- Ha ha, chúng ta...chúng ta thắng rồi!
Tất cả mọi người đều hô lớn, bọn họ không ngờ mình lại có thể đánh bại thế lực địch mạnh như vậy.
Cũng một phần là do trời đất phù hộ, còn lại là do chính sự câm phẩn cũng anh dũng xông pha ra chiến trường, quyết tâm không để bọn chúng tiến vào vương triều.
Vì ai cũng đều biết khi bọn chúng xâm lược được thì khó mà sống an ổn, thà mình chết nhưng giữ lại được giọt máu của mình trong kia, để con cháu mình sống tốt.
- Tốt tốt tốt!
Lý Minh Tông mỉm cười không ngừng vỗ vai Tôn Nguyên Soái, như hai người huynh đệ đang nói chuyện với nhau.
- Về trong cung đã rồi nói sau!
Thiên Cơ Tử mỉm cười rồi đi trước.
Khi tin tức chiến thắng truyền vào tai từng người, không ai có thể tin được chính mình lại đánh thắng cả một Thần Quốc như vậy.
Người nối tiếp người không ngừng reo hò, treo đèn khắp nơi để ăn mừng sự chiến thắng.
...
Trong một căn nhà trúc nhỏ, có ba người đang ngồi đối diện nhau.
- Trần Vũ, Tiểu Vũ! Duyên phận các con rất lớn, sứ mệnh của các con sắp tới rồi!
Tháp Lão thở dài, tuy thở dài nhưng lại nghe được ngữ khí vui mừng bên trong.
- Sứ mệnh của bọn con?
Trần Vũ lên tiếng hỏi lại.
- Đúng vậy! Con mang Hỗn Độn Dung Lô đại biểu cho dương trên Tiên, Tiểu Vũ mang Địa Ngục Dung Lô đại biểu cho âm trên Thần, nó ý là âm dương trong thiên địa! Con nhớ lúc trước con từng mơ thấy một ông lão nói rằng đó chính là con chứ!
Tiểu Vũ cùng Trần Vũ nhìn nhau rồi gật đầu.
- Đó chính là con, đến từ tương lai! Ngoài điều đã nói thì nó còn nhắn nhủ cho con, sắp tới con phải bị tận giệt một lần nữa!
- Con phải chết sao?
Trần Vũ nhìn sang sư phụ mình, lời nói có chút buồn vì hễ sư phụ mình nói thì chưa bao giờ là sai.
Tháp Lão không trả lời mà chỉ gật đầu, thở dài rồi nói tiếp:
- Tiếp đến là chiến trường của các con, con yên tâm, ta và thê tử con luôn đi phía sau con!
Tháp Lão vô vai hai người rồi đứng dậy rời đi bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm, để lại cả hai người bọn hắn trong im lặng.
...
Trung Nguyên Đế Quốc!
- Các ngươi dẫn binh đi chinh phạt như thế nào rồi?
- Bẩm bệ hạ, quân địch không mạnh lắm nhưng mà có một thế lực nào đó đang giúp đỡ, có nhiều loại phù lục kỳ lạ, hơn nữa cách ám sát rất nguy hiểm, bọn họ giết người vô tung, đến tướng quân Thoát Hoang cũng đã bị thương, thua trận thảm bại!
Mạ Thái Sư, môi đen, cổ đeo dây chuyền sọ đầu, lạnh lùng lên tiếng.
- Vậy thái sư có cao kiến gì không?
Thánh Hoàng Tàu Tất Khang không khỏi ngạc nhiên vì Việt Triều có người chống lưng phía sau, bởi vậy mới dám giết người của thánh địa bọn họ.
- Theo thần dùng Hồn Ma Châu quan sát chiến trường thì thấy đối phương có một vị Nguyên Soái thiên phú rất tốt, hay là chúng ta thu phục hắn dưới trướng chúng ta rồi đánh tiếp hẳn không muộn. Chiến trận tiếp theo chúng ta cho một vị Bán Thánh là được, không lẽ bọn hắn có thể đánh nổi hay sao?
- Ý hay!
Tàu Tất Khang cười lớn rồi cho người đi làm, thu người có thiên phú tốt dưới trướng thì từ từ đào tạo lại thì chắc chắn sẽ trở thành cánh tay trái đắc lực của mình.
...
Mười ngày sau thì có sứ giả của Trung Nguyên Đế Quốc tới, bọn họ sau khi đàm phán thì muốn gặp riêng ý muốn thu phục Tôn Nguyên Soái dưới trướng nhưng mà không được làm cho Tàu Tất Khang tức giận.
Lập tức cho người đi tới giết Tôn Nguyên Soái nhưng mà Tôn Nguyên Soái lại ở trong Thiên Đạo Học Viện nên không cách nào đi vào được.
Nên bọn họ ra một kế sách đó là bắt mẫu thân của Tôn Nguyên Soái, vì mẫu thân của Tôn Nguyên Soái không ở trong Thiên Đạo Học Viện vì Tôn Nguyên Soái cho rằng để mẫu thân ở rằng chiến trường rất nguy hiểm.
Nếu nơi đây thất thủ thì người nhà cũng đem mẫu thân của ngài chạy đi nơi an toàn được.
Bọn chúng bắt được mẫu thân của Tôn Nguyên Soái thì cho người dùng mẫu thân để ép Tôn Nguyên Soái đi ra.
Chuyện này làm ai cũng không ngờ được, đối phương lại dùng kế sách bẩn như vậy để bắt người.
- Thần không thể không đi, một bên là chữ “hiếu” một bên là chữ “nghĩa” thần chỉ có thể bỏ chữ “nghĩa” để chọn chữ hiếu, kính xin bệ hạ thứ tội!
Tôn Nguyên Soái nhìn Lý Minh Tông quỳ xuống dập đầu rồi đứng dậy rời đi, Lý Minh Tông chết trân tại chỗ, một vị nguyên soái tốt như vậy lại bị kẻ địch hãm hại, làm sao mà vị bệ hạ này không giận cho được.
Muốn giúp nhưng mà giúp thế nào, khi thực lực của đối phương còn chưa phô diễn ra hết, nếu như đi sai một nước cờ thì tất cả người trong triều sẽ thảm hại vô cùng.
Tháp Lão thì không giúp, vì lão xuống đây là để chỉ điểm, còn lại thì thuận theo tự nhiên chứ không có đụng chạm vào.
Địa điểm lần này chính là Nam Lĩnh Thành, trên bầu trời đó chính là Thoát Hoang, xung quanh có tới sáu vị Vương Cấp đang đứng nhìn xuống phía dưới. Hắn ta cười lạnh nhìn Tôn Nguyên Soái, lạnh lùng nói:
- Ha ha, lúc trước bệ hạ muốn trọng dụng người mà ngươi lại không muốn, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi! Quỳ xuống dập đầu trước ta ba cái!
Mẫu thân của Tôn Nguyên Soái bị hai tên quân lính bắt giữ, người thê thảm vô cùng.
Tôn Nguyên Soái quỳ hai chân xuống đất, nhìn vào mẫu thân mình dập đầu nói:
- Hài nhi bất hiếu để người phải chịu khổ rồi!
- Con đi đi, đừng lo cho ta! Đi đi, chạy đi...
Mẫu thân nhìn Tôn Nguyên Soái rơi lệ, nàng không phải khóc vì mình bị hành hạ mà vì đứa con mình lại không có bỏ mình, cho dù có chết thì nàng cũng mãn nguyện.
- Ha ha, hôm nay ta sẽ chặt đầu tôn Nguyên Soái của các ngươi, về sau ai dám chống đối giết không tha!
- Nếu ngươi dám chạy trốn thì ta lập tức giết mẫu thân ngươi! Người đâu hành hình!
Thoát Hoang lạnh lùng lên tiếng.
Hai tên thủ hạ Khí Tông cầm đại đao đi lại, chậm rãi đưa cao thanh đao lên cao, phía sau lưng bắt đầu có người chạy đến.
Đó chính là dân chúng trong triều khi nghe được tin thì không ngại nguy hiểm chạy tới cứu nguy, người triều đình cũng tới, quân lính kéo tới đông nghịch nhưng mà cũng không bằng đối phương.
- Trảm!
Thoát Hoang hét lớn một tiếng, Tôn Nguyên Soái nhắm hai mắt lại không một chút chống đối.
Đại đao rơi xuống.
Phịch!
- KHÔNG!
Mẫu thân Tôn Nguyên Soái hét lớn, nước mắt chảy dài trên má. Một người làm mẹ chứng kiến con mình nuôi lớn từng ngày bị người ta chém đầu trước mắt mình thì không đau lòng cho được.
Một nhát chém xuống, trên cổ Tôn Nguyên Soái xuất hiện một đường máu, đầu đã bị chặt đứt nhưng mà đầu không rơi xuống đất.
Tôn Nguyên Soái bỗng nhiên mở hai mắt, hai tay chậm rãi đưa lên nâng đầu mình đưa ra trước, mắt liếc qua bên trái thì tên Khí Tông kia liền chết, mắt liếc qua bên phải thì tên kia cũng ọc máu mà chết.
Sau đó Tôn Nguyên Soái chảy lệ rồi hai mắt từ từ nhắm lại, tướng người quỳ nâng đầu trước ngực cho thấy khí thế hùng dũng thế nào, tướng người đứng trước thiên địa lặng lẽ.
- Nguyên Soái!
- Nguyên soái!
Đám người chạy phía sau thấy vậy liền quỳ xuống tất cả, không ngừng hét lớn, ngay cả Lý Minh Tông cũng quỳ một chân xuống đất, dập đầu nói:
- Nay Nguyên Soái đã vì nước tử trung, người làm vua như ta sao lại có thể để cho đất nước rơi vào tay địch chứ, ngươi yên tâm, trẫm sẽ đòi lại hết thẩy cho ngươi!
Mưa bỗng nhiên rơi xuống, từ người của Tôn Nguyên Soái phát ra ánh hào quang, biến thành một linh hồn vàng kim đứng trên không nhìn xuống mọi người.
Tháp Lão bỗng nhiên xuất hiện trước mặt linh hồn Tôn Nguyên Soái nói:
- Trung quân vương, thoát được thành Thần!
Đúng vậy, Tôn Nguyên Soái chính là Thần hạ phàm phò vua, nhưng hiện tại sứ mệnh đã hết nên phải rời đi. Đó cũng chính là lý do lần trước Thiên Cơ Tử nhìn Tôn Nguyên Soái gật đầu kính phục.