đó.

Đã mấy chục năm chưa hề rời khỏi núi Chiêu Diêu, không ngờ bây giờ bên cạnh Bắc Minh vương lại xuất hiện một nam tử đầu trọc mà gần như tất cả người núi Chiêu Diêu đều chưa hề gặp. Mà vào lúc này, lão ở đây chờ ai?

Trong bóng tối, Bắc Minh vương chợt ho rũ rượi, như toàn bộ lục phủ ngũ tạng sắp bị lão phun hết ra ngoài. Mà nam tử đầu trọc phía sau thì vẫn đứng yên, ánh mắt của y chỉ nhìn thẳng xuống dưới chân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất