Bây giờ trong Nam Lĩnh Thành treo đèn khắp nơi để ăn mừng cho Trần Vũ đã được phong hầu, người Trần gia vô cùng hãnh diện với tổ tiên.
Người ta nói, tình cũ không rũ cũng đến, quả nhiên không sai!
Ngày hôm sau có người tới tìm hắn, không ai khác đó chính là vị hôn thê cũ, Ngô Nhã Phi.
Khi nàng nghe tin tức hắn được phong Hầu khi chưa tới ba mươi tuổi làm nàng hâm mộ không thôi, như vậy thì mới xứng đáng với thân thận của nàng.
Trần Vũ sau khi nghe có người thông báo Ngô Nhã Phi đi tới tìm mình thì cũng muốn giải quyết cho dứt khoát một lần, bây giờ hắn cũng không còn hận nàng nữa, mà là phải cảm ơn nàng vì đã bỏ hắn để hắn có cơ duyên gặp được người vợ hiện tại của mình.
- Thiếp sẽ đi cùng chàng!
Cơ Nguyệt mỉm cười nắm lấy tay hắn, hai người nắm tay từ Thiên Cấm Sơn hạ xuống học viện, chậm rãi đi tới Giải Trí Tháp, trên đường đi không ít cặp mắt nhìn vào, ngưỡng mộ vô cùng.
Tới lầu hai Giải Trí Tháp, trong một căn phòng lớn đã có hai người ngồi chờ sẵn nơi đó, Ngô Nhã Phi đang cùng cha mình Ngô Thương ngồi uống trà nói chuyện với nhau.
Thấy Trần Vũ đi tới thì Ngô Nhã Phi liền vui mừng đứng dậy, nhưng nhìn thấy kế bên hắn chính là Cơ Nguyệt thì mày liễu khẽ nhíu, bất quá nàng cố gắn nặn ra nụ cười, nói:
- Vũ ca, muội nghĩ huynh sẽ không tới!
- Tiểu hữu...à không Vũ Hầu mời ngồi!
Lão cáo già Ngô Thương cũng nhanh chóng phụ họa theo, nhưng ánh mắt không có rời khỏi người Cơ Nguyệt.
- Hôm nay ngươi gọi ta ra có chuyện gì, cứ nói thẳng, không cần vòng vo làm gì!
Trần Vũ ngồi xuống mở lời trước, bàn tay của Cơ Nguyệt vẫn còn đang nắm tay hắn, nàng chính là muốn cho Ngô Nhã Phi biết Trần Vũ bây giờ không còn như xưa nữa.
Trong lòng Ngô Nhã Phi vô cùng khó chịu, như món đồ mà mình thích nhất bị người khác cướp lấy, nhưng nàng không có bộc phát ra, khuôn mặt bắt đầu chảy lệ, nói:
- Vũ ca, lúc trước muội có lỗi rất nhiều với huynh, bây giờ suy nghĩ lại thì muội thấy chỉ có huynh mới là người mà mình tìm kiếm bấy lâu nay!
Cơ Nguyệt nghe xong thì không khỏi lắc đầu, nàng cảm thấy cánh tay của Trần Vũ đang siết chặt tay mình, nàng cũng không nói bất kỳ lời nào, hết thẩy đều do chính hắn giải quyết.
Trần Vũ thì hơi khó chịu, hắn biết Ngô Nhã Phi chính là loại người đứng núi này trông núi nọ, khi hắn còn là phế vật thì bỏ nhưng khi được phong Hầu lại bắt đầu muốn trở lại.
Loại người này trong thiên hạ không phải là không có, nhưng số lượng rất ít nhưng hắn không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy, vớ phải loại người này.
- Đúng vậy, một phần cũng là lỗi của ta, lúc đó tách hai người các ngươi ra! Với lại con gái ta lúc trước còn nhỏ nên suy nghĩ chưa chính chắn, bây giờ nó biết mình sai rồi, nể tình lúc trước nó từng là hôn thê thì hãy cho nó một cơ hội!
Ngô Thương mặt cáo già cố gắn phụ họa vào, khuôn mặt làm ra vẻ hối hận vì những việc làm của mình lúc trước.
Bây giờ Trần Vũ đã được phong Hầu, địa vị cao thượng vô cùng, nếu bám đùi được thì tương lai chắc chắn sẽ sáng lạn, còn người nữ nhân Cơ Nguyệt kia thì không sao, một khi đã được Trần Vũ chấp nhận thì nàng sẽ tìm cách đá Cơ Nguyệt ra một bên.
Nhìn hai cha con nhà họ Ngô này diễn kịch, hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ. Hết thẩy mọi chuyện cũng là từ bọn họ mà ra, người nói từ hôn trước cũng là họ Ngô kia, người nói sỉ nhục hắn trước mặt mọi người cũng là họ Ngô kia. Bây giờ người muốn nối lại cũng là họ Ngô kia!
Trần Vũ cầm lấy bình trà, rót đầy một chén trà rồi cầm chén trà đi lại gần kế bên Ngô Nhã Phi.
Ngô Nhã Phi thấy hắn cầm chén trà đi tới trước người mình thì không khỏi suy nghĩ ra viễn cảnh ly trà đổ lên đầu, cố tình sỉ nhục mình như lúc trước mình từng làm với hắn! Nhưng cho dù như vậy nàng cũng cam tâm để đạt được mọi thứ.
Bất ngờ, Trần Vũ cầm chén trà đổ xuống mặt đất rồi đặt chén trà trước mặt cha con Ngô Nhã Phi, thở dài nói:
- Chuyện của chúng ta như chén trà này vậy, nếu ngươi có thể hốt lại số nước trà đã rơi xuống đất thì xem như nhân duyên chúng ta chưa tận!
Nói xong, Trần Vũ đi lại nắm lấy tay Cơ Nguyệt dẫn nàng rời đi, trước khi rời đi thì Cơ Nguyệt nhìn vào Ngô Nhã Phi lắc đầu.
- Cơ hội chỉ đến có một lần, nên sẽ không có lần thứ hai!
Bây giờ hắn không còn như xưa nữa, luôn bình thản trước mọi chuyện nên suy nghĩ đã chính chắn hơn lúc trước rất nhiều.
Không phải mọi chuyện cứ giải quyết bằng nắm đấm hay chém giết mới gọi là quân tử hay là anh hùng, mà đôi khi cũng cần giải quyết trong yên bình như thế này.
Tuy không có cuộc chém giết nào nhưng nó làm cho Ngô Nhã Phi vô cùng ân hận, phải như lúc trước nàng không có bỏ rơi hắn thì bây giờ nàng cũng đã là người có danh phận rất lớn.
Hốt lại? Có thể được hay sao?
Ngô Nhã Phi không nói lời nào, nhìn thân ảnh Trần Vũ rời đi rồi nhìn xuống mặt đất, những giọt trà rơi xuống đất đã dần lan ra thắm vào khắp nơi, không khí cũng trở nên yên tĩnh.
...
Đúng bốn ngày sau, thái tử cùng công chúa cũng đi tới Thiên Đạo Học Viện nhập học, khi thông qua khảo hạch thì thái tử vô tình nhìn thấy Vương Trữ Huyên từ Thiên Cấm Sơn đi xuống làm cho hắn đứng hình như trời trồng.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, có duyên có phận chạy đằng trời!
Thiên Cơ Tử đứng từ xa nhìn thấy thì mỉm cười gật đầu rồi quay lưng rời đi.
Quả nhiên dự đoán, ba ngày sau Lý Minh Tông làm cho cả Việt Triều rung động thật mạnh đó chính là quyết định di dời Hoàng Cung tới Thất Sơn Tiên Đảo, chọn Phụng Hoàng Sơn làm Hoàng Cung mới.
Người dân khắp trong vương triều không khỏi kinh ngạc, nhiều người cũng bắt đầu di dời tới Nam Lĩnh Thành nhằm chờ cơ hội làm ăn tốt hơn.
Hai ngày sau, Tôn Nguyên Soái dẫn binh vào trong thành, bắt đầu cho người dân di dời hết ra khỏi Nam Lĩnh Thành.
Công việc không phải đơn giản như vậy, có người vô cùng cứng đầu quyết tâm không chịu dời đi thì Thiên Cơ Tử cũng không có làm khó họ mà chỉ lắc đầu rời đi.
Chưa tới năm ngày, Nam Lĩnh Thành đông đúc như trước bây giờ như một vùng đất hoang, vắng vẻ vô cùng.
Khi làm xong, Tôn Nguyên Soái dẫn binh ra ngoài tuyền tuyến trấn giữ ngoài kia, bên kia cũng được lắp đặt một cái Truyền Tống Trận để dễ dàng di chuyển.
Binh lính đi vào trong học viện bắt đầu học nhiều các loại công pháp cùng trang bị mới, nào là Ẩn Thân Phù, Hỏa Lôi Phù,...
Trần Vũ cũng một mức tu luyện trong Tu Luyện Tháp, hôm nay hắn đi ra ngoài nghe sư phụ hắn nói một ít chuyện bên ngoài đại lục mà hắn đang ở.
Trong đại tràng có hơn trăm người, từ Thiên Cơ Tử, Huyền Lão, Vu Lão, Lý Minh Tông, Vương Khải Hoàng,...cùng các vị trung thần trong Hoàng Cung cũng đang ngồi ở đây.
- Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi rõ hơn về những cấp bậc trên trời! Trong thiên địa đều có phân ra âm dương thì trên trời cũng phân chia ra như vậy!
- Cho dù là Thần hay Tiên thì cũng đều có hai loại! Loại thứ nhất chính là Tà Thần và Địa Tiên!
- Tà Thần thì chuyên đi hại người, còn Địa Tiên thì tài phép đa đoan, phi đao bửu kiếm mê man mắt trần!
- Còn loại kia chính là Chánh Thần và Thiên Tiên! Chánh Thần và Thiên Tiên thường cai quản trong trời đất, ví như Sơn Thần chẳng hạn, còn Thiên Tiên thì chủ yếu ở trên Thiên Đình, cai quản trong lục đạo luân hồi!
Nói tới đây, Tháp Lão ngừng một chút, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người để cho bọn họ có gì không hiểu thì hỏi.
P/s: Còn vài chương nữa là full rồi!