Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 260: Ta không phải là anh hùng

Mạnh Ly Ca suy nghĩ kỹ càng lại một lượt, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu công tử khởi sự, vậy thì sẽ như thế nào? Bách tính trong lòng công tử sẽ là gì?"

"Công cụ!" Lăng Thiên không chút do dự, nhướng mày nói: "Nếu là khởi sự, chinh chiến thiên hạ. Vậy thì, bách tính chính là công cụ lợi hại nhất trong tay ta! Ta có thể từ chỗ họ lấy được tiền tài để nuôi quân, từ họ lấy được trai tráng làm sĩ tốt cho ta. Cổ động dân ý, tạo thanh thế cho ta, kích động sự phẫn nộ của dân chúng, nâng cao đại nghĩa của ta! Vì thế, khi ta khởi sự, thiên hạ bách tính chính là công cụ!"

Mạnh Ly Ca càng nhíu mày chặt hơn: "Nếu công tử là thiên hạ chi chủ thì sẽ như thế nào? Thiên hạ bách tính lúc đó sẽ có vị trí gì?"

"Con dLăng Thiên cuối cùng cũng không xoay chén nữa, ngẩng đầu dậy, nghiêm túc nói: "Ta nếu là thiên hạ chi chủ, thiên hạ bách tính sẽ là con dân của ta! Ta sẽ dùng hết sức lực để tạo phúc cho thiên hạ, giúp muôn dân được no ấm! Người già được phụng dưỡng, trẻ con có chỗ nương tựa, thiên thu vạn tái lòng này không đổi!"

"
Với thực lực hiện tại của công tử, vị tất đã không thể tạo phúc cho thiên hạ, giúp muôn dân được no ấm. Nhưng hiện tại bách tính khổ không chịu nổi, có địa phương thậm chí người chết đói đầy đồng, Mạnh mỗ vãn chưa thấy công tử có bất kỳ hành động gì. Công tử làm thế nào để lấy được tín nhiệm của Ly Ca đây?" Mạnh Ly Ca đặt câu hỏi vô cùng sắc bén.

"
Ha ha ha..." Lăng Thiên cười lớn: "Lăng Thiên hiện tại không phải là thiên hạ chi chủ, cũng không phải là thần linh tạo vật, ta hiện tại chỉ là công tử của Lăng gia, tiền bạc của Lăng gia cũng là cũng phải kiếm từng xu rất khổ cực mới có được! Thiên hạ bách tính khổ cực lầm than, người chết đói đầy đồng thì quan hệ gì tới ta chứ? Tiên sinh hỏi ta câu này, khó tránh khỏi quá vô lý!" Lăng Thiên phản vấn.

"
Thiên hạ này không phải là thiên hạ của Lăng gia, bách tính càng không phải là con dân của Lăng gia! Cho dù hồng thủy cuồn cuộn ngất trời, mọi người chết sạch, vậy thì sao chứ?" Lăng Thiên trong mặt đầy vẻ chế giễu: "Chỉ cần Lăng gia ta cơm áo sung túc, vinh hoa phú quý thì cớ gì phải lo thế gian đầy tiếng than khóc, thiên hạ sóng đục cuồn cuồn, chẳng liên quan gì đến Lăng Thiên ta cả!"

Mạnh Lý Ca sắc mặt lạnh tanh, tức giận nói: "
Lời này của công tử, khó tránh khỏi quá vô tình vô nghĩa đó! Làm sao tung hoành thiên hạ được?"

Lăng Thiên cười lạnh, nói: "
Với tình thế trước mắt, nếu Lăng gia không có ý đối với thiện hạ, vậy thì chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể tiếp tục tồn tại! Nếu Lăng gia không có dã tâm, vào thời điểm then chốt như thế này là chẩn tế tai dân, vậy thì chỉ mang họa diệt môn mà thôi, tuyệt không có khả năng khác. Nhưng tiên sinh biết đó, cho dù Lăng gia ta không xuất một đồng bạc nào, nhưng trong cả thiên hạ, vẫn nuôi sống được bao nhiêu người? Mà nếu Lăng gia không còn, có bao nhiêu bách tính sẽ nhà phá thân vong không?"

Mạnh Ly Ca lạnh lùng nói: "
Điều này Ly Ca không biết, xin được nghe kỹ hơn."

Lăng Thiên hừ một tiếng, không chút khách khí nói: "
Tiêu sinh có biết sản nghiệp của Lăng gia những năm đây thế lực tăng mạnh, sớm đã không chỉ giới hạn trong một nước Thừa Thiên này nữa rồi. Sản nghiệp của Lăng gia thiên vạn, phân bố khắc các nơi trên các đại lục, ngay cả Thiên Phong đại lục, Thiên Dương đại lục cũng đều có không ít phân hiệu tồn tại. Vì những sản nghiệp này, mỗi năm có ít nhất năm mươi vạn người công tác cho Lăng gia, lại thêm người nhà của những người này, mỗi năm đều có ít nhất là hai trăm vạn người dựa vào sự tồn tại của Lăng gia mà được ăn no. Hơn nữa những người được ăn no này, hoặc giúp hoặc không giúp những người khác, nhưng tối thiếu có mấy chục vạn người không bị chết đói! Nói một câu hơi khó nghe, nếu Lăng gia đột nhiên biến mất, mấy trăm vạn người này rất có khả năng sẽ nhà phá thân vong trong một tuần một tháng, tiên sinh thấy ta nói có đạo lý không?"

Nói tới đây, Lăng Thiên vươn mình đứng dậy: "
Nhưng nếu Lăng gia hành thiện, cứu thế tai dân khắp nơi, trong thời gian một năm, cũng đủ để cứu mấy trăm vạn tính mệnh hoặc thậm chí là nhiều hơn! Nhưng cũng vào lúc đó, uy danh của Lăng gia sẽ như mặt trời giữa trưa, trở thành loại tồn tại giống như Phật tổ của vạn nhà! Nhưng Lăng gia tất sẽ bị ghen ghét, nếu vẫn không có lòng tranh bá thiên hạ, đến lúc đó tất sẽ bị tàn sát!" Lăng Thiên trong mắt lóe sáng, nhìn vào Mạnh Ly Ca: "Không có bất kỳ quân chủ nào có thể khoan dung cho loại tồn tại này! Lăng gia tất nhiên cũng thành thiện nhân trong lòng bách tính các nước, nhưng lại sẽ trở thành địch nhân lớn nhất trong mắt các quân chủ!"

Mạnh Ly Ca đột nhiên biến sắc, lão đã hiểu Lăng Thiên muốn nói gì, không khỏi thở dài một tiếng.

"
Tới lúc đó, Lăng gia có chỗ nào để dung thân?" Lăng Thiên chầm chậm nói, thanh âm trầm thấp: "Có Lăng gia, bách tính có khổ sở, nhưng có thể giúp đỡ được một số người; Nhưng Lăng gia nếu gặp nạn, cho dù được bách tính thiên hạ khen ngợi, nhưng có thể cứu được trên dưới mấy ngàn nhân mạng của Lăng gia không?"

"
Nói như vậy, thiên hạ bách tính chi tâm, đối với ta mà nói thì có gì hữu dụng? Bản công tử coi họ là con sâu cái kiến, nhưng có thể bảo chứng kế sinh nhai cho hơn trăm vạn người. Nếu lúc này coi bọn họ như huynh đệ thủ túc, ngược lại sẽ làm hại bọn họ! Vì những thủ túc này mà Lăng gia phải mất. Nhưng Lăng gia nếu mất, sản nghiệp tất bị phân chia, mấy trặm vạn lao công vốn vẫn dựa vào Lăng gia mà sống sẽ chẳng khác nào tai dân lúc trước! Lăng gia tuy là làm chuyện tốt, nhưng trên thực tế lại là làm ra một sai lầm lớn nhất. Nhân quả nhân quả, có nhân có quả, quả do nhân mà tới, tiên sinh có thấy vậy không?"

Mạnh Ly Ca lắc đầu cảm khái, ngán ng lắc đầu: "
Lời công tử nói không sai! Nhưng công tử ngài có thể là kiêu hùng, nhưng cách làm này không làm được anh hùng!"

Lăng Thiên ha ha cười lớn: "
Tiên sinh có lẽ biết rồi nhưng sao còn cố hỏi! Phải biết từ cổ xưa người thành đại nghiệp hẳn phải là kiêu hùng! Anh hùng, ha ha... anh hùng nếu làm tướng thì đánh đâu thắng đó, nếu làm soái thì trên dưới đồng lòng, nếu làm qun thì dân nghe lệnh, tạo phúc cho một phương. Nhưng anh hùng quyết không thể làm vương, làm hoàng, làm đế, càng không thể xưng tôn! Nếu không, chỉ có thi thể anh hùng đã chết chứ không có đế vương anh hùng còn sống!"

Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một nụ cười ngạo nghễ thiên hạ: "
Anh hùng, chỉ có thể làm thủ hạ của kiêu hùng, ngược lại, tất vong!"

"
Ưu thế lớn nhất của kiêu hùng, chính là tâm ngoan thủ lạt, lục thân cũng không nhận. Cho nên, kiêu hùng mới có hi vọng quật khởi trong loạn thế, và thành người làm nên đại nghiệp. Khuyết điểm lớn nhất của anh hùng cũng chính là ưu điểm và đặc điểm lớn nhất của hắn, đó chính là trọng tình trọng nghĩa, một lời hứa nặng ngàn cân, đến chết cũng không hối hận, luôn lấy đại nghĩa làm trọng. Đại trượng phu có cái nên làm và có cái không nên làm! Cho nên, trong loạn thế, anh hùng có thể quật khởi trong nháy mắt, cũng có thể phong quang nhất thời, thậm chí có thể được truyền tụng thiên cổ. Nhưng tuyệt không thể làm nên nghiệp lớn thiên cổ bất hủ. Chỉ bởi vì kiêu hùng biết nhắm vào những khuyết điểm này của anh hùng, có vô số biện pháp có thể đưa anh hùng vào chỗ chết! Cho nên, ta không phải là anh hùng, mà ta cũng không nguyện ý làm anh hùng."

Lăng Thiên mỉm cười, nói: "
Ta là kiêu hùng, kiêu hùng ngút trời!"

Lời này vừa dứt, mọi người đều lặng câm! Ai cũng cúi đầu trầm tư, sắc mặt trầm trọng, như hiểu ra gì đó.

"
Bốp, bốp, bốp" Mạnh Ly Ca mặt trầm như nước, nhưng vẫn cỗ tay: "Hay cho một cái anh hùng luận! Hay cho một cái kiêu hùng luận! Ngôn luận này của công tử khiến Mạnh Ly Ca đại khai nhãn giới! Đã trởi thành cao luận rồi, quả nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn!"

Lăng Thiên mỉm cười, nói: "
Vấn đề của tiên sinh, Lăng Thiên đã trả lời rồi, dám hỏi tiên sinh có mãn ý hay không?"

Mạnh Ly Ca vuốt râu, trầm giọng nói: "
Lời của công tử đã trở thành chân lý trong loạn thế, y của trị thế! Trong thời loạn như thế này, tất nhiên là có lý!"

"
Vậy, vấn đề lúc trước của Lăng Thiên, tiên sinh vẫn chưa trả lời ta." Lăng Thiên thong dong nâng chén rượu lên, hơi nghiêng người một cái chạm vào Ngọc Băng Nhan ở bên cạnh, sau đó thì ngửa đầu uống cạn.

Ngọc Băng Nhan đỏ mặt, thấy chén của ba người đã cạn, liền đứng dậy châm rượu. Bơi vì người phục thị của Minh Yên lâu sớm đã bị Lăng Thiên cho lui, Lăng Thần lại không có ở đây, Ngọc Băng Nhan đại tiểu thư của Ngọc gia chỉ đành thử một lần làm nha đầu. Nhưng Ngọc Băng Nhan không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng còn thấy vui vẻ. Hơn nữa còn cảm thấy mãn nguyện vô cùng vì những lời nói nghịch thiên vừa rồi của Lăng Thiên, nếu không phải là người chí thân, sao có thể nghe được.

Những gì mà ba người Lăng Thiên đang nói đều là những loại chuyện cơ mật! Nhưng Lăng Thiên vẫn không có nửa điểm tị hiềm đối với mình, chỉ một phần tâm ý này, đã đủ để khiến tình hoài đang chớm nở của Ngọc Băng Nhan nhảy nhót không thôi, bởi vì Lăng Thiên đã dùng hành động này để nói rõ: Muội là nữ nhân của huynh!

Câu này tuy Lăng Thiên chưa nói ra miệng, nhưng Ngọc Băng Nhan lại đã nghe thấy ở trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com

"Nếu có thể cùng Thiên ca chung sống cả đời, làm một nữ nhân được Thiên ca ôm trong lòng suốt đời, đó là một chuyện hạnh phúc và vui vẻ biết bao!" Ngọc Băng Nhan nghĩ tới đây thì lại nhớ tới tâm sự của mình, không khỏi biến sắc, thổn thức muốn khóc. Ta... ta liệu có được phúc phận như vậy không?

Tạm thời không nói tới Ngọc Băng Nhan đang rơi vào trong tình hoài của tiểu nữ nhi, chợt vui chợt buồn, thần thái hoảng hốt nữa, chỉ nghe thấy Mạnh Ly Ca tiếp tục đề tài của Lăng Thiên: "
Đại thế của thiên hạ hiện nay, công tử chắc trong lòng sớm đã có tính toán, không cần Ly Ca phải nói thêm, cho nên tại hạ chỉ phát biểu ý kiến của mình."

Lão đứng dậy, lấy mấy chén trà trên bàn trà, rồi qua loa bày ra một thế cục. Lăng Thiên và Tần đại tiên sinh đều đứng dậy xem.

Mạnh Ly Ca vừa lấy tay chỉ vừa đĩnh đạc nói: "
Hiện tại tam đại lục của thiên hạ đều rơi vào thế loạn! Chính là lúc anh hùng, kiêu hùng, quần hùng đứng lên cùng kiến công lập nghiệp! Thiên Phong và Thiên Dương trước mắt không cần phải nói đến, cứ đặt tạm sang một bên. Thiên Tinh đại lục, bảy nước cùng tồn tại và có cửu đại thế gia! Ngọc gia, Nam Cung, Tây Môn. Đông Phương, Bắc Minh, Lăng gia, Dương gia, Lôi gia, ngoài ra còn có Tiêu gia đơn độc thành thế. Hiện tại có thể thấy, bề ngoài thì đều nước sông không phạm nước giếng, không xâm phạm lẫn nhau, mỗi nơi đều rất yên bình. Nhưng bên trong không ai là không dùng hết sức lực, mưu cầu độc bá Thiên Tinh, và không có ai may mắn thoát khỏi!"

Mạnh Ly Ca ngừng một chút, nhận lấy chén trà mà Lăng Thiên đưa tới, uống một nửa rồi tiếp tục nói: "
Nguyệt Thần quốc nằm xa nhất, quốc lực yếu kém, nếu có người có thể giành được thiên hạ, chỉ cần một bức truyền thư, phong vương phong tước là có thể đưa vào bản đồ, vì thế, tạm thời không cần luận tới." Nói xong, Mạnh Ly Ca đặt một chén trà trên bàn sang bên cạnh.

"
Tây Hàn và Tây Môn thế gia do trường kịch chiếm năm trước, mất đi nơi hiểm yếu, từ đó không có chỗ nào để thủ. Quốc lực có lẽ không yếu, nhưng cũng không phải là đối thủ mạnh có sức để cạnh tranh. Cho nên, Tây Hàn có thể tạm bỏ qua! Thừa Thiên nằm ở vị trí chính giữa, bát diện lại địch, nhưng cũng có thể bát diện xuất kích. Vốn là địa phương nguy hiểm nhất, nhưng bất kỳ nhà nào chỉ cần có được Thừa Thiên trước liền giành được quyền chủ động toàn diện. Vì thế, hiện tại ngược lại lại ổn như thái sơn, duy có hoàng thất Thừa Thiên là không được như vậy, nơi an toàn nhất đối với họ mà nói cũng chính là nơi nguy hiểm nhất. Đáng tiếc hoàng thất vẫn hồ đồ không hiểu, đáng tiếc và cũng đáng buồn! Hơn nữa hoàng thất Thừa Thiên, cũng bởi vì có sự tồn tại của Lăng gia, cơ bản đã là danh tồn thật vọng (danh nghĩa thì còn, nhưng thực tế thì đã mất)! Cho nên, Lăng gia có thể thay thế." Khóe miệng Mạnh Ly Ca lộ ra một nụ cười.

Quyển 3

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất