Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 316: Lánh hữu hoàng tước

Ngay lúc này đám binh lính còn lại đột nhiên cùng kinh hô lên. Viên tướng vẫn đang cưỡi ở trên ngựa này mờ mịt không hiểu, trong lòng thầm nghĩ, địch nhân cũng đã đi rồi, các ngươi còn kinh hô cái gì. Mới nghĩ đến đây thì hắn đột nhiên phát hiện trước mặt mình ngay lúc đó xuất hiện một tia chớp màu đen, rồi liền phát hiện thân thể mình đột nhiên bay lên.

Hắn xác thực là rất may mắn, chỉ mới gặp nhau lần đầu mà đã được lâu chủ Đệ Nhất Lâu tự thân ra tay đánh chết. Đây quả là một 'vinh dự' lớn!

Mọi suy nghĩ của tên tướng quân này chợt ngừng trệ lại. Đệ nhất sát thủ Đệ Nhất Lâu Lăng Kiếm toàn lực ném trường mâu, liền như lưu tinh cản nguyệt, lấy tốc độ phi thường nhanh bay đến, cơ hồ mọi người mới vừa nhìn thấy trường mâu rời khỏi tay Lăng Kiếm thì đã thấy xuyên vào trên người tên tướng này! Luồng trùng lực cự đại đã đem thân thể hắn từ trên lưng ngựa hất bay lên rồi theo đà bay ra xa. "Xoạt " một tiếng, trường mâu tàn nhẫn xuyên vào thân một cây tùng thụ hùng vĩ bên đường. Thân tùng th bị rung lên một trận kịch liệt, lá tùng đầy trời rơi xuống!

Thân thể của viên tướng vốn đã sớm mất đi hô hấp lúc này lúc lắc treo ở trên trường mâu, tùy theo gió mà lay động, giọt giọt máu tươi từ vết thủng trên ngực chảy ra, theo thân chảy xuống đến tận ngón chân rồi mới rỏ xuống đất …

Nhìn phương hướng năm người nọ vừa đi xa, chúng Binh lính Thừa Thiên người nào người ấy trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, hai chân như nhũn ra, không ít người nôn thốc nôn tháo.

Lăng Khiếu cả người lạnh lẽo! Trời đã diệt ta!

Sự thật tàn khốc hiện ra ngay trước mắt. Ngay lúc đó, sự thật tàn khốc trước mắt này thật sự không nghi ngờ gì nữa đã đem lòng tự tin của vị Thừa Thiên quân thần này đả kích thật nặng!

Sau khi bôn ba, đội ngũ cũng đã đến mức sức cùng lực kiệt, sắp hỏng mất rồi, thật vất vả mới đến được trước nhất tuyến thiên, là nơi đặt niềm hy vọng thế mà lại đột nhiên phát hiện, nơi chính mình đặt hy vọng căn bản lại chính là quỷ môn quan. Nơi đây đang có mười vạn quân địch được nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đón mình tới!

Hơn mười vạn quân địch, hơn mười vạn quân địch tinh nhuệ sức nhàn chờ sẵn!

Khoảng không phía trước cuồng phong đang thổi, phía đối diện là vô số tinh kỳ chỉnh tề đang theo gió tung bay, phát ra thanh âm phần phật. Phía sau tinh kỳ là một quân trận cự đại mà chỉnh tề, ánh mặt trời phản xạ qua cương đao tạo thành một phiến ánh sáng lấp lóa chói mắt! Sát khí trùng thiên áp đến khiến cho tất cả Lăng quân cùng cảm giác hít thở không thông!

Đường đi trước mắt đã bị đại đội binh mã này cản lại, số lượng có tới hơn mười vạn! Binh giáp sáng loáng, khí thế trầm ngưng túc mục lộ ra vẻ bách chiến chi binh!

Đối với loại áp lực khó lòng kháng cự này, lấy trạng thái lúc này của Lăng quân sao có thể đối kháng được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com

Nếu như là ngày hôm qua thì luồng áp lực này hoặc giả có thể chịu được thậm chí là cũng không thèm để tâm!

Vì ngày hôm qua Lăng quân cũng cóvạn mà là mười vạn quân tinh nhuệ.

Nhưng hôm nay mọi người đều mệt mỏi đến mức đầu váng mắt hoa! Mười vạn binh mã tinh nhuệ bị phản quân lấy đi ba vạn, lúc phá vòng vây tổn thất không dưới hai vạn, còn lại cũng đều bị thương hơn nữa sau khi kịch chiến lại đường dài bôn ba, người mệt ngựa khốn, cơ hồ đã không còn mấy chiến lực! Ngay cả như cung tên cũng đã bị tổn hại hầu như không còn. Mà ngay lúc này lại bị hãm vào tuyệt cảnh, tả hữu hai bên là núi cao chót vót, trước mặt là quân địch được nghỉ ngơi dưỡng sức, sau lưng thì tiếng vó ngựa bôn hành vang lên dồn dập. Đó là hơn ba mươi vạn truy binh đang đến gần.

Trận chiến này sao có thể đánh?

"Lăng tướng quân, đã lâu không gặp!" Trong địch trận phía trước chợt vang lên tiếng vó ngựa rồi một viên trung niên tướng lĩnh ung dung giục ngựa chậm rãi đi ra, roi ngựa trong tay vung vẩy, mặt hiện vẻ cười, dáng vẻ như mọi sự đều nắm giữ ở trong tay hướng về Lăng Khiếu nói chuyện.

"Là ngươi!" hai mắt Lăng Khiếu co rút lại " Hàn Thiết Hiên, nguyên lai Tây Hàn các ngươi cũng tham gia vào âm mưu lần này! Quả nhiên là hảo mưu kế! Hảo tính kế!" Lăng Khiếu sớm đã biết người này vì tinh kỳ trước mặt chính là của Tây Hàn. Đây chính là lão đối thủ của hắn!

Hàn Thiết Hiên ha ha cười to nói" Lăng Khiếu, nghĩ không ra ngươi lại có ngày hôm nay. Con chó trung thành nhất của Long Tường nay lại bị chủ nhân mình bán đứng, tư vị chắc hẳn không dễ chịu a? Ha ha ….không cần thương tâm, ta hiểu ngươi mà, thực sự phi thường hiểu ngươi mà, ha ha..."

"Ha ha ha." Trong quân Thừa Thiên, Lý Hướng Đông cười to một tiếng giơ tay chỉ vào Hàn Thiết Hiên vui mừng nói "Các ngươi nhìn xem. Các ngươi nhìn xem vị này chính là người năm đó từng dập đầu trước người đại nguyên soái, cũng chính là Tây Hàn Đại tướng Hàn Thiết Hiên ha ha... Thực sự là uy phong a, các ngươi lại không biết a. Các ngươi đừng nhìn Hàn Đại tướng quân lúc này rất uy phong mà lầm, năm đó Hàn Đại tướng quân so với bây giờ còn uy phong hơn nhiều, còn nhằm vào hòn đá to mà dập đầu. Dũng khí như vậy, chậc chậc.. lúc đó lão nhân gia hắn vì giữ mệnh, cầu xin đại nguyên soái thả hắn quay về nên từng muốn bái lão tử làm cha nhưng lão tử một cước đá hắn ngã ngửa bốn chân lên trời. Cái loại hắn có muốn làm cháu lão tử cũng không đủ cách, may ra làm heo chó thì được. Như vậy thì thật hoàn mỹ."

"Lý Hướng Đông! Con lợn khốn kiếp này. Ngươi nói như đánh rắm. Lão tử chửi tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Ngươi cầu thần bái phật đừng để cho lão tử bắt được ngươi, không thì lão tử sẽ nhất định tự thân xử lý ngươi, để cho ngươi chết một cách vui vẻ. Làm cho ngươi biết sao mới là ngã chổng bốn chân lên trời, làm cho ngươi thành một con rùa gọi lão tử là cha!" Hàn Thiết Hiên cơ hồ phun ra máu, thoáng chốc sắc mặt xanh mét, mở miệng mắng to! Ô ngôn uế ngữ cuồn cuộn xuất ra! Lý Hướng Đông nói đã động đến vết thương lớn nhất trong lòng hắn, năm đó chiến bại bị Lăng Khiếu bắt làm tù binh nhưng được Tây Hàn trao đổi đem hắn quay về. Hàn Thiết Hiên coi đây là đệ nhất sỉ nhục trong đời hắn. Sự kiện này cơ hồ tất cả quân lính Tây Hàn ở đây cũng biết nhưng chuyện Hàn Thiết Hiên dập đầu cầu tha rồi bái cha gì đó toàn bộ đều do Lý Hướng Đông bịa ra. Thật ra Hàn Thiết Hiên này cũng tính là một thiết huyết nam nhi, chiến lược cũng không dưới Lăng Khiếu hơn nữa năm đó bị bắt cũng là do binh lực không bằng. Thử nghĩ xem một gã tướng quân bị bắt làm tù binh lại có thể tiếp tục chấp chưởng binh quyền, không phải là kỳ nhân thì cũng là kỳ tài, điều này có thể nghĩ được.

Nhưng mọi người dù sao đều biết hắn đã từng là tù binh mà lại không rõ ràng nội tình trong đó nên bỗng nhiên có không ít người đều nhìn qua hắn, có người trong mắt thậm chí đã xuất hiện vẻ khinh bỉ. Quân nhân sùng bái nhất là hán tử nhiệt huyết không sợ sinh tử mà khinh bỉ nhất là loại người nhu nhược. Hai quân đều nhìn Hàn Thiết Hiên, trong ánh mắt đồng thời có dị dạng.

"Các huynh đệ. Các ngươi thấy không. Kẻ trước mặt chúng ta chính là một gã hèn hạ" Lăng Thập Cửu tinh thần và thể lực đã khôi phục khá nhiều mắt thấy thời cơ thì liền đề khởi nội lực hét lớn "Chúng ta là tử đệ tinh duệ của quân thần Lăng Khiếu. Chẳng lẽ chúng ta lại thua kẻ hèn hạ như vậy sao, thua một đám quân nhút nhát như vậy sao. Ha ha cáp, hèn hạ! Mọi người theo ta lên nào" Lăng Thập Cửu hét lớn: " Hàn Thiết Hiên! Hèn hạ! Dập đầu trùng! Hàn Thiết Hiên! Hèn hạ! Là con ta".

"Hàn Thiết Hiên! Hèn hạ!"

"Hàn Thiết Hiên! Là con ta!"

"Hàn Thiết Hiên! Dập đầu trùng!"

Binh lính Thừa Thiên nhất tề kêu to, tinh thần vốn xuống thấp đột nhiên tăng vọt, vừa hô to vừa cười. Dưới sự điều độ của Lăng Thập Cửu tinh thần binh lính Thừa Thiên bỗng nhiên tăng vọt, đột nhiên cảm giác vết thương cũng không còn đau nhức, người người trong tâm đột nhiên nổi lên một luồng ngạo ý! Chúng ta là thiết, là tử đệ quân thần. Cho dù bốn mặt thọ địch thì như thế nào?

Tiếng vó ngựa truy binh từ từ tới gần, áp lực cũng càng lúc càng lớn nhưng binh lính Thừa Thiên tại một khắc đối mặt với cường địch mạnh mẽ này lại cư nhiên không sợ hãi."Thập Cửu ca! Ngươi xem!" Lăng Nhị Nhị kêu to lên, giơ tay chỉ về hướng nam xa xa. Lăng Thập Cửu giương mục nhìn lại, thấy phương xa có một đám khói bụi màu vàng đang cuồn cuộn kéo đến, Lăng Thập Cửu hưng phấn hô lên: "Là người của chúng ta, không biết là vị huynh đệ nào đến. Có bao nhiêu người?"

"Không quản có bao nhiêu người. Có viện binh chính là có hy vọng, chúng ta nhằm hướng đó mà trùng phong!" Lăng Thập Cửu kiên quyết nói! Trong lòng yên lặng thầm nhủ một câu: Chỉ sợ cho dù có một người cũng có thể cổ vũ sinh cơ cùng đấu khí của binh lính Thừa Thiên cũng như dấy lên niềm hy vọng!!

"Nguyên soái, ngài xem, viện binh của chúng ta đến!" Lăng Thập Cửu kêu to "Chúng ta hướng về phương nọ trùng phong!" nói xong duỗi tay chỉ.

Lăng Thập Cửu khi nói câu này đã tận lực quán chú nội lực, toàn trận đều nghe thấy! Cơ hồ hơn nửa binh lính Thừa Thiên cũng nghe được câu này, cho dù không nghe thấy thì cũng mơ hồ nhìn thấy đám khói bụi màu vàng bốc lên, khói bụi hy vọng. Người người cũng cảm giác phấn chấn!

Tia sáng trong tuyệt cảnh.

Lăng Khiếu cười to nói: "Hảo! Các binh sĩ. Nhiều huynh đệ để chúng ta đào sinh đã không tiếc hy sinh! Ngay lúc này là lúc chúng ta vì các huynh đệ mà đòi lại nợ máu, nhằm về hướng nọ tấn công đi!"

Cùng lúc này Hàn Thiết Hiên giơ cao đại đao trong tay hét lớn nói: " Tiến lên! Chém tận sát tuyệt. Đem Lăng Khiếu, Lý Hướng Đông chém thành vạn đoạn!"

Hai quân đồng thời cùng hò hét, cơ hồ tại đồng thời phát động thế công! Cùng này đồng thời truy binh Bắc Ngụy cũng đã đến. Thủy Thiên Huyễn cũng không theo tính toán trước đây là tọa sơn quan hổ đấu mà thay đổi kế hoạch, lập tức hạ lệnh phát động tổng công kích! Nguyên bổn muốn để cho quân đội Bắc Ngụy nghỉ ngơi tu chỉnh, lúc này Ngụy Thừa Bình cũng biết là sự tình nghiêm trọng nên hảo hảo im miệng, đem những lời chưa nói ra khỏi miệng nuốt quay về.

Tam quân trong nháy mắt liền quấn lấy

Trên phiến núi bên trái cách chiến trường không xa, trên đỉnh một cây đại thụ rậm rạp có hai bóng đen đang ngồi thản nhiên quan sát tam phương quân đội ngươi tử ta sống đấu với nhau, bộ dáng như xem diễn trò.

"Nhị đệ, Thủy tiểu gia hỏa này cũng có chút hiểu phép dùng binh đó chứ!" Một tử bào trung niên cất tiếng, trong ngữ khí mang theo vẻ nhàn hạ cùng tiếu ý đưa tay chỉ điểm xa xa nói." Ân, không tệ, không tệ! Xem vị quân thần Lăng Khiếu này hôm nay quả thực là không may mắn. Tin tưởng hôm nay Lăng Khiếu chắc thân tử tại đây, ngay cả bảy vạn tử đệ của hắn toàn bộ cũng chết ở đây!"

"Ân, nhưng đáng tiếc. Một trang hán tử như thế không chết trên chiến trận mà lại chết vì âm mưu của người phe mình...!" Một người khác khẽ tự thán một tiếng, có chút tiếc hận nói.

"Đáng tiếc..?! Sao lại đáng tiếc! Trận chiến này đối với Thừa Thiên, thậm chí đối với Bắc Ngụy cũng là một thiên đại tổn thất, nhưng đối với ta lại là một việc cực kỳ may mắn a!" Lúc trước ngươi có nói: " Lăng Khiếu chết chính hợp ý ta. Ha ha..., thực sự là trời đã giúp ta a!"

"Đại ca vì sao nói như vậy?" Một người khác có chút kinh ngạc hỏi.

"Từ bề ngoài mà xem, Lăng Khiếu và Lăng quân là chết trong tay Bắc Ngụy quân nhưng ngầm bên trong lại là do một tiểu tử của Thiên Phong chi Thủy bày ra...!" Người nói lúc trước lại nói: "Thù giết cha bất cộng đái thiên! Lấy tính cách Lăng Thiên há có thể bỏ qua cho Thiên Phong chi Thủy? Cho dù Trảm, Phong hai vị trưởng lão không thể bắt được nha đầu nọ thì tin tưởng rằng nha đầu nọ cũng không thể thoát khỏi tay Lăng Thiên! Ha ha... Xét kỹ mà nói, thật sự ta càng hy vọng Thủy nha đầu nọ thua bởi Lăng Thiên a!"

Nói xong hắn thở ra một hơi khẩu khí ý tứ hàm xúc ý vị thâm trường nói: "Nếu Lăng Khiếu hôm nay bỏ mình, song phương nhất định kết hạ cừu oán khó giải và chuyện chém giết lẫn nhau cũng vô pháp tránh khỏi. Nhưng Lăng Thiên trong quá trình báo thù lại phát hiện ra những năm gần đây mặc dù thực lực tăng trưởng đến mức kinh người nhưng lại vẫn chưa phải là đối thủ của Thiên Phong chi Thủy gia tộc có lịch sử ngàn năm này. Đến lúc đó gặp xui xẻo thì hắn mới ý thức được là nhất định phải có một trợ thủ! Mà lựa chọn tốt nhất là…

Quyển 4

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất