La Phù

Chương 42: Suối nước mát lạnh. Lòng người khó lường

- Tới chính ngọ ngày hôm nay Bích Loa tiên quả sẽ chín. Mặc dù nó cũng không phải là vật quá quý hiếm nhưng một quả Bích Loa đối với tu vi của các ngươi hiện nay cũng tiết kiệm được ít nhất mười ngày tu luyện.

Đan Lăng Sinh vẫn với sắc mặt lạnh lùng, phất tay hóa ra một cái cây có là màu hồng. Cái cây đó ngoại trừ lá cây màu hồng ra thì điểm khiến cho người ta chú ý đó là trên cành có một trái cây màu xanh biếc giống hệt như con ốc.

- Bích Loa tiên quả mỗi năm nở hoa một lần. Tuy nhiên khi quả chính được nửa giờ sẽ rơi xuống đất, gặp thổ là bị rữa. Vì vậy mà các ngươi phải tới đó trước chính ngọ, mỗi người lấy một trái Bích Loa tiên quả rồi dùng lá cây của nó mà cuốn lại. Nhớ kỹ, Bích Loa tiên quả có tính hàn, trong đó lại ẩn chứa độc tố nên cần phải có lá cây của nó để trung hòa. Mỗi người chỉ được ăn một quả. Nếu tham thì các ngươi tự nhận lấy hậu quả.

- Ngọn núi này dốc thật.

Đám người Lạc Bắc quan sát rồi gật đầu. Tuy nhiên khi quay người, Lạc Bắc lại xuất hiện một suy nghĩ đó.

Ngày hôm đó, Đan Lăng Sinh sắp xếp tu hành đó là tới đỉnh Thiên Nhận hái một trái Bích Loa tiên quả đã chín. Mà ngọn Thiên Nhận trước mặt đúng là dốc đứng. Toàn bộ vách núi đều gần như vuông góc, chỉ có một con đường được tạo ra, gần giống như một cái thang lên trời. Từ xa nhìn lại, ngọn núi chẳng khác gì một lưỡi dao trong trời đất. Nếu như không có con đường kia, Lạc Bắc thầm nghĩ bản thân chưa chắc đã lên tới đỉnh.

- Xem ra việc hái Bích Loa tiên quả cũng không chỉ đơn thuần là có tác dụng phụ trợ đối với tu vi mà đồng thời cũng rèn luyện ý chí.

- Lạc Bắc!

Trong lúc Lạc Bắc đang nghĩ thì chợt có người lên tiếng gọi:

- Huyền Vô Kỳ sư huynh?

Lạc Bắc ngạc nhiên xoay người thì thấy Huyền Vô Kỳ đang đứng sau lưng mình mà thở hổn hển, trên trán vã đầy mồ hôi.

- Có chuyện gì? Không ngờ ta tới sao? - Huyền Vô Kỳ nhìn đám người Lạc Bắc rồi kiêu ngạo mà hừ một tiếng:

- Lúc các ngươi gặp thử thách thì ta diện bích cũng gặp. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta không vượt qua được sao?

- Huyền Vô Kỳ sư huynh! Đệ không có ý đó.

Lạc Bắc có chút ngạc nhiên, không ngờ Huyền Vô Kỳ lại nghĩ vậy.

- Bị phạt diện bích mười ngày mà vẫn còn có muốn gây sự như vậy. Chẳng lẽ người có tu vi cao thâm đều như thế sao?

Nhưng Đan Lăng Sinh đứng một bên lạnh lùng hừ một tiếng.

- Sư thúc dạy đúng. - Huyền Vô Kỳ không hề có lấy một chút khó chịu, quay sang cung kính thi lễ với Đan Lăng Sinh:

- Đệ tử Huyền Vô Kỳ xin thụ giáo, khẩn cầu xin được tham gia thử thách này.

Đan Lăng Sinh không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn Huyền Vô Kỳ rồi phất tay áo:

- Đi thôi.

- Đa tạ sư thúc. - Huyền Vô Kỳ vui vẻ bước tới bên cạnh Lạc Bắc rồi thầm nhủ trong lòng:

- Lạc Bắc! Mặc dù ta bị phạt nên chậm hơn ngươi mười ngày nhưng ta chắc chắn sẽ không thua ngươi.

- Lạn Hàng sư huynh! Tại sao không đi?

Tuy nhiên vào lúc này, Lạc Bắc cũng không để ý tới y.

Bích Loa tiên quả tới trưa sẽ chín. Tính cả thời gian nửa canh giờ sau khi chín, đám người Lạc Bắc hiện tại có chút thời gian để tới được đỉnh núi sau đó tiếp cận với sơn cốc Bích Loa.

Thời điểm Đan Lăng Sinh gật đầu cho Huyền Vô Kỳ tham dự, đám người Lạc Bắc và Thái Thúc đã chuẩn bị xuất phát. Nhưng lúc này, Lạc Bắc nhận ra Lạn Hàng vẫn đứng yên, sắc mặt hơi trắng. Vì vậy mà hắn mới lên tiếng hỏi.

- Lạc... Lạc Bắc sư đệ. Các ngươi... Các ngươi đi trước. Ta đi cuối cùng là được rồi. - Lạn Hàng có chút nhút nhát lên tiếng.

- Tại sao? - Lạc Bắc cảm thấy khó hiểu mà nhìn Lạn Hàng.

Lạn Hàng nhìn Lạc Bắc một lúc rồi mới ấp úng giải thích:

- Ta...ta...đi...năm trước ta cũng tới Thiên Nhận phong nhưng không đi lên. Bởi vì đường núi nhỏ hẹp không thể đủ cho hai người đi cùng.

Nghe Lạn Hàng ấp úng giải thích, Lạc Bắc mới hiểu được hóa ra năm trước Lạn Hàng cũng tới tu hành nhưng vì hắn đi lại không tiện nên khó leo lên. Mà một bên con đường không có tay vịn, lại dốc nên Lạn Hàng sợ đi trước thì những người đi sau bị mình cản trở không đi lên nổi.

Hóa ra là Lạn Hàng nghĩ làm liên lụy tới sư huynh đệ.

- Không phải lo. - Sau khi hiểu được, Lạc Bắc liền nói với Lạn Hàng:

- Lạn Hàng sư huynh! Huynh tu luyện một năm, cho dù thế nào cũng tiến bộ hơn so với nắm ngoái. Cho dù chân của huynh đi không tiện thì đi giữa, chúng ta cũng có thể giúp huynh đi lên.

- Cái này...cái này làm sao được. Chẳng may ta...

- Lần trước đệ cho huynh cái Thần Hành phù huynh đã dùng chưa? Có dùng cũng không sao, ta vẫn có mang theo. Tới lúc huynh thật sự không cố nổi ta sẽ đưa cho huynh hai tấm là có thể lên được. Bích Loa tiên quả có công hiệu như vậy, chúng ta không thể bỏ qua.

- Đúng vậy! Lạn Hàng sư huynh cứ đi giữa là tốt rồi.

- Đúng vậy, chúng ta phải cùng nhau lên...

Vốn Lạn Hàng đang định từ chối thì nghe Lạc Bắc nói vậy rồi lại thấy Thái Thúc và Lăng Đông Sơn đều nếu nên y cũng không nói gì nữa mà yên lặng đi tới sau lưng Lạc Bắc.

Vào lúc này, tấm Thần Hành phù mà Lạc Bắc đưa cho đang nằm trong ngực của y được bọc lại cẩn thận.

Tấm Thần Hành phù đó cho dù lần trước tới núi Thiên Chúc tìm thảo dược y cũng không sử dụng.

Nhưng điều khiến cho y thay đổi không phải vì tấm Thần Hành phù mà là vì y không đành lòng từ chối lời đề nghị tha thiết của Lạc Bắc.

Vị sư huynh đệ này làm cho y cảm động. Nên y cúi đầu cũng không phải vì nhát gan mà vì y không nhịn được suýt phát khóc.

Lạn Hàng cảm thấy được sau khi Lạc Bắc tới đây, mọi người đối xử với y tốt hơn nhiều. Mà hiện tại, tất cả không còn châm biếm mà quan tâm, giúp đỡ y. Nhưng y cũng không ngờ được rằng điều đó có một phần rất lớn cũng là vì chính y. Bởi vì y cũng vượt qua cái thử thách tàn khốc kia chứ không hèn nhát giống như một vài kẻ vẫn chế giễu y.

Mà những người vượt qua thử thách vô hình trung, mối quan hệ cũng thân mật hơn trước nhiều.

Có lẽ tình cảm chỉ có thể sinh ra từ trong thử thách.

- Lạn Hàng sư huynh.

Vào lúc Lạn Hàng đi tới sau lưng Lạc Bắc, trong bảy người tính cả Huyền Vô Kỳ thì người nghịch ngợm nhất là Công Dương Cẩm Bạch đột nhiên cất tiếng cười:

- Lạn Hàng sư huynh! Huynh không nên đi cuối cùng. Chỗ đó phải để cho Thái Thúc sư muội đi mới được.

- Tại sao?

Cả Lạn Hàng và Lạc Bắc đầu quay lại mà ngẩn người.

- Bởi vì nam giới chúng ta thì chỉ nhìn mông nam giới thì không sao. Nhưng nếu Thái Thúc sư muội đi trước chúng ta...thì hình như có chút hơi khiếm nhã.

Công Dương Cẩm Bạch cười hì hì.

- Công Dương Cẩm Bạch! Ngươi đang nói cái gì?

Công Dương Cẩm Bạch vừa mới dứt lời, Thái Thúc đã nhảy dựng lên:

- Ngươi muốn chết sao? Có phải lần trước Kiếm Xí hổ chưa vồ chết ngươi phải không?

- Ha ha! Thái Thúc sư muội! Ta biết sai rồi. - Công Dương Cẩm Bạch vừa cười vừa nhảy sang một bên vừa cầu xin:

- Muội đại nhân đại lượng. Lần sau huynh không dám nữa.

- Hừ! Lần sau ngươi mà nói lung tung thì xem ta xé nát miệng của ngươi. Ngươi gọi ta là cái gì? Có phải ngươi ăn nhiều cơm quá nên không nhớ ta tới Thục Sơn sớm hơn ngươi hay sao?

- A...ta quên. Chỉ có Lạc Bắc mới có thể gọi ngươi là sư muội. Thái Thúc sư tỷ...

.........

- Lạ thật! Tại sao lần này ta không cảm thấy mệt mỏi. Chẳng nhẽ tu vi của ta thực sự tinh tiến rất nhiều?

Đoàn người Lạc Bắc vất vả tiến theo con đường núi mà bò lên. Cho dù là Lạn Hàng người đầy mồ hôi, thở hổn hển gần như tim muốn vọt ra ngoài nhưng điều khiến cho y kinh ngạc đó là bản thân không cảm tới mức quá mệt mỏi như trước kia.

Hiện tại bọn họ đã leo được một canh giờ. Mặc dù trên đường có nghỉ ngơi hai lần nhưng Lạn Hàng bám theo Lạc Bắc cũng đã bò lên được một nửa đường. Ngửa mặt lên trên thì chỉ còn vài trăm thước nữa là đã tới lưng núi bằng phẳng.

Cho nên nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ coi như đã lên đến nơi.

Trên thực tế, cái Lạn Hàng thiếu nhất chính là sự tự tin và người khác chấp nhận. Tư chất của y không phải kém như bản thân tưởng tượng. Tốc độ tu luyện của y tiến triển thong thả nhưng chỉ bởi vì không có sự tự tin và không được người khác coi trọng.

Mà điều đó từ khi Lạc Bắc xuất hiện lại khiến y tự tin hơn.

Lạn Hàng đi sau nhìn tấm lưng Lạc Bắc ướt đẫm mồ hôi. Y cũng nghe thấy tiếng thở hổn hển của Lạc Bắc nhưng nhìn tấm lưng của hắn khiến cho y cảm thấy rất có lực, giúp cho y tự tin, cảm thấy đi theo Lạc Bắc nhất định bản thân có thể tới được sơn cốc Bích Loa.

- Ý chí của Huyền Vô Kỳ sư huynh thật đúng là kiên định.

Lạc Bắc không biết suy nghĩ trong lòng Lạn Hàng. Trước mặt hắn chính là Huyền Vô Kỳ. Người thiếu niên bướng bỉnh đó dám leo trước mặt Lạc Bắc. Mà hiển nhiên thể lực của Huyền Vô Kỳ cũng không hơn Lạc Bắc nhiều lắm nhưng mấy trăm thước cuối cùng, Huyền Vô Kỳ không hề dừng lại nghỉ mà bỏ thẳng lên tới nơi rồi xoay người lại nhìn Lạc Bắc.

Thấy Huyền Vô Kỳ như vậy, Lạc Bắc cũng có một sự khích lệ mà bò lên.

“Hừ! Cuối cùng thì vẫn chậm so với ta!” Trong mắt Huyền Vô Kỳ, Lạc Bắc vốn không có ý định tranh cường đấu thắng lại hóa ra thành cố ý so đấu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất