Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 336: Phong Thần Kiếm Xuất Thế

Tin tức này cũng nhanh chóng truyền tới Hoàng Thành, nhà vua cũng đã nghe thấy hết thẩy sự tình, cũng liền cho người đi xuống điều tra.

Mấy tông chủ của những tông môn khác cũng bắt đầu đứng dậy, xách đích tới học viện ngồi trực để được gặp những người kia.

Trong tám mươi đứa trẻ kia thì chỉ có 20 gia tộc là đóng nổi học phí cho đám nhỏ, còn lại thì đều ghi nợ để trả từ từ. Mỗi một người khi vào trong đây học một năm phải nộp 100 ngàn kim tệ, số tiền này quả thật là rất lớn, nhưng mà đến lúc bọn chúng đi sắn yêu thú thì trả mấy hồi.

Bảy ngày trôi qua, hôm nay là ngày mà những người còn lại tới đây để nhập học!

Khi mặt trời vừa mới nhú lên thì đã có rất nhiều người tập trung nơi này, khuôn mặt ai nấy đều hớn hở vô cùng, trên tay đều cầm theo một tấm lệnh bài màu trắng.

Trần Vũ đi xuống dưới học viện, đầu tiên là khen những người kia một chút rồi cho bọn họ chọn những gì mình thích.

Lần này tám bức tượng đều có người, võ giả là đông nhất, kế đến là tu Tiên, chọn xong thì bọn họ gặp giảng sư của mình, rồi thì cho mọi người đi thử vận may.

Người thì cố gắn chày cối nhưng mà vẫn không lấy được thanh kiếm nào ra ngoài, người thì chỉ chạm nhẹ vào thì lắc đầu rời đi.

Xẹt xẹt!

- Ta...không...tin...ta...không rút được ngươi a a a!

Một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, cắn răn hai tay nắm chặt Lôi Minh Khiếm rút lên, mặc dù bị lôi điện đánh nhưng mà hắn quyết tâm không buôn nó khỏi tay.

Mặc kệ nó làm mình bị thương như thế nào cũng cố gắn giữ chặt.

Leng keng...leng keng!

Tiếng kim loại va chạm với bệ đá vang lên, người ta chỉ thấy Lôi Minh Kiếm được rút lên từ từ, từng chút một.

Phành!

Tiếng nổ lớn vang lên, Lôi Minh Kiếm bị thiếu niên rút khỏi bệ đá, chỉa thẳng mũi kiếm lên trời, lôi điện từ thân kiếm cũng không đánh ra nữa.

Rầm!

Bỗng nhiên một tia thiên lôi từ trời giáng xuống ngay thiếu niên kia, nhưng mà bất ngờ chúng liền bị Lôi Minh Kiếm hấp thụ hoàn toàn.

- Cái gì, tên đó rút được một thanh pháp bảo rồi kìa!

- Hắn thật may mắn nha!

Đám người phía dưới vô cùng kinh ngạc khi thấy người đầu tiên lấy được pháp bảo, bọn họ đều vô cùng phấn khích.

- Nhỏ máu vào thân kiếm để nhận chủ đi!

Trần Vũ mỉm cười nhắc nhở, Tháp Lão đứng kế bên chỉ vuốt râu mỉm cười nhẹ.

- Vâng viện trưởng!

Thiếu niên kia liền nghe theo, máu vừa chạm vào thân kiếm thì liền phát ra âm thanh cộng hưởng, vang lên ong ong liên tục, bay xung quanh hắn hai vòng rồi dừng lại lơ lửng trước mặt thiếu niên kia.

Trần Vũ lui về sau cho Tiểu Vũ làm việc của mình:

- Ngươi tên gì?

- Giảng sư, ta là Lâm Thanh Phong, năm nay mười bảy tuổi, thuộc phái tu Tiên!

- Ừm, rất tốt, về sau nó là của ngươi, nhưng nhớ nên dùng đúng mục đích nếu không ta sẽ thu lại!

Tiểu Vũ nhắc nhở cho Lâm Thanh Phong rõ rồi hiệu cho người tiếp theo đi lên thử vận may.

- Người tiếp theo lên thử!

Nhanh chóng người người tấp nập đi lên trên này với tâm trạng vô cùng hồi hợp.

Từng người đi lên, nhưng nhanh chóng chán nãn vì mình không phải người hữu duyên.

Cho tới người cuối cùng ngay cảTiểu Vũ và Trần Vũ đều quen mặt, người này không ai khác chính là Liễu Dương Thiên mà lần trước hắn giúp khai mở võ mạch ở Hòa Bình Thành.

Trần Vũ đi tới mỉm cười nói:

- Ta tưởng ngươi đã vào Huyền Linh Tông rồi chứ!

- Ha ha, đệ vốn không muốn vào trong Huyền Linh Tông, nhưng nghe gia gia nói đại ca mở học viện nên đệ muốn tham gia vào, nếu không nhờ đại ca thì sẽ không có ta ngày hôm nay.

Liễu Dương Thiên gãi đầu cười híp mắt nhìn hai người bọn hắn, cũng nhờ hai người này mà hắn đã trở thành một võ giả thật thụ, không còn người nào dám ăn hiếp hắn cả.

- Ngươi đi thử vận may đi, nếu ngươi có thể rút được một trong số chúng thì ta chúc mừng ngươi!

Trần Vũ không để mất thêm thời gian nữa, liền kêu tên tiểu tử này đi lên bình đài tìm một cây kiếm rút thí đại.

Liễu Dương Thiên gật đầu đi tới trước Vô Cực Kiếm, hắn đã chứng kiến uy lực của thanh kiếm này nên muốn thử nó đầu tiên, nhưng mới thử chạm vào liền bị đánh văng ra, chứng tỏ không phải người hữu duyên với nó.

- Quả nhiên không phải dễ dàng được nó chấp nhận!

Liễu Dương Thiên lắc đầu cười buồn, không nhìn tới nó nữa mà nhìn tới những thanh kiếm khác, hắn thử liên tục cho tới thanh kiếm cuối cùng.

Hắn ta hít một hơi thật mạnh rồi dùng hai tay chạm mạnh vào chuôi kiếm, nhưng ngạc nhiên là không có bị kiếm đánh bật ra, chuyện này làm cho hắn kinh hỉ không thôi.

Liễu Dương Thiên siết chặt tay rút kiếm lên, bất ngờ từ dưới chân Liễu Dương Thiên xuất hiện một luồng cuồng phong cực mạnh thổi cho y phục cùng tóc của hắn bay mạnh theo gió.

Theo cuồng phong chính là cương phong sắc bén màu trắng sữa, chúng chém liên tục lên người của thiếu niên này, để lại không ít vết máu đỏ tươi làm cho nhiều người không dám lại gần, nhưng thiếu niên cũng chày cối không buông kiếm.

Tiểu Vũ thì bắt đầu chú ý tới thanh kiếm mà thiếu niên kia đang rút lên, trong lòng bỗng nhiên có chút chờ mong.

- Lên cho ta...

Liễu Dương Thiên lúc này đã khụy một chân xuống bệ đá, cắn răng hét lớn một tiếng, dùng hết sức lực còn lại rút kiếm ra ngoài.

Păng!

Tiếng kiếm được rút ra làm cho mọi người đều chú ý tới, thanh kiếm này có độ cong uốn lượn nhẹ nhàng, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, thân kiếm dài hai thước bề rộng thân kiếm cũng chỉ chừng hai phân.

Vô cùng mỏng nhẹ so với những thanh kiếm bình thường mà mọi người sử dụng, nhưng không phải kiếm thường có thể so sánh.

- Cuối cùng cũng rút được!

Tiểu Vũ nhếch miệng cười nhẹ, cuối cùng mong đợi của hắn không quá tốn thời gian cũng đã tìm được người thích hợp.

Gia gia Liễu Dương Thiên thì đứng phía xa nhìn đứa cháu mình không nói lên được lời nào, bây giờ lão cảm thấy mình quả thật là tích phúc ba đời mới được đứa cháu như thế này.

Bên kia, Liễu Dương Thiên im lặng, tay sờ nhẹ lên thân kiếm vuốt tới cán kiếm thì dừng lại, nhìn vào ba chữ được khắc tỉ mỉ trên đó “Phong Thần Kiếm!”.

Liễu Dương Thiên sợ có người cướp kiếm của mình, liền lấy ngón tay điểm nhẹ vào mũi kiếm, máu tươi chảy ra, bám dọc theo thân kiếm cho đến cán kiếm, mấy đợt cuồng phong từ thân kiếm nổi lên làm tóc hắn bay phấp phới trên không.

- Nay có người đã rút được Phong Thần Kiếm thì ta sẽ giữ đúng lời hứa nhận ngươi làm đệ tử, truyền lại Phong Tuyệt Kỹ cho ngươi, hi vọng về sau ngươi dùng nó mà dương danh thiên hạ!

Tiểu Vũ nhấp mũi chân nhẹ một cái liền xuất hiện trước mặt Liễu Dương Thiên, hai tay bối sau lưng nhìn hắn mỉm cười.

- Phong Thần Kiếm chỉ nhận những người có hệ Phong thật mạnh, ngoài ra cũng cần một số yếu tố khác nhưng ta sẽ không bàn tới! Trước tiên ta cho ngươi xem thử một chiêu thức của Phong Tuyệt Kỹ!

Tiểu Vũ nói xong, một tay xòe ra Phong Thần Kiếm liền bị hút vào tay, hắn nắm chặt chuôi kiếm nhấp nhẹ gót chân một cái nữa lập tức xuất hiện một nơi xa hơn để tránh có người bị thương.

- Ngươi nhìn cho kỹ!

Tay cầm Phong Thần Kiếm, linh lực trong cơ thể bộc phát bốn năm ngọn gió xoáy trùng nhau gần người hắn, bất ngờ Tiểu Vũ chém một nhát về phía trước, hét lớn:

- Phong Thương!

Một kiếm chém xuống, ba đường cuồng phong màu vàng như móng vuốt của mãnh hổ đánh thẳng về phía trước, nơi đi qua làm đất đá bay tứ tung tạo thành ba đường cắt cực lớn.

- -------------------------------------------

Hôm nay là đã là ngày 11/10/2013, vợ ta cũng sắp hết công tác bên Tô Châu rồi nên ta cũng chuẩn bị viết nhanh cho tới đoạn kết để cùng vợ đi sang Úc du lịch đây!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất