Thời khắc này Lăng Thiên trong lòng như có lửa đốt, thúc ngựa chạy như điên!
Trước mặt đã thấy bóng dáng hắc tùng lâm. Bất quá lần này Lăng Thiên lại tuyệt không tiến vào nguyên nhân là vì trực tiếp đi theo quan đạo thì lộ trình có thể rút ngắn được ba phần! Mặc dù biết Quân đội Thừa Thiên chắc chắn sẽ giở trò quỷ trên quan đạo nhưng Lăng Thiên lại tuyệt không muốn đi đường vòng. Chỉ là một vài quân doanh mà thôi, Lăng Thiên hoàn toàn nắm chắc có thể nhanh chóng phá tan.
Từ mấy trạm canh gác trước mặt chợt vang lên tiếng tiễn xé khoảng không, một đội nhân mã ước chừng bốn năm trăm người từ trong hắc tùng lâm phóng ra, mặc quân phục Thừa Thiên. Đi đầu là một người mặc trang phục tướng lĩnh lớn tiếng quát:
"Người đến là ai. Phụng mệnh Thừa Thiên hoàng đế tạm thời phong bế đường này. Người đến mau tránh đường khác không thì giết chết không tha""Lão Tử là cha Thừa Thiên hoàng đế đây!" Lăng Thiên vẻ mặt đầy sát khí, chiến mã không chút trì hoãn như cơn lốc chạy vọt qua.
"Không đứng lại, ta sẽ hạ lệnh khai cung phóng tiễn!" Kỳ thật không chờ hắn nói, hắn chưa kịp hạ lệnh thì một trận tiễn vũ đã hướng năm người Lăng Thiên vù vù bắn qua, mang theo thanh âm phá không sắc bén!
Áo choàng trên người Lăng Thiên đột nhiên bay ra, trên không cuốn một vòng. Mưa tên bỗng như trăm sông quy về biển ngoan ngoãn chui vào trong áo choàng. Bị áo choàng bao vây gom thành một đống!
Thấy kỳ trạng này, đám quan quân kinh hãi thất sắc, đại đao cầm nơi tay cũng không tự chủ được mà giơ lên, sắc mặt tái nhợt, trên người có chút run rẩy, chứng tỏ một chiêu này của Lăng Thiên đã gây chấn động không nhỏ! Còn chưa kịp mở miệng nói, Lăng Thiên đã vùng áo choàng trong tay. Bỗng nhiên mưa tên lại quay về, trong mắt viên tướng nọ như một đám mây đen sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Ngay cả một tiếng kêu bi thảm cũng không kịp phát ra, viên tướng dẫn đầu nọ cả người bị đâm thủng lỗ chỗ mà phía sau hắn tiếng kêu bi thảm thi nhau vang lên. Có khoảng bốn năm mươi người ngã xuống ngựa.
Lăng Thiên phi ngựa vọt qua, bốn người Lăng Kiếm đều giục ngựa đuổi theo sau, bạch quang chợt động, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt công phu đã biến mất vô tung. Tiếng vó ngựa từ từ đi xa cuối cùng không còn nghe thấy! Từ lúc hai bên tao ngộ đến lúc đám người Lăng Thiên ly khai lại không có chút trì hoãn nào! Nếu không phải có người thương vong thì không ai nghĩ thoáng chốc vừa rồi lại là lằn ranh sinh tử.
Nửa ngày sau mấy người còn sót lại nhất tề thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc mới vừa rồi, mọi người cùng cảm giác được tử vong đến gần chính mình như thế. Phảng phất mọi người không phải đối mặt với năm người mà là năm gã Địa ngục Tu La!Thị huyết sát khí vô bì đến giờ vẫn khiến mọi người run rẩy!
Lúc này mới phát hiện còn có hơn mười huynh đệ ngơ ngác ngồi ở trên ngựa, không nói một lời, sắc mặt kỳ quái! Mọi người còn tưởng mấy người này là bị hù dọa phát ngốc đang muốn cười nhạo thì đột nhiên trợn mắt, há to miệng, một câu nói cũng nói không ra. Trong mắt tràn ngập sự sợ hãi tới cực điểm!
Nguyên nhân là trước mặt đột nhiên xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị. Hơn mười tên lính cưỡi ở trên ngựa không động đậy đột nhiên trên cổ chậm rãi xuất hiện một tia màu hồng, sau đó liền
"phốc" một tiếng, đầu lâu trên cổ cư nhiên bay lên cùng một vòi máu bắn thẳng lên trời. Không biết đã bị chém đứt đầu lúc nào, chỉ vì kiếm pháp đối phương thật sự rất nhanh, đầu sau khi bị chặt đứt mà vẫn đứng ở nguyên vị trí, chờ đến khi máu ứa ra thì mới rơi xuống.
Đám binh lính may mắn sống sót đều mặt không còn chút huyết sắc, vài người bị hù dọa đến ngất đi! Có người không nhẫn nại được giơ tay sờ cổ mình, trong con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn phía Lăng Thiên vừa bỏ đi. Năm người này rốt cục là ai. Là người hay là quỷ, hay thực sự là địa ngục Tu L
Lúc này trên chiến trường đang chém giết rung trời không chút ngơi nghỉ. Mỗi lần tiến một bước đều có vô số đao kiếm từ các phương hướng tàn nhẫn đâm đến! Mặc dù lấy thực lực đám Lăng Thập Cửu cũng cảm giác áp lực tựa hồ càng ngày càng lớn. Địch nhân tựa hồ đã phát hiện ra quân chủ lực của Lăng Khiếu đang nhằm hướng Tây Bắc phá vây nên không ngừng tăng viện về hướng này.
Lúc này đội ngũ của Lý Hướng Đông đang tiên phong đột vây nhưng lại gặp sự chống cự điên cuồng! Chỉ cần tiến thêm được vài chục trượng nữa là đã có thể nhìn thấy thảo nguyên xa xa cùng vài tòa đại sơn sừng sững. Chỉ cần trùng phá bình chướng tối hậu này là đại quân liền tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh!
Nhưng một đoạn khoảng cách ngắn ngủi này lại phải trả giá sinh mệnh gấp bội so với trước mà vẫn chưa thể đột phá! Lý Hướng Đông trên thân đã bị vô số vết thương, trên vai có một mũi tên nhọn cắm vào nhưng vẫn như không biết, đại đao trong tay vẫn điên cuồng chém giết. Trong miệng sớm đã rống lên những lời vô nghĩa, hai mắt đầy tơ máu, không biết là do thấy máu tanh hay do mệt mỏi!
Trước mặt hắn một tên tướng Bắc Ngụy đồng dạng đang thở hổn hển, áo giáp trên người sớm đã bị nghiền nát, chỉ còn vương lại vài mảnh trên người. Mỗi bộ vị đều có máu tươi chảy ra nhưng lại một bước không lùi, liều chết giao đấu với Lý Hướng Đông, một kích tiếp một kích cuồng mãnh tiến công!
Phía sau hắn binh lính Bắc Ngụy không ngừng tăng viện vây chặt chung quanh.
Lăng Thập Cửu ánh mắt nhất thiểm ra lệnh
"Ba người các ngươi bảo vệ Nguyên soái! Cần phải bảo vệ không để Nguyên soái chịu bất kỳ thương tổn gì, ta đi hiệp trợ Lý tướng quân trùng phá vòng vây, giết mở đường ra". Nói xong không chờ ba huynh đệ nói gì, thân thể hắn đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trong chớp mắt đã lướt đi bốn trượng! Một thân thể gầy gò lại từ trên đầu vô số binh lính Bắc Ngụy bay qua! Trên chiến trận sự tình gì cũng có thể phát sinh, sớm đã có người cảnh tỉnh phát hiện ra dị động của hắn. Một tướng lĩnh Bắc Ngụy ra lệnh, vài tên cung thủ đồng thời kéo căng dây cung, một đám tiễn ảnh liền rít lên bay vọt đến!
Trường đao trong tay Lăng Thập Cửu chợt hiện phát sáng, ánh đao dày đặc, cung tên bắn đến bỗng nhiên bị kích bay đi. Thân thể hắn đột nhiên hạ xuống, chạy xuyên qua kiếm trận lấp loáng đầy đao kiếm. Hai chân chợt tàn nhẫn giẫm lên đầu lâu của hai tên lính Bắc Ngụy, răng rắc hai tiếng, hai cái đầu lâu bỗng nhiên bị nghiền nát, phần cổ thậm chí bị ép lún thẳng vào trong ngực mà Lăng Thập Cửu lại giống như toàn bộ không để ý mượn lực bay lên không. Chỉ bằng một thanh đơn đao cuối cùng hắn đã vượt qua đao thương kiếm trận, mặc dù chân trái bị thương, huyết quang tóe ra nhưng Lăng Thập Cửu như bừng tỉnh, ba lần nhảy lên ba lần hạ xuống thân thể đã rơi vào trong trận chiến giữa Lý Hướng Đông cùng binh lính Bắc Ngụy.
Lý Hướng Đông hai mắt tràn ngập tơ máu cả kinh phát hiện ra hắn trách gọi nói:
"Ngươi không ở phía sau bảo vệ Nguyên soái, chạy vào trong này làm gì. Tìm chết à. Đánh trận đầu, phá vòng vây là nhiệm vụ của lão tử!"Lăng Thập Cửu trên mặt tràn ngập sát khí lộ ra vẻ mỉm cười:
" Lý tướng quân, người nào anh hùng người nào hảo hán phải xem trên chiến trường giết địch như thế nào. Ta cùng ngươi thi đấu! Ngươi có thể giết được nhiều người hơn ta thì hẵng la hét rầm rĩ!"Lý Hướng Đông giật mình không nhịn được ha ha cười to. Ngay lúc hắn đang cười thân thể Lăng Thập Cửu như hóa thành một đạo lưu quang, lấy tốc độ nhanh lạ thường nhằm đám quân lính Bắc Ngụy chặn trước mặt đánh tới!
"Đang đang đang.." một chuỗi tiếng kim thiết giao minh vang lên, Lăng Thập Cửu thi thoảng lại phiên thân nhảy lộn nhào, nghiêng người hạ xuống, trường đao thuận thế tàn nhẫn bổ xuống. Ba binh lính Bắc Ngụy đầu bỗng nhiên rời khỏi cổ, huyết trụ trùng thiên! Thân hình Lăng Thập Cửu rơi vào trong địch trận đột nhiên ngồi chồm hổm, đại đao như gió lốc quét tà tà trên mặt đất!
"A! A…" một chuỗi tiếng kêu bi thảm vang lên, hơn mười binh lính Bắc Ngụy vây công Lăng Thập Cửu đều bi thảm ngã xuống, hai chân đều đứt đoạn, đau nhức điên cuồng lăn lộn. Nhưng Lăng Thập Cửu đã lại như gió lốc cuốn đi, tùy theo mỗi lần hắn tiến vào lại có hơn mười tên binh lính bi thảm hô lên rồi ngã ra!
Lúc này viên quan quân Bắc Ngụy đang giao thủ cùng Lăng Thập Cửu ở trên ngựa thân thể đột nhiên lay động một trận rồi ngã ầm xuống, chưa rơi xuống đất thân thể đã bị chia làm mấy khúc. Nguyên lúc hắn chiến đấu với Lăng Thập Cửu đã sớm bị giết chết nhưng đao pháp của Lăng Thập Cửu thật sự rất nhanh, hắn mặc dù sớm đã chết nhưng lúc này mới ngã xuống.
Đao pháp này của Lăng Thập Cửu có cùng nguồn gốc với kiếm pháp của Lăng Kiếm. Tuy kém hơn về độ tinh diệu nhưng lại hơn năm psát khí cùng năm phần khí thế một đi không quay về!
"Hảo công phu" Lý Hướng Đông hét lớn một tiếng, hào khí bỗng nhiên nổi dậy
"Tiểu tử! Lão tử đến cùng ngươi so đấu!". Sau đó đại đao vù vù vũ khởi, xu thế bất khả kháng giết qua!
Lăng Thập Cửu cười to, vài chỗ vết thương trên người đồng thời phun máu tươi. Hắn tận sức giết địch nên hộ thân lực lượng yếu đi nhiều mà chịu nhiều chỗ đao thương, nhưng trên mặt lại vẫn cười được, thậm chí còn tỏ ra thoải mái:
"lão Lý, ngươi già rồi không còn khí lực nữa, ngươi không so với ta được đâu!"Lý Hướng Đông kêu to:
"Kém mẹ ngươi a! Xem lão tử làm cho ngươi thua tâm phục khẩu phục đây!" rồi đại đao của hắn điên cuồng vũ động, đảo mắt trong lúc đó đã có tới mười tên binh lính Bắc Ngụy chết dưới đao hắn.
Nhân ảnh trước mắt chợt động, Lăng Thập Cửu lại vừa trùng phong quay về đến! Chỉ một lần xông vào địch trận đã khiến gần một trăm quân sĩ Bắc Ngụy chết dưới đao hắn!
Chỉ nghe Lăng Thập Cửu rống to một tiếng:
"Các huynh đệ theo ta trùng phong" rồi lại trùng phong quay về. Lý Hướng Đông vội vàng đi sát bên cạnh hắn, hai người một tả một hữu, một ở trên ngựa một dưới ngựa, đồng dạng như hổ điên đánh tới.
Quân đội Thừa Thiên phía sau vốn gần như kiệt sức thấy hai người dũng mãnh như thế, giết địch như cắt rau dưa thì cùng phấn chấn tinh thần! Tất cả đều gào to liều mệnh xông lên.
Lăng Thập Cửu trùng sát một trận lúc trước sớm đã đem binh lính Bắc Ngụy giết hù dọa tan nát ruột gan, nhìn Lăng Thập Cửu mà trong mắt tràn ngập sợ hãi! Thiếu niên này như ác ma sát thần, hắn đi đến chỗ nào là có máu tanh cùng tử vong, hắn hạ thủ thật sự không khiến người nào bị thương vì tất cả đối thủ đều đã chết. Tôn tướng quân vốn được tam quân cực kỳ khâm phục vì sự võ dũng lại cư nhiên không đến một hiệp đã bị hắn đánh tan thành vài khúc. Người như ma quái thế này như thế nào có thể ngăn cản?
Thấy hắn lại giết đến thì không nhẫn nại được đều hô lên một tiếng rồi thối lui vài bộ!
Lăng Thập Cửu khóe miệng tàn nhẫn cười, đột nhiên tiến lên trước một bước, ngưng đủ nội lực tàn nhẫn rống to một tiếng:
"Sát!" Nh thần như lôi điện, lập lòe điện quang!
Ầm một tiếng!
Binh lính Bắc Ngụy liền đột nhiên như nghe thấy sấm nổ bên tai, không nhẫn nại được cả người run run, thối lui vài bước, cuối cùng có người cũng không nhẫn nại được áp lực tâm linh này, đột nhiên hét lên một tiếng đem trường kiếm trong tay ném trên mặt đất rồi xoay người bỏ chạy!
Quyển 4