Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 265: Trò hay bắt đầu

Chuyện này Khổng Viễn Dương đã nghe qua hơn mười lần rồi nhưng lần nào nghe thấy cũng cảm giác thoải mái như một người đang nóng đổ mồ hôi tiến vào hầm băng vậy. Nhìn thấy Diệp Bạch Phi luôn ở trên đầu mình nhìn xuống có bộ dáng thảm bại như vậy làm cho Khổng Viễn Dương vui vẻ cực kỳ. Bởi vậy, mặc dù đã nghe qua rất nhiều rồi nhưng Khổng Viễn Dương vẫn không cảm thấy nhàm chán chút nào. Hôm nay lại trực tiếp trêu ghẹo Diệp Bạch Phi nữa.

Đáng tiếc hắn không hề biết rằng hễ là những người tham dự trận chiến ngày đó đều hiểu rõ một nữ tử tầm thường trong miệng hắn là một tuyệt đỉnh cao thủ rất kinh khủng. Vô luận là Diệp Bạch Phi hay những người tham gia chiến đấu ngày đó đều cảm thấy sợ hãi nữ tử kia tận đáy lòng.

Diệp Bạch Phi lạnh lùng nói: "Chờ ngươi gặp Lăng Thiên thì ngươi sẽ biết. Mà không nhất thiết phải gặp Lăng Thiên mà chỉ cần gặp nữ tử bên cạnh hắn thôi cũng đủ. Giao thủ với nàng ta rồi thì ngươi sẽ biết được ngươi có bị sắc đẹp mê hoặc hay không thôi!" Vừa nói vừa nhắm mắt lại không thèm để ý đến hắn nữa.

Khổng Viễn Dương cười he he: "Một tiểu tử không đến hai mươi tuổi thì cho dù luyện công trong bụng mẹ thì có là gì? Diệp lão đại người cứ yên tâm đi. Huynh đệ này nhất định sẽ bắt Lăng Thiên đến cho ngươi xử lý. Ha ha, còn mỹ nữ kia thì ta sẽ quý trọng. Huynh đệ sẽ không khách khí gì đâu. Ha ha..."

Đôi mắt đang nhắm tịt của Diệp Bạch Phi đột nhiên mở ra nhìn thẳng hắn nói: "Đừng trách ta không báo trước cho ngươi biết. Nếu muốn đối phó Lăng Thiên thìờ khi thương thế của ta khỏi hẳn để hai chúng ta liên thủ lại mới có thể thắng được. Nhưng phần thắng cũng chỉ là năm năm mà thôi. Bằng võ công của hai ta nếu muốn một mình đi giết Lăng Thiên chỉ là chuyện hão huyền. Cho dù võ công của ngươi hơn ta thì nếu cùng đánh với thiếu nữ kia thì chỉ sợ ngươi không chống cự được bao lâu đâu. Khổng lão nhị, nếu chỉ vì khinh địch mà đánh mất tánh mạng là một điều không đáng nói nhưng nếu chậm trễ đại sự thì hậu quả của nó ngươi cũng biết đó..."

Khổng Viễn Dương trả lời một tiếng thật quái dị: "Yên tâm đi. Tiểu đệ nếu không toàn thân trở ra thì cũng không đến nỗi lưu nửa cái mạng lại. Ít nhất cũng không bị một phụ nữ đánh cho sợ hãi!"

Diệp Bạch Phi hừ lạnh một tiếng rồi nhắm hai mắt lại không thèm để ý đến hắn nữa.

Đúng vào lúc này thì bên ngoài truyền đến một tiếng 'ầm' thật lớn rồi một tiếng hét thảm thiết vang lên theo sau khiến cho cả hai giật mình nhìn ra ngoài liền thấy cánh cửa gỗ bên ngoài tiểu viện đã bị đánh bay khỏi vị trí vốn có của nó rơi xuống bên cạnh cửa chính. Ở trên đó còn in một dấu chân đầy bùn đất thật rõ ràng, xem ra bị người khác đá một cái bay vào.

Lăng Thiên nắm tay Ngọc Băng Nhan đi thật nhanh trên đường, Lăng Thần theo sát phía sau. Ba người nhìn có vẻ đang chạy trối chết nhưng trong lòng cả ba đều hiểu rõ đây chỉ là một vở kịch mà thôi. Với khinh công của Lăng Thiên và Lăng Thần thì đám tử sĩ kia đuổi theo kịp mới là lạ ấy.

Đám người Tây Môn Bất Hối đang đuổi theo phía sau vừa vui mừng và sợ hãi khi phát hiện Lăng Thiên đang ôm Ngọc Băng Nhan đi có vẻ như đang cố hết sức, tốc độ chậm lại so với khi bắt đầu nên âm thầm mừng rỡ trong lòng, miệng lại kêu gọi không ngừng, dưới chân tăng thêm chút lực nhưng không có phát hiện ra khi vừa đi qua một ngã tư đường thì có hai hai tên bận đồ đỏ giống bọn họ âm thâm lẻn vào phía sau đội ngũ...

Mà Lăng Thiên với Lăng Thần vừa chạy trốn vừa tán dóc: "Thần Nhi có mệt không?"

Lăng Thần làm bộ dáng thở hổn hển nhưng trên trán lại không có chút mồ hôi nào: "Công tử. Ta mới dùng một nửa sức thôi thì sao mệt được? Nhưng mà cảm giác này rất cực khổ đấy"

Rõ ràng một người có mười thành công lực nhưng lại chỉ có thể phát huy năm thành là đã có thể bỏ xa đối thủ mà còn lại biểu hiện ra đang cố hết sức thì thật đúng là chuyện khổ cực vô cùng.

Lăng Thiên lắc đầu cảm thán: "Khinh công của những người Tây Môn Thế Gia này thật là... Thật sự đã chạy rất chậm rồi mà còn phải phối hợp với bọn họ nữa nên cũng ráng chịu đựng thôi. Bổn công tử cảm thấy không phải chúng ta đang chạy trốn mà là đang đi tản bộ vậy. Bất quá đã diễn thì phải diễn cho giống nhưng mà vai này thật khó mà. Từ bóng lưng biểu hiện ra sự mệt mỏi để cho bọn họ nhìn thấy. Ai..."

Ngọc Băng Nhan bật cười hì hì vài tiếng: "Thiên ca, tốc độ của bọn họ ngay cả đuổi theo muội cũng không kịp nữa thì quả thật làm cho huynh mệt rồi. Đúng rồi Thiên Ca, phía trước huynh sắp đặt bẫy nào vậy?"

Lăng Thiên trợn mắt: "Nói bậy. Huynh nào phải hạng người như bọn chúng chứ? Làm gì có bẫy? Chỉ là để cho bằng hữu hai bên gặp nhau một chút mà thôi. Đây là lòng tốt của huynh mà!"

Ngọc Băng Nhan muốn cười lớn ra, lòng tốt của vị Thiên Ca này không chừng là muốn đưa tất cả người của hai bên vào địa ngục đó chứ.

Rốt cục... Lăng Thiên thở dài một hơi: "Mẹ ơi. Rốt cục cũng gần đến rồi. Ta có cảm giác như một người lớn dẫn theo một đám ba bốn chục đứa con nít chạy bộ vậy. Thật là mệt chết mà. Thần Nhi, muội nói xem đám người Tây Môn Thế Gia này phải là người ngu không? Đuổi theo sát chúng ta thế mà không biết sử dụng cái gọi là ám khí nữa. Thật sự là một đám óc heo!"

Lăng Thần không nhịn được cười lớn: "Công tử. Có thể bọn họ không học qua đi. Dù sao ám khí cũng là một môn võ học rất cao thâm mà..."

Lăng Thiên gật gật đầu đồng ý: "Muội nói cũng đúng..."

Phía trước là một bức tường màu hồng, ở hai bên đều có cửa thông với ngã tư đường. Đây chính là nơi Lăng Thiên dự tính!

Vở kịch này muốn bắt đầu rồi.

Đã đến mục đich...

Khổng Viễn Dương theo ánh mắt nhìn lại liền thấy ở cửa ra vào như có hai ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực. Hai người bận đồ đỏ bịt mặt đang đi đến, trước hùng hùng hổ hổ nói: "Là con rùa nơi nào trốn rụt đầu nơi đây? Nhanh ra đây cho lão tử xem?"

"Lão tử của ngươi ở chỗ này nè!" Đột nhiên một gã sát thủ giận dữ rút kiếm vọt đến đâm vào người bận đồ đỏ kia, kiếm chiêu sắc bén, tàn nhẫn cực kỳ.

"A?" Người bận đồ đỏ kia kêu một tiếng kinh ngạc: "Ngươi dám động thủ với Tây Môn gia gia à. Muốn chết!" Vừa nói vừa nghiêng người xuất kiếm cản thế công của tên sát thủ kia lại rồi thuận thế di chuyển kiếm về phía trước. Nếu tên sát thủ không buông tay ra thì có lẽ năm ngón tay của hắn sẽ đi đời nhưng nếu buông tay thì binh khí sẽ rơi vào tay địch thủ. Không còn cách nào hết nên hắn đành phải lui về sau.

Người bận đồ đỏ kia thuận thế vọt lên đá ra một cước ngay bụng hắn làm cho tên sát thủ kia ngã xuống đất trượt đến trước mặt Khổng Viễn Dương nằm co quắp nhe răng thật lâu không đứng lên nỗi.

Náo loạn như vậy khiến cho các sát thủ Huyết Sát Các rời khỏi phòng bao vây quanh hai tên bận đồ đỏ gây rối, trường kiếm phát ra ngân quang lập lòe, trong mắt tràn ngập sát khí.

Gương mặt Khổng Viễn Dương trầm như nước đang chậm rãi đi ra khỏi phòng: "Các hạ là ai? Đến đây có việc gì không?"

Một tên bận đồ đỏ bịt mặt cười lớn: "Lão tử là gia gia của ngươi! Lần này đến đây là để dạy dỗ cháu nè!"

Khổng Viễn Dương giận dữ vô cùng. Hắn tung hoành thiên hạ mấy chục năm nào có chịu phải vũ nhục như vậy chứ? Hắn tức giận khiến cho đôi mắt hóa hồng: "Giết cho ta. Không để một ai sống sót!" Lệnh vừa ra không đợi cho chúng thuộc hạ động thủ hắn đã xung phong vọt lên trước.

Vô luận là có việc gì, vô luận bọn họ là ai. Cho dù là con của Ngọc Hoàng đại đế thì Khổng Viễn Dương ta tuyệt không lưu tình! Chỉ vì trong lòng hắn đã bị lửa giận thiêu đốt, hắn phải giết chết hai tên láo xược kia để thỏa giận.

Đám sát thủ bận đồ đen đang đứng xung quanh vọt lên bao vây cả hai vào giữa mà hai tên bận đồ đỏ kia không sợ hãi chút nào tiến công đáp lễ. Cả hai đều có thân pháp nhẹ nhàng, có thủ có công khiến cho Khổng Viễn Dương càng tức giận hơn, hắn giơ trường kiếm lên đánh ra một quan cầu mà trong miệng hét lớn: "Bác H" Âm thanh thê lương chấn nhiếp linh hồn người nghe.

Ánh mắt đám sát thủ xung quanh hoàn toàn hóa hồng điên cuồng tiến lên chỉ công chứ không thủ.

Hai tên bận đồ đỏ kia đánh ra đánh phải một lúc liền trao đổi một ánh mắt rồi lui lại, một tên trong đó nhìn vào Khổng Viễn Dương mắng: "Một đám không biết xấu hổ. Lấy nhiều đánh ít thế hả? Gia gia không phụng bồi các ngươi nữa!"

Khổng Viễn Dương cười một tiếng: "Còn muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu. Để mạng lại đây!"

Tên bận đồ đỏ kia cười lớn: "Chỉ bằng đám cặn bã các ngươi mà lại muốn mạng gia gia sao? Buồn cười. Ha ha..." Vừa nói vừa đánh ra vài kiếm roài xoay người rời khỏi.

Khổng Viễn Dương hét lớn: "Tối nay không giết bọn chuột nhắt các ngươi Khổng Viễn Dương ta thề không làm người!" Sau đó ra lệnh một tiếng nữa khiến cho đám sát thủ hưng phấn đuổi theo.

Hai tên bận đồ đỏ trao đổi một ánh mắt đắc ý với nhau. Đột nhiên dừng lại cười lớn: "Thống khoái. Cáo từ..." Đột nhiên cả hai thi triển thân phát nhảy lên mái nhà, trong tiếng cười vang lên đã bỏ chạy thẳng vào hướng đông.

Khổng Viễn Dương giận dữ quát: "Đuổi theo!" Rồi dẫn đầu nhảy lên đỉnh phòng truy đuổi ráo riết. Đám sát thủ đều vội vàng triển khai thân pháp đuổi theo mà vẻ mặt mỗi người đều rất phẫn nộ.

Tây Môn Bất Hối xung phong đuổi theo ba người Lăng Thiên. Trong mắt Tây Môn Bất Hối hắn thì Lăng Thiên đang vội vàng chạy vòng vo nên không thể thoát khỏi sự truy đuổi của hắn được, hơn nữa tốc độ càng lúc càng chậm như đang rất mệt mỏi. Điều này cũng khiến cho Tây Môn Bất Hối mừng rỡ hơn rất nhiều. Trên đường truy đuổi không ngừng hò hét đám Thiết Huyết tử sĩ nhất định phải giết chết Lăng Thiên.

Một tiếng huýt sáo từ phía xa xa truyền đến, mơ hồ có thể thấy được một bóng đen đang nhắm thẳng vào hướng này chạy tới. Đột nhiên Lăng Thiên đang chạy phía hét lớn: "Tây Môn Bất Hối ngươi trúng kế rồi. Xem ta lưu tất cả bọn ngươi tại Thừa Thiên này!" Vừa nói vừa vung tay lên quát: "Giết hết!" Giống như đang hạ một mệnh lệnh vậy.

Đoàn người Tây Môn Bất Hối giận dữ cố gắng nắm đao kiếm lao qua khỏi bức tường màu hồng kia nhưng lại phát hiện trong đó không có một ai. Tất cả đã mất đi bóng dáng của ba người Lăng Thiên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com

Xoát xoát xoát. Mười ba mười bốn người bận đồ đen xuất hiện trước mặt Tây Môn Bất Hối mà vẻ mặt tràn đầy sát khí nhìn đám người Tây Môn Bất Hối như kẻ thù giết cha. Đây đúng là đám sát thủ Khổng Viễn Dương Huyết Sát Các. Bọn họ đuổi theo hai tên bịt mặt bận đồ đỏ kia nhưng nào ngờ đi đến gần đây đã bị mất dấu tích của bọn họ. Trong mơ hồ lại nghe được âm thanh bên này lại nhìn thấy vài bóng người đo đỏ chớp động liền chạy đến đây.

Quyển 3

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất